Đầu Quả Tim


Trần Thư Di ngồi trên giường, ánh mắt rõ ràng là không vui.
Cạch! Cửa phòng mở ra.
Trần Thư Di vờ như không có gì thay đổi, cô ngẩng mặt lên.
“Sao lâu vậy?”
Cảnh Phong đặt túi xách lên bàn.
“Sao vậy?”
Trần Thư Di tay siết chặt vào nhau khẽ lắc đầu.
“Không có gì.

Em đi tắm trước.”
Cô đứng dậy, cầm lấy túi xách.
Cảnh Phong chóng hai tay lên bàn, áp cô ở giữa.
“Anh, anh làm gì vậy?”
Cô vừa xoay người lại đã hốt hoảng, ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cảnh Phong cúi xuống kề sát vào cô.
“Không vui sao?”
Trần Thư Di dời đi ánh mắt.
“Không có.”
Cảnh Phong không nói gì trực tiếp bế cô đặt lên chiếc bàn.
“A… Anh đừng có vô lí như vậy.

Em…”
“Sao lại không vui?”
Cảnh Phong thật sự rất cố chấp muốn nghe câu trả lời từ cô.
Trần Thư Di mím môi.
“Em…”
Không biết tại sao lúc này, cô lại can đảm như vậy.
Cô đưa tay ghì chặt cổ áo anh kéo xuống.


Đôi mắt ngập nước nhưng lại mạnh mẽ kì lạ.
“Anh hiện tại là chồng em.

Em không muốn ai khác nhìn anh như vậy.

Cũng không muốn người phụ nữ nào khác chạm vào anh.”
Cảnh Phong khựng lại rồi nở nụ cười.
“Đang ghen.”
“Cái quyền đó…”
Nói đến đây cô lại ngập ngừng.

Hai người rõ ràng chỉ là quan hệ hôn nhân trên mặt pháp lý.
Lại nghe anh nói tiếp.
“Em có quyền ghen.

Nhưng…”
Trần Thư Di ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cảnh Phong không nói gì, áp lên môi cô.

Lần đầu này khác hẳn, nụ hôn mỗi lúc một dồn dập hơn.

Bàn tay anh cũng không an phận nữa.
Cảm giác nóng rực từ đùi nhỏ truyền đến khiến cơ thể cô rung lên.
Rời khỏi đôi môi ngọt ngào, anh hôn lên cổ cô trượt dài xuống xương quai xanh.
“Ưm… Cảnh Phong, đừng mà.”
Giọng cô ngắt quãng.
Cảnh Phong không trả lời trực tiếp bế cô lên đi về phía giường.
Anh áp cô dưới thân.
Trần Thư Di muốn nói thêm gì đó.
Tay anh đặt lên môi cô vuốt ve.

Giọng khàn khàn đầy dục vọng.
“Cảnh phu nhân! Danh phận này nên hợp thức lại.

Em nghe phải không?”
“…” Trần Thư Di.
Lời vừa dứt, bàn tay ấy đã luồn lách vào giữa chân cô.
Trần Thư Di khép chặt chân.
“Em chưa tắm.”
“Làm xong rồi tắm.”
“Nhưng… Ưm…”
Cảnh Phong cũng không cho cô cơ hội trốn tránh nữa.

Anh hôn lên môi cô.
Chiếc áo phông trắng bị anh vén lên lộ ra cơ thể mảnh khảnh, trắng nõn giờ nhuộm màu hồng nhạt.
Hơi thở phập phồng càng khiến cho chiếc áo lót ren bao bọc đôi gò bồng càng trở nên chật chội.
Quả thật động tác của anh không thừa một chi tiết nào.

Kéo áo phông qua đầu, cúc áo ngực cũng vừa lúc bung ra.
Bầu ngực căng tròn vừa được giải phóng liền nhô cao lên lộ ra vừa trắng trẻo, mịn màng.

Ở giữa điểm hạt châu nhỏ màu hồng.


