Hơn mười giây sau, Càn Long đưa điện thoại cho tôi với khuôn mặt đen kịt và nói, tên đầu gỗ Ba Ba bị Lí Tiểu Quang bắt lại, giải quyết hay mặc kệ?Tôi bối rối và nói khi cậu bị đánh, cậu ta đã biến mất.Càn Long tức giận lẩm bẩm: "Không biết làm sao, quản hay mặc kệ cậu ta, cậu nói đi."Tôi ngập ngừng hỏi cậu nghĩ sao?Ta cùng Lô Ba Ba quan hệ chỉ có thể nói bình thường, nói bạn thân còn kém một chút, nói bạn bè, lại cũng không tính xa.Dù sao tôi cũng chỉ làm việc trong tiệm sửa xe chưa đầy một tháng, cũng không có quan hệ sâu sắc với anh ta, nhưng hai ngày nay tôi phải đi đòi tiền, anh ta cũng vội vàng đi theo, lúc này tôi nói buông tay có vẻ không nghĩa khí.Càn Long nhỗ một bãi nước miếng mắng tôi: Lần nào cũng để tôi chọn lựa, theo thôi đi tiếp thôi, dù sao mang theo nhiều ... nhiều tiền thế này, chẳng may có gì sơ xuất, bán mạng hai ta cũng không đủ.Tôi quay đầu lại và liếc nhìn quán cà phê Internet cách chúng tôi khoảng nửa dãy nhà, và cúi đầu thì thầm.Sau khi bắt được một chiếc taxi tôi ôm chặt túi tiền trên tay.Không nói quá, tôi lúc này nhìn ai cũng thấy giống tên cướp bóc, thậm chí cả tài xế lái xe, tôi đều thấy ánh mắt anh ta không phải người tốt, đi ngang qua quán của Lí Tiểu Quang tôi ngẩng cổ liếc nhìn nhưng cũng không thấy được gì.Càn Long ngồi ở ghế phó lại lấy điện thoại lẩm bẩm không biết đang nói chuyện với ai.Khi xe sắp đến khu phố cổ, tôi vỗ vai Càn Long đang ngồi phía trước hỏi: "Hoàng thượng, nếu chúng ta bỏ mặc Ba Ba, cậu ta liệu có bị tên ngu Lí Tiểu Quang kia đánh hỏng luôn không?"Càn Long ngáp một cái bĩu môi nói: "Tôi biết cậu sẽ nói mấy lời này, tài xế, phiền anh nhanh chạy xe đến quảng trường thịt nướng ."Quảng trường đồ nướng điện ảnh cũ là nơi Dương Thần dựng quầy hàng, tôi gãi gãi đầu nói: "Gọi Thần Tử không phải không thích hợp sao?"vụ đòi nợ chúng ta lừa cậu ấy, lúc này đánh nhau còn không gọi, cậu nói xem cậu ta nghĩ thế nào? Vừa rồi tôi đã nói với cậu ấy trên wechat, yên tâm, cứ nghe tôi.Khi nói chuyện với tôi, Càn Long gọi đến số điện thoại của Lô Ba Ba, ôm chặt điện thoại di động và giận dữ hét lên: "Con mẹ mày Lí Tiểu Quang, nếu là một thằng đang ông còn đái đứng, nửa giờ giờ nữa mang anh em của tao đến đường quốc lộ, chuyện này là tao làm, có gì nhắm vào tao này.Đặt điện thoại xuống, Càn Long sờ lên khóe miệng thiếu mất nửa chiếc răng cửa, miệng chửi rủa.Mười phút sau, chúng tôi đến quảng trường thịt nướng.Vốn tưởng rằng việc kinh doanh của quầy hàng chắc đã ít khác, nhưng lại không ngờ bảy tám bàn vẫn chật ních người, Dương Thần và Đại Quân đang rất bận rộn.Nhìn thấy chúng tôi đi tới, Dương Thần lau mồ hôi trên trán xin lỗi nói: "Lang Lãng, Hoàng Thượng, tôi chỉ sợ không đi được, đêm nay công việc. ."