Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô FULL


Thẩm Vụ đi làm được một tháng thì tới kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, bên phía nhà trường đã phát thông báo về việc sẽ có một buổi hội thảo nghiên cứu được tổ chức vào hai ngày sau.
Thẩm Vụ cảm thấy Tống Tư Tư làm việc tại thủ đô là một chuyện tốt, trong hai ngày rảnh rỗi cô ấy thường rủ cô ra ngoài chơi.

Thẩm Vụ có hỏi qua mới biết ngày mà Tống Tư Tư được nghỉ lễ trùng hợp lại là ngày cô bắt đầu tham gia hội thảo, cô liền dứt khoát bảo Tống Tư Tư dọn đến nhà mình, hai người sẽ ở cùng nhau một thời gian.
Vào đêm trước ngày diễn ra hội thảo hai người cũng không đi đâu mà chỉ nằm nghịch điện thoại trên giường.

Thẩm Vụ có chút do dự song vẫn nói ra chuyện tình cảm của mình với Hàn Tư Ngôn cho Tống Tư Tư nghe.
Tống Tư Tư nhìn cô rồi trở mình hỏi:
”Nếu, tớ nói là nếu em trai kia còn tìm cậu hoặc hai người gặp lại thì cậu và cậu ta sẽ quay lại với nhau sao?”
Thẩm Vụ nhìn cô rồi lại ngồi dậy đáp:
”Ngựa tốt sẽ không ăn lại cỏ cũ! Đương nhiên tớ sẽ…”
Cô làm động tác tay chỉ vào chính mình, nói: ”Quay lại với em ấy rồi.”
Tống Tư Tư chậc chậc mấy tiếng, đang định nói tiếp thì đã thấy Thẩm Vụ nản chí quay về giường, thở dài: ” Có điều người trước đã nói đúng, ban ngày chính là một thiếu niên xinh đẹp nhưng đêm dài lạnh lẽo sẽ biến thành ông già xấu xí.”
Tống Tư Tư vội an ủi cô:” Theo tính toán thì hiện tại cậu nhóc kia cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, người ta chính là thanh niên sức dài vai rộng đó sao có thể biến thành ông già xấu xí được? Cậu vẫn nên tập trung hưởng thụ đi.”
Thẩm Vụ tức giận nói: ”Tớ đang nói chính mình, không phải em ấy.”
Tống Tư Tư:”…”
Cô ấy đùa nghịch nắn bóp mấy cái trên mặt Thẩm Vụ rồi lại quay sang an ủi:” Mặc dù vừa mới trải qua sinh nhật ba mươi tuổi nhưng mấy năm nay cậu cũng không thay đổi gì mấy, các sản phẩm chăm sóc da cũng xài liên tục để duy trì nhan sắc.

Đàn ông so với phụ nữ chúng mình còn già nhanh hơn.

Mà cậu chỉ hơn em ấy … sáu tuổi, đâu phải mười sáu tuổi, sếp ở công ty của tớ còn có bạn gái kém tận mười tuổi, cậu không cần lo lắng!”
Thẩm Vụ cảm kích nói:” Chị em tốt, tớ biết cậu chính là người hiểu tớ nhất mà.”
Cô đứng dậy tiến gần về phía gương trang điểm quan sát một chút, sau khi phát hiện trên mặt không có nếp nhăn nào mới hài lòng quay về nằm bên cạnh Tống Tư Tư.

Cô nói:” Ngày mai tớ có một buổi hội thảo tại tòa nhà tích hợp đến lúc đấy tớ sẽ đi hỏi thăm xem khoa của em ấy ở chỗ nào, biết đâu sẽ gặp được người.”
Sáng hôm sau, Tống Tư Tư đã dậy từ sớm chuẩn bị, Thẩm Vụ đang nằm trên giường thì nghe thấy âm thanh đi đi lại lại của cô ấy, mở miệng nói không rõ:
”… Chị gái, công ty cậu chín giờ vào làm, năm giờ tan mà, dậy sớm như vậy làm chi.”
Tống Tư Tư nghe xong thì đi tới kéo tay cô:
”Mau dậy đi, chỗ này không chỉ cách xa trường đại học A mà còn cách công ty tớ xa hơn.

Cậu nghĩ mình vẫn đang ở Lâm Bình hay sao, giờ cao điểm xe cộ ở thủ đô sớm lắm, bị tắc đường một cái là sẽ kéo dài tận một hai tiếng đồng hồ đấy.”
Nghe thấy vậy thì Thẩm Vụ vội mở mắt, nhận ra bình thường thời gian vào làm của cô là sau giờ cao điểm nhưng hôm nay phải đi dự hội thảo, tất nhiên sẽ không giống ngày thường.


Lúc này cô mới vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi làm với Tống Tư Tư.
Khi đi ra ngoài vì quá vội mà cô đã chọn đôi giày cao gót mới mua, lúc đi mới thấy đau vì bàn chân bị cọ xát.

Đến khi nhận ra thì cô cũng xuống dưới rồi, do dự một lát Thẩm Vụ vẫn quyết định đi đôi cao gót này.
Khoa Văn học và khoa Kinh tế của đại học A cách nhau rất gần nên các tòa nhà dạy học thường được thay phiên dùng, hội thảo lần này được tổ chức tại tòa nhà tích hợp.

Trong lúc nghỉ giữa giờ, Thẩm Vụ theo sự chỉ dẫn của giảng viên khác tìm đến một phòng nghỉ gần đó.
Phòng họp của giảng viên và văn phòng của hội sinh viên cách nhau khá gần, nhưng công việc của cô không liên quan đến hội sinh viên nên bình thường cô sẽ không đến đây, chính vì vậy mà cô đi mãi cũng không đúng.

