Thẩm Vụ nhanh chóng bước đi, vào giây phút cuối cùng khi bước ra ngoài, cô nhanh chóng thoa đều son bằng ngón út.
Hàn Tư Ngôn đưa cô vào thang máy, lúc tiếng nhắc nhở vang lên, Thẩm Vụ quay đầu nhìn cậu rồi nở một nụ cười, ánh mắt mang theo ý khác, nói một câu rồi bước thẳng vào trong thang máy.
“Trông cũng ấn tượng ấy.”
Hàn Tư Ngôn có chút sững sờ, ý nghĩ của mình hình như bị cô nhìn thấu gần hết.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy bên trên có một mảng cây sơn trà lớn, tầng tầng lớp lớp, mang vẻ đẹp cầu kỳ phức tạp.
Lúc cô bước vào trong thang máy, đường viền váy cong lên linh hoạt theo từng bước chân của cô, như chiếc lá hơi cuốn lại.
Trong buổi học nhóm, Thẩm Vụ gặp một đàn anh vừa đi du lịch nước ngoài về.
Lúc học trung học cô từng học qua teakwondo một thời gian, đàn anh và cô cùng nhau luyện tập.
Sau này lên đại học thì dần mất liên lạc.
Lúc bắt đầu học nghiên cứu sinh, Thẩm Vụ mới gặp lại anh trong lễ khai giảng.
Trước đây toàn gọi là ‘sư huynh’ suốt một, hai năm, bây giờ đổi lại cảm thấy không thuận miệng, Thẩm Vụ luôn không biết xấu hổ, trước mặt thì gọi tên của anh là Trần Kham, sau lưng thì vẫn gọi là ‘sư huynh’.
Chào hỏi với mọi người sau đó ngồi xuống chờ người hướng dẫn, bất giác cô cảm thấy chóng mặt.
Trần Kham gửi tin nhắn cho cô: “Đồ tuần trước em gửi anh mua, anh đã mua rồi, hai ngày nữa anh dọn dẹp xong đồ đạc sẽ mang đến cho em.”
Thẩm Vụ: (^▽^)
Trần Kham: …….
Trần Kham: “Em được lắm, hành lý của anh cả một đống to tướng, còn lại một chút khoảng trống cuối cùng để nhét món đồ chơi của em, em muốn tặng ai vậy?”
Thẩm Vụ ngẩng đầu liếc nhìn anh, lộ ra nụ cười đen tối, cúi đầu đánh chữ: “Em trai.”
Trần Kham: Ha ha.
Buổi học diễn ra trong hai, ba tiếng đồng hồ, Thẩm Vụ mơ màng buồn ngủ, thấy thầy hướng dẫn đứng trước mặt với khuôn mặt rạng rỡ giảng bài, còn bản thân thì miễn cưỡng nghe giảng được một lát, cuối cùng cũng chịu đựng được đến hết giờ.
Trần Kham vội vàng đi hẹn hò với bạn gái, vừa kết thúc buổi học thì chạy mất, chạy còn nhanh hơn cả Thẩm Vụ.
Thầy hướng dẫn cười tít mắt nhìn theo bóng lưng của anh rồi uống trà, cũng không tỏ ra tức giận gì.
Thẩm Vụ xách cặp đi về bãi đỗ xe, trên đường để ý tránh những sinh viên đang vội vàng ăn cơm để lên lớp.
Điện thoại bắt đầu rung lên, cô cầm lên nhìn, là Hàn Tư Ngôn gọi.
“…Thẩm Vụ, buổi trưa có về ăn cơm không?”
Thẩm Vụ nghiêng người tránh sinh viên đi xe đạp ngang qua nói: “…Ăn, chị về đón em rồi chúng ta ra ngoài ăn.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mặt đã đến cuối tuần.
Vừa sáng sớm Hàn Tư Ngôn đã đi chơi bóng với bạn, Thẩm Vụ ngủ tới trưa, đầu óc sảng khoái tới thư viện của trường làm luận văn.
Lúc nhận được điện thoại của Hàn Tư Ngôn đã là buổi chiều, Thẩm Vụ thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, vốn tưởng rằng thằng nhóc này phải hỏi cô có về ăn cơm không, nhưng không ngờ đầu kia điện thoại nói được một câu không đầu không cuối: “Thẩm Vụ, hôm nay ở trường tạm thời có buổi tự học muộn, có thể sẽ về muộn hơn mọi hôm.”
Thẩm Vụ không nghĩ nhiều, chỉ nói một câu lúc về nhớ chú ý an toàn.
Chỉ là không ngờ muộn đến tận hơn 12 giờ đêm.
Trong lòng Thẩm Vụ có chút hoang mang, nhưng lại không dám nói cho dì Hàn mà chỉ gửi tin nhắn cho Hàn Tư Ngôn, cậu chỉ nói mình mau đi nghỉ đi, cậu đang trên đường về.
Thẩm Vụ tức giận sao có thể ngủ được, giả vờ đồng ý, tắt đèn nằm trên giường trằn trọc chờ cậu.
12 giờ 30, cửa dưới tầng một nhẹ nhàng phát ra tiếng động.
Hàn Tư Ngôn cẩn thận nhẹ nhàng bước vào, sau khi phát hiện tầng một không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định đi vào phòng thì sau lưng phát ra tiếng bật điện, lập tức xung quanh sáng bừng lên.
Nhắm mắt, cậu từ bỏ quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Vụ đang đứng trên tầng hai, mặc váy ngủ nhìn mình.
Sau khi trông thấy cậu, sắc mặt cô thay đổi: “Sao mặt lại trầy xước thế kia?…..Em đánh nhau à?”
Hàn Tư Ngôn ngẩng đầu nhìn lên cầu thang đối diện với cô, giọng nói của cậu có vẻ bất lực: “Vâng.”
Thẩm Vụ chẹp miệng, từ cầu thang nhanh chóng bước xuống, đứng ở bậc thang đầu tiên tính từ tầng một, giơ tay lên vén— nói chính xác là giật tóc trên trán của Hàn Tư Ngôn, cau mày nhìn vết thương trên trán cậu.
“Trời ơi, đúng là có triển vọng, Hàn Tư Ngôn, đánh nhau kiểu gì vậy? Một đường dài như này.”
Hàn Tư Ngôn nhìn bộ dạng cau mày của cô, cảm giác đau đớn dường như biến mất.
Cậu nhắm mắt, nhìn cô nói: “Nhẹ thôi, Thẩm Vụ, em đau.”
Thẩm Vụ dừng động tác lại.
Giọng nói của cậu trầm ấm, lời nói nũng nịu như vậy khiến cô vô thức muốn dùng giọng nói nhẹ nhàng để an ủi cậu.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu Thẩm Vụ vang lên một hồi chuông cảnh báo, cô cảm thấy mình không thể bị những lời mật ngọt chết ruồi của thằng nhóc này lừa gạt, nhưng không làm gì cả thì hình như không hay lắm.
Thế là cô thổi phù phù hai lần chỗ tóc bị cô giật cho có lệ, “Được rồi, vậy để chị thổi cho em nhé.”
Nói xong cô lướt qua cậu, đi về phía cái tủ trên tường phòng ăn: “Em vào phòng nghỉ một lát đi, cất cặp sách, chị tìm thuốc bôi cho em, nếu không sẽ để lại sẹo đấy.”
Hàn Tư Ngôn ở sau lưng cô, nghe vậy thì quay người, sờ sờ trên đầu chỗ được Thẩm Vụ thổi cho.
Những vết thương kia thực sự đã không còn đau mấy nữa, vết thương ngoài da là cậu cố ý để bị đánh, dù sao mục tiêu của mấy quả đấm kia là ở trên mặt, nếu như chảy máu có lẽ còn còn có thể có được sự quan tâm và đau lòng của cô.
Hàn Tư Ngôn nhìn xuống, váy ngủ của Thẩm Vụ rất dài, đuôi váy như bằng với dép lê.
Ánh mắt cậu di chuyển theo sự chuyển động của cô, nhìn thấy cổ chân mảnh khảnh trắng mịn dưới chân váy lộ ra theo chuyển động của cô gái.
Hàn Tư Ngôn lập tức nhìn đi chỗ khác, nhanh chóng đi về căn phòng của mình.
Cậu ngồi trước bàn học và ngả về phía trước, đến lúc chắc chắn mặt bàn có thể che được từ thắt lưng trở xuống, không để cho một lúc nữa Thẩm Vụ đi vào nhìn thấy mời từ từ thở ra một hơi dài.
Cậu cương rồi.
Lúc này cô ở gần cậu như vậy, từ trên người cô phát ra mùi thơm nhàn nhạt như hoa hồng Juliet* mỏng manh.
Thậm chí cậu còn nhìn rõ nốt ruồi ở dưới cằm của cô lộ ra lúc ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn ấm áp, nó có màu nâu nhạt.
Thật xinh đẹp.
*Hoa hồng Juliet có tên thường gọi là Juliet Rose đến từ xứ sở sương mù – Anh quốc, được tạo ra bởi nhà lai tạo hoa hồng nổi tiếng nhất thế giới David Austin, xuất hiện lần đầu vào năm 1999, vẻ đẹp của chúng đã gây ra cơn sốt khổng lồ lúc bấy giờ.
Cậu thật sự không có cách nào ngăn cô đến gần, mặc dù cô thật sự cơ bản không chủ động tiến đến gần cậu.
Nhưng cho dù vậy, cậu cũng không thể khống chế được bản thân vì cô tùy ý cử động là đã khơi dậy d/ụ/c v/ọ/n/g, điều này khiến cậu bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm chính mình.
Vì c/ư/ơ/n/g c/ứ/n/g mà phải che đậy, để tránh bị Thẩm Vụ nhìn thấy dẫn đến việc cô sẽ ghét bỏ mình, lúc này cậu như một con vật chưa trải qua khai hóa, sự điềm tĩnh và kiềm chế, ôn hòa và lễ phép buổi sáng giống như một chiếc vòng đeo lên cổ con thú cưng, chỉ là sự ngụy trang của bản chất con người mà thôi.