Đang đứng nướng thịt phía sau, Đại Quân quay đầu nhìn chúng tôi liếc mắt một cái nói: Thần tử, nếu có việc thì đi đi, để tôi lo liệu.Ta liếc nhìn sạp hàng đang đông nghịt, cố gắng tươi cười, xua tay với Dương Thần nói: "Không có việc gì đâu, cậu bận việc của cậu đi."Thành thật mà nói, thái độ của Dương Thần khiến tôi rất khó chịu.Từ nhỏ đến lớn tôi, cậu ta, Càn Long luôn cùng nhau tiến lên, cùng nhau rút lui, nhưng bây giờ ...Có lẽ đây là sự trưởng thành, cậu ấy đã trưởng thành, tôi và Càn Long vẫn còn là những đứa trẻ.Dương Thần vừa mở miệng, đang định nói gì đó, Càn Long trực tiếp nắm lấy bả vai của tôi kéo lại, cố ý nói: "Thôi, đừng chậm trễ ông chủ kiếm tiền, Lãng, chúng ta đi."Dương Thần nắm lấy cánh tay Càn Long hỏi: "Hoàng Thượng, cậu nói vậy có ý gì?""Chẳng có ý gì cả." Càn Long nhìn Dương Thần nói: "Thần tử, tôi cảm thấy, con người khong thẻ sống như con buôn, không quan tâm cậu là ai , dù sao cũng phải có vài người bạn bè thật tâm, gì cũng không nói , người anh em Long của cậu chúc cậu làm ăn phát đạt, tiền bạc rủng rỉnh.Dứt lời, Càn Long hất tay Dương Thần ra, liền đi về phía trước.Tôi nuốt nước miếng nhìn Dương Thần cười khổ nói: “Cậu cũng biết tính khí của con bò này, đừng để trong lòng.Dương Thần thở dài cái gì cũng chưa nói.Ta vỗ vỗ vai cậu, quay đầu đuổi theo Càn Long.Cả hai chúng tôi bước ra khỏi quảng trường thịt nướng, Càn Long cay đắng nhổ nước bọt trên đường, cậu có thấy cậu ta không?Đừng làm phiền tôi kiếm tiền, haha….Mặc dù trong lòng khá thất vọng, nhưng tôi vẫn bênh vực Dương Thần: "Nói lời khó nghe như vậy làm gì, cậu ấy cũng không giống chúng ta, trong nhà còn bao nhiêu miệng ăn."Càn Long không kiên nhẫn ngắt lời toi: "Được rồi, đừng giảng đạo lý với tôi, nghe phiền!"Con người cậu ta từ trước đến nay đều như vậy, chỉ cần cậu ta nhận định vấn đề, chín trâu hai hổ cũng không kéo về được, cậu ta nghĩ người này có thể làm bạn, đập nồi bán sắt đều hết sức giúp đỡ, cảm thấy người kia không tốt, cho dù họ ngày ngày cho cậu tiền tiêu, cậu ta sẽ chửi họ là ngu ngốc.Thấy Càn Long lúc này đang tức giận, tôi không tiếp tục thuyết phục nữa.Đầu tiên chúng tôi quay lại nhà tôi giấu 380 vạn tệ tôi sợ không an toàn, trước khi đi còn cố tình thêm mấy ổ khóa vào cổng.Khi sự việc xong xuôi, tôi và Càn Long đã gọi điện cho một vài người bạn ở trường, hầu hết họ đều né tránh vì sợ gặp rắc rối, chỉ có một người tên Lưu Dương bảo chúng tôi đợi mười phút.Lại nói tiếp buồn cười, thời còn đi học tôi cùng Càn Long đã thành lập một tổ chức nhỏ ở trường, tuy không có nhiều người nhưng tất cả đều là những kẻ lưu manh học đường nghịch ngợm chuyên đi gây sự.Lúc đó chúng tôi ngây thơ nghĩ rằng có thể bên nhau cả đời, vậy mà giờ đây, dường như thứ gọi là tình bạn ấy chỉ có thời hạn ba tháng.Vì sự cố đánh nhau cuối cùng của nhóm, gần như tất cả chúng tôi đều bị đuổi học.Hồi mới bị đuổi