Nhìn một cái là muốn nếm thử vị ngọt ngào của nó.
Tay anh đặt lên một bên ngực cô, cảm giác vừa vặn như là dành riêng cho anh vậy.
Không đợi chờ lâu, đầu lưỡi ấm nóng đã chạm vào hạt châu nhỏ liếm mút.
“Ưm… Cảnh, Phong… Ưm…”
Cô bị anh khiêu khích đến khó chịu tay chỉ biết siết chặt tay anh.
Tay còn lại đã ở nơi cửa hang nhỏ đầy dụ dỗ.
“Miệng nhỏ không ngoan rồi.”
Trần Thư Di nghe câu này sắc mặt vừa đỏ vừa nóng.
Chiếc quần lót ren mỏng manh cũng bị ảnh dễ dàng kéo xuống khỏi chân.
Cảnh xuân đẹp đẽ giờ đều phơi bày trước mặt anh.
Trần Thư Di thật sự là không thể chịu được nữa.

Cô thì cả người không mảnh vải che thân còn anh thì quần áo chỉnh tề.
Hơi thở cô có chút dồn dập.
“Anh, thật quá đáng.”
Cảnh Phong nhướn mày.
“Anh không công bằng… Cái gì anh cũng thấy rồi.

Còn anh thì…”
Nói đến đây cô lại không thể nói tiếp.

Da mặt cô đúng là vẫn còn quá mỏng.
Cảnh Phong không nhanh không chậm tháo thắt lưng xuống, cởi từng cúc áo sơ-mi trắng trên người.

Sau lớp áo ấy từng đường nét mê người dần xuất hiện.
Cô nhìn đến…
“…” Trần Thư Di nuốt nước bọt.

Lớn, lớn đến vậy sao? Chân cô khép chặt rõ ràng là sợ rồi.
Cảnh Phong kéo chân cô kéo xuống, áp lên người cô.
Nụ hôn điên cuồng rơi xuống cơ thể cô.
Chân đã bị chân anh chặn lại ở giữa.

Tất nhiên, cảm giác nóng bỏng tay ấy đang cọ cọ với đùi cô.

Mọi cảm xúc trong tế bào đều đã đến kích thích đến tê dại.

Âm thanh kiều mị cứ bật ra dù cô đã cố gắng kiềm chế lại.
“A… Đau, đau quá.”
Trần Thư Di cả người cong lên ứa nước mắt rên rỉ thành tiếng.

Bên dưới truyền đến cơn đau tê dại.

Cô có cảm giác người mình như bị xé toạc ra vậy.
Cảnh Phong cũng khựng lại động tác của mình.

Anh nhìn cô…
Một dòng nước ấm chảy ra ngoài kèm theo tơ máu rơi xuống ga giường vô cùng chói mắt.
Hoá ra, lần đầu của người con gái dưới thân lại thuộc về anh.
Cảnh Phong cố gắng áp xuống dục vọng của mình, anh hôn nhẹ lên khoé mắt vẫn còn đọng lại giọt sương mong manh.
“Thả lỏng một chút! Sẽ không đau nữa.”
Trần Thư Di miễn cưỡng gật đầu.

Cơ thể cô bắt đầu thả lỏng.
Cảnh Phong lần này lại rất dịu dàng, anh nhẹ nhàng luân chuyển đến khi cảm nhận được sự thích ứng hoàn toàn của cô với sự xâm chiếm kì lạ này.
Cơn đau đớn dần qua đi thay vào đó là một cảm giác lâng lâng khó tả.
Cả cơ thể cô giờ đều cảm nhận được sự chân thật đang diễn ra.

Từng cái rút ra lại đâm vào mỗi lúc một nhanh hơn.

Âm thanh cơ thể tiếp xúc với nhau.

Cứ như cô và anh hoà làm một, kể cả nhịp thở cũng vậy.

Kéo theo đó là sự khoái cảm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận