Đầu Quả Tim
Trần Thư Di ngồi trên giường, tay đan chặt vào nhau.
Cô cũng không phải ngốc đến nỗi không nhận ra người nhà anh không thích mình.
Nói đi cũng phải nói lại… Anh quá ưu tú.
Còn cô thì sao?
Cánh cửa phòng mở ra.
Trần Thư Di giật bắn người khi nhìn thấy Cảnh Phong.
“Anh vào đây làm gì?”
Cảnh Phong nhàn nhã bước về phía cô cũng không nói gì cả.
Trần Thư Di mím môi, rõ ràng là đang cảnh giác.
Thấy bước chân anh sắp đến gần, cô vội vàng đứng dậy.
Nhưng hành động nhỏ của cô đã bị anh chặng lại.
Anh đưa tay dễ dàng ôm cô vào lòng.
“Sợ tôi ăn em à?”
Giọng nói trầm trên đỉnh đầu.
Trần Thư Di làm thế nào cũng không thoát được.
Sao anh luôn nói những lời vô sĩ như vậy chứ.
“Tôi, tôi có hẹn đi phỏng vấn rồi.
Anh thả tay ra được không?”
“Phỏng vấn?”
“Đúng vậy.
Tôi phải tìm việc khác.
Sao có thể ở đây ăn uống của anh mãi được.
Dù sao cũng cám ơn anh chuyện lần trước.”
“Cám ơn qua loa vậy à.”
“Anh muốn sao?”
Giọng cô lí nhí.
“Lấy thân báo đáp.”
Trần Thư Di thật sự là hết chịu nổi với anh rồi.
Cô há miệng cắn vào cánh tay anh.
Cảnh Phong chỉ nhíu nhẹ mày cũng không buông tay.
Trần Thư Di khựng lại.
“Sao…”
Anh xoay người cô lại, cúi xuống.
“Em thật sự không hiểu lời tôi nói hay không muốn hiểu.
Em là vợ tôi không phải người ngoài.”
“Nhưng…”
“Kết hôn là chuyện của tôi.
Ý kiến của ai không quan trọng.
Em là vợ Cảnh Phong tôi.
Điều này ai cũng không thể thay đổi được.”
Trần Thư Di mắt chớp chớp nhìn anh.
Càng lúc cô càng không hiểu được con người này.
Dịu dàng, bá đạo lại cố chấp rõ ràng.
“Tôi, tôi biết rồi.”
Cô hòa hoãn lên tiếng.
Lúc này, Cảnh Phong mới nới lỏng tay ra.
“Xin lỗi! Có làm em đau không?”
Trần Thư Di lắc đầu lùi lại một bước giữ khoảng cách với anh.
Cảnh Phong đặt thẻ lên bàn.
“Giao lại cho em.
Tôi có việc phải đi vài hôm.
Cần gì em có thể tìm quản gia.”
Anh xoay người lại.
Trần Thư Di níu góc áo anh.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại đi gấp như vậy?”
Cảnh Phong nhìn bàn tay nhỏ khẽ cười.
“Quan tâm tôi à.”
Trần Thư Di rụt tay lại.
“Tôi…”
Cô lấy chiếc thẻ trên bàn đặt vào tay anh.
“Tôi không cần đâu.
Anh cứ giữ lại mà dùng.”
Cảnh Phong bật cười bún nhẹ lên trán cô.
“Đây chỉ là thẻ phụ.
Em cứ giữ lấy tiêu xài.
Đợi tôi về.”
Trần Thư Di nhìn anh gật gật đầu.
Cô cũng không hiểu lắm ý anh là gì.
“Anh đi bao lâu?”
“Không biết.”
Cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng mới vừa lãnh chứng có vẻ rất lạ.
Vừa xa lạ nhưng lại có chút gần gũi đến bản thân hai người cũng không nhận ra.
“Anh đi ngay bây giờ à?”
“Ừm!”
“Có cần chuẩn bị gì không?”
Cảnh Phong mỉm cười không trả lời.
Anh vuốt mái tóc đen dài.