học chúng tôi vẫn bên nhau hàng ngày, sau này do điều kiện gia đình cũng từ từ chuyển đi, nhà giàu thì chuyển đi học tiếp, số còn lại đi làm hoặc đi làm thêm bên ngoài vì gia đình điều kiện bình thường.Chỉ duy nhất cậu bạn Lưu Dương thỉnh thoảng gọi cho tôi, chú của cậu ta là một nhà phát triển bất động sản nhỏ, sau khi bị sa thải, cậu ta vẫn tiếp tục lái xe cho chú của mình.Sau khi đợi khoảng bảy tám phút ở lối vào con hẻm của tôi, hai chiếc xe tải không có giấy phép chạy đến "ầm ầm".Trước khi xe dừng lại, một chàng trai gầy gò với “cái đầu tròn trịa” bước ra khỏi xe, vui vẻ vẫy tay chào tôi và Càn Long, chính là Lưu Dương vừa đồng ý tương trợ.Xem ra Lưu Dương hiện tại cũng sống không tồi, cậu ta đang mặc chiếc áo tay ngắn màu trắng tinh của Baleno, bên dưới là một chiếc quần tây cắt ngắn bó sát, chân xỏ một đôi giày beanie màu xanh,mang túi kẹp nách, trên tay đeo đồng hồ, trang phục tiêu chuẩn của dân xã hội.Càn Long trầm mặc cả đêm cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, lon ton chạy đến đấm vào ngực Lưu Dương nói: "Khiếp, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ cho chúng tôi leo cây."Lưu Dương Thần tươi cười từ trong túi lấy ra một bao"Nhuyễn Trung Hoa" , đưa cho tôi và Càn Long mỗi người một điếu.Sau đó nhẹ giọng nói: "Đều là anh em, không cần nói cảm ơn, đêm nay chú tôi rủ tôi lên thành phố bàn chuyện, tôi chắc không thể xông pha với các cậu nhưng giúp các cậu tìm đến vài người anh em, xong việc mời bọn họ ăn bữa cơm là được, nhưng mà Hoàng Thượng, nghe tôi, có thể không cần ra tay thì đừng ra tay, chú tôi nói hiện nay quản lý gắt lắm."Tôi cắn môi nhẹ giọng cảm ơn: "Cảm tạ người anh em.""Cậu như vậy là không nể mặt tôi rồi anh Lãng?" Lưu Dương tươi cười đầy mặt ôm lấy cổ tôi nói: "Người khác thế nào tôi mặc kệ, nhưng tôi Lưu Dương với mọi người khẳng định cả đời là anh em."Cứ như vậy, ta cùng Càn Long chui vào xe của Lưu Dương , có ba hoặc bốn thanh niên trạc tuổi chúng tôi ngồi ở ghế sau xe, Lưu Dương đơn giản giới thiệu một chút, tất cả đều làm việc ở công trường của chú cậu ta .Càn Long vội vàng rút điếu thuốc ra, gửi cho họ một vòng.Xem ra Lưu Dương thật sự xem trọng chuyện của chúng tôi , không gọi người đến giúp đỡ, còn chuẩn bị không ít dao, rựa, giáo, cờ lê,….Đầu tiên chúng tôi tiễn Lưu Dương trở lại công trường của chú cậu ta, sau đó, hai chiếc xe lao ra quốc lộ và khởi hành.Vì mọi người đều trạc tuổi nhau nên tôi không mất nhiều thời gian để làm quen với những người Lưu Dương tìm đến, nghe họ có thể kiếm được 4-5 nghìn tệ một tháng từ công trường, Càn Long kích động gào to phải đến xem công trường của Lưu Dương.Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi mình nên nói gì sau khi gặp Lí Tiểu Quang. . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...