Hàn Tư Ngôn nhắm mắt, yên lặng thở dài, lấy tăm bông ở trong ngăn kéo ra, chuẩn bị bôi thuốc sát trùng lên tai.
Vì thời gian này hay đi bơi nên lỗ tai hơi bị viêm nhẹ.
Lúc này Thẩm Vụ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy nam sinh trung học đang trong thời kì nổi loạn đang thành thật ngồi trước bàn học, lấy tăm bông từ trong ngăn kéo, vốn định nói cậu một, hai câu nhưng lại nén cơn giận.
Dù sao cũng không phải em trai ruột, không nên quản nhiều như vậy.
Tâm trạng cô bình tĩnh lại nói: “Sau này có chuyện gì thì cứ nói, đừng có nói dối, chẳng lẽ chị lại đánh em nữa sao?”
Hàn Tư Ngôn nhỏ giọng đáp lại, coi như là trả lời.
Thẩm Vụ tiếp tục nói: “Sao lại xảy ra chuyện này? Trông em lúc nào cũng thành thật, sao còn đánh nhau vậy?”
Hàn Tư Ngôn sắp xếp lại lời nói rồi kể cho cô nghe mọi chuyện.
Thật ra rất đơn giản, buổi chiều tranh sân đấu bóng rổ với học sinh của trường khác.
Triệu Lâm Châu và một bạn nam nữa tên Nhâm Vũ cùng lớp với cậu tính khí vốn nóng nảy, hai bên chửi nhau mấy câu thế là đánh nhau.
Hàn Tư Ngôn cúi đầu, khép hờ mắt, nhìn qua trông có vẻ ngoan ngoãn: “Chỉ có mặt bị thương thôi còn người không sao cả.”
Thẩm Vụ nghĩ đến trước kia nhìn thấy cơ thể của Hàn Tư ngôn không hề gầy yếu, đoán trước cậu cũng không chịu tổn hại gì mấy nên không hỏi nhiều.
Cô đặt thứ ở trong tay xuống, kéo ghế ngồi xuống cạnh Hàn Tư Ngôn: “Thôi vậy, để chị bôi giúp em, vừa hay xử lý luôn cả mặt và tai…Đồ ngốc, quay lại đây, chị nhìn chỗ bị sưng ở trên mặt xem nào.”
Động tác của Hàn Tư Ngôn có chút chậm chạp, khuôn mặt có chút căng cứng: “Nhất định phải quay lại sao?”
Thẩm Vụ cười: “Hàn Tư Ngôn, lúc này rồi mà còn nổi tính nữa à?”
“……….”
Hàn Tư Ngôn nghe lời quay lại, đối mặt với cô, đôi chỉ nhìn xuống sàn nhà, không dám nhìn cô.
Thẩm Vụ không để ý đến tâm tình của cậu, lấy tăm bông ở trong tay cậu, cẩn thận nhúng vào nước thuốc, quan sát lỗ tai của cậu.
Cô vô thức thở ra, nói: “Tai bên này đúng không, đừng để chị bôi thuốc nhầm bên.”
Lúc cô nói, hơn thở phả vào nửa bên mặt Hàn Tư Ngôn.
Thẩm Vụ nghe thấy giọng nói ngập ngừng của Hàn Tư Ngôn: “…Bên kia.”
Thẩm Vụ xấu hổ “ờ” lên một tiếng rồi quay sang bên kia.
Hơi thở cô đều đều và nhẹ nhàng, bôi thuốc ở bên kia xong, Hàn Tư Ngôn cảm thấy nửa bên mặt còn lại của mình cũng cứng đờ.
Sau khi Thẩm Vụ làm xong, cậu thở phào nhẹ nhóm.
Thẩm Vụ không để ý, chỉ cảm thấy tai cậu có hơi đỏ: “Có phải em bị sốt không? Chị thấy hai tai em hình như hơi đỏ.”
“…..”
Thẩm Vụ nhìn cậu đang yên lặng nhìn mình chăm chú, tay nắm chặt đặt trên đầu gối, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng Thẩm Vụ không phải cô gái trong sáng chưa từng yêu đương, dường như cùng lúc đó, cô đã kịp nhận ra điều gì đấy.
Ánh mắt Thẩm Vụ nhìn xung quanh, từ vành tai đỏ ửng của cậu, thấy được đôi mắt kiềm ném và đôi môi mím chặt của chàng trai trẻ, lại nhìn bên dưới…
Quần đồng phục mùa hè mỏng thế nào, Thẩm Vụ không phải là không biết.
Giống như bây giờ, cô chỉ cần suy nghĩ cũng có thể nhận ra, Hàn Tư Ngôn cương rồi.
Và kích thước rất lớn.
Tay cô cầm tăm bông run run, một lúc sau mới thốt lên được một câu: “…A đây.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...