“Giải quyết công việc xong, tôi sẽ trở về.
Giao lại cho em.”
[…]
***
Biệt thự Cảnh gia.
Phương Ngọc Ái tủi thân ngồi trên ghế, tay siết chặt vào nhau nhìn vô cùng đáng thương.
Ông nội Cảnh nhìn thấy cũng đau lòng.
“Cháu đừng suy nghĩ nhiều.
Ông tuyệt đối sẽ không để cô gái đó bước vào Cảnh gia.
Cháu dâu duy nhất chỉ có thể là cháu.”
“Nhưng mà, anh Phong… Thôi đi ông, do cháu không may mắn.
Cháu không muốn vì chuyện này làm ảnh hưởng đến ai cả.
Cháu sẽ trở về nhà.”
“Cháu cứ ở lại đây.
Ông sẽ tìm cách.”
“Ông nội! Vậy có ổn không?”
“Đừng lo, ông sẽ có sắp xếp.”
Cô ta bắt đắc dĩ gật đầu.
Cuộc nói chuyện của hai người Tô Lệ đều nghe thấy.
Bà ta nhếch mép cười lạnh, đôi mắt ẩn chứa sự ganh tị, tàn ác.
Rất nhanh, bà ta lại trở về dáng vẻ dịu dàng hiền lành vốn có.
Bước chân từ cầu thang vọng xuống làm cuộc nói chuyện của ông nội Cảnh và Phương Ngọc Ái dừng lại.
“Ba!”
Phương Ngọc Ái đứng dậy.
“Chào bác gái.”
“Ngọc Ái thật ngoan.
Cháu đến thăm ông nội à.”
“Dạ vâng!”
Ông nội Cảnh đứng dậy.
“Con nói chuyện với Ngọc Ái! Ba đi nghỉ ngơi một chút.”
“Để cháu.”
Cô ta đứng dậy muốn dìu ông.
Ông nội Cảnh phất tay.
“Không cần đâu.
Ông có thể tự đi được rồi.”
Cô ta gật đầu.
Thấy ông nội Cảnh đã khuất sau cánh cửa, cô ta mới ngồi xuống.
Tô Lệ ngồi xuống ghế đối diện, vắt chéo chân lời nói tuy không có gì lạ nhưng người nghe lại bị khiêu khích rõ ràng.
“Bác nghe Cảnh Phong mang một cô gái về nhà.
Chẳng lẽ, nó muốn hủy bỏ hôn sự… Bác rất quý cháu.
Thật tiếc, nếu như chúng ta không thể là người một nhà.”
Phương Ngọc Ái nghe đến đây sắc mặt liền trở nên khó coi vô cùng.
Tuy nhiên, rất nhanh liền trở về dáng vẻ dịu dàng thường thấy.
“Cháu cũng rất quý bác và mọi người.
Nhưng… Anh Phong không thích cháu.
Cũng do cháu chưa đủ tốt.
Hy vọng, cô gái đó sẽ đối xử thật lòng với anh ấy.”
Tô Lệ nhếch môi.
Có thể giữa bà ta và Phương Ngọc Ái đều cùng một loại người, nên dễ dàng nhận ra hận ý trong lời nói.
“Cháu nghĩ đuợc như vậy cũng tốt.
Nếu không có sự xuất hiện của cô gái đó thì tốt biết mấy.”
Bà thở dài, câu sau lại nhỏ giọng một chút.
Phương Ngọc Ái rũ mắt.
“Cháu có việc phải đi.
Xin phép bác cháu về.”
“Sao lại gấp như vậy.
Có cần bác giúp đỡ không?”
Bà ta tỏ ra lo lắng.
Phương Ngọc Ái nắm lấy tay bà ta lắc đầu.
“Chỉ là việc riêng của cháu thôi.
Cám ơn bác.”
“Vậy thì bác cũng yên tâm.
Để bác đưa cháu ra cửa.”
Cô ta gật đầu.
[…]
Sau khi Phương Ngọc Ái rời khỏi.
Tô Lệ bật cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...