Cô xem xét bản đồ một lát mới tìm được một vị trí nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm.

Bây giờ Thẩm Vụ cảm giác mình chỉ cần di chuyển chân một chút là đau đớn vô cùng, cô có chút bực bội nên khi thấy trước mặt có một phòng nghỉ liền không do dự đẩy cửa vào.
Đây chính là phòng nghỉ của sinh viên, ngày thường được dùng làm nơi để đọc và thảo luận sách, phòng có một chiếc bàn lớn, góc trong là một phòng nhỏ hơn.
Phòng đã bật điều hòa từ trước, gió lạnh thổi trên đầu Thẩm Vụ khiến cô tỉnh táo hơn, lúc này cô mới tự hỏi rằng nhỡ có ai đó đang ở đây còn cô thì tự tiện xông vào, vậy phải giải thích làm sao? Do dự một lúc cô thấy mình nên tránh đi, đã làm là phải làm đến cùng nên cô bước vào căn phòng nhỏ trong góc kia.
Vừa nãy cô có cởi giày cao gót ra kiểm tra, thấy gót chân mình bị trầy thì đau lòng không thôi, cô còn chưa kịp lấy băng dán cá nhân ra khỏi túi xách thì cánh cửa bên ngoài đã bị mở ra.
Thẩm Vụ thầm cảm thán ông trời đang muốn làm khó cô mà nhưng đồng thời cũng thấy may mắn, may mắn vì cô đã vào bên trong nếu không thì bản thân chỉ có thể đứng tại chỗ này mà xấu hổ đến chết.

Bây giờ ít nhất cô vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Có tiếng bước chân lại gần, tay nắm cửa bị vặn ra, người bên ngoài cũng phát hiện cửa bị khóa từ bên trong, người đó hạ giọng hỏi một tiếng: ” Hửm?”, có một âm thanh khác lại gần: ”Không phải cửa này vẫn luôn mở sao, hôm nay bị khóa lại rồi hả?”
Thẩm Vụ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng người vừa nãy mới chỉ nói một từ thôi, có thể là cô nhầm lẫn nên cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng nói vọng ra:
” … Ngại quá bạn học, cậu chờ tôi một chút, tôi ra ngay.”
Bên ngoài bỗng yên tĩnh lại, Thẩm Vụ chỉ nghe thấy có người nói:
” Mọi người đi in ấn tư liệu trước đi, tớ ở chỗ này một lát, chắc khách mời của buổi hội thảo hôm nay đi nhầm phòng.”
Lúc âm thanh này vang lên Thẩm Vụ thấy rất quen thuộc, cô cau mày suy nghĩ xem người này là ai, trong lòng đã có manh mối nhưng khi muốn đào sâu hơn thì lại không bắt được.
Đang nghĩ ngợi thì có tiếng chìa khóa được tra vào ổ, cửa lập tức bị đẩy ra.
Thẩm Vụ định hét lên khi thấy có người xông vào nhưng khi nhìn vào gương mặt kia thì mọi âm thanh như bị nuốt trở lại bên trong.
Hôm nay tất cả giảng viên đều ở chỗ hội thảo nghiên cứu nên sinh viên các khoa phải tham gia hỗ trợ.

Trên đường đến đây Thẩm Vụ bắt gặp nhiều sinh viên ăn mặc chỉnh tề ngang qua, cô có lén quan sát nhưng ngoại trừ dáng vẻ nho nhã tương tự thì tất cả đều không phải Hàn Tư Ngôn.
Thật không ngờ rằng tên nhóc con này lại ở đây.
Nhưng bây giờ cũng không thể dùng hai từ ” nhóc con” để hình dung về cậu nữa.

Cô chậm rãi nhìn từ trên xuống dưới, nhìn đến mái tóc ngắn rối loạn quen thuộc trong ký ức, rồi xuống đến khuôn cằm cương nghị cùng cặp môi mỏng, còn có ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của cậu.

Thẩm Vụ cảm thấy đến việc hít thở cũng khó khăn, nhìn cậu đứng dựa vào cửa buông mắt nhìn mình, ánh mắt ấy bình thản không chút gợn sóng, khí chất quanh người cũng thay đổi rất nhiều, tuy vẫn còn dáng vẻ kiềm chế lịch sự như trước nhưng ngày càng trưởng thành hơn rồi.
Đây là Hàn Tư Ngôn năm hai mươi bốn tuổi, năm đó hai người chia tay cô cũng hai mươi bốn tuổi.
Trước mặt cô thì Hàn Tư Ngôn rất bình tĩnh nhưng tấm lưng căng chặt dựa trên ván cửa lại bán đứng cậu.
Thẩm Vụ không nhận ra điều này, cô chỉ cảm thấy hiện tại Hàn Tư Ngôn như đang trở lại thành em trai nhà bên, coi cô giống như một người không liên quan, cũng chẳng quen biết.
Cậu đứng yên ở đó hồi lâu mới mở miệng nói:”… Chị?”
Ngay tiếp theo lại nghe cậu nói:”Dạo này chú và dì vẫn khỏe chứ ạ? Đã rất lâu rồi em chưa gặp họ.”
Thẩm Vụ há miệng thở dốc, cô nghe thấy giọng nói phát ra từ cổ họng khô khốc của mình:
”… Rất khỏe.”
Lúc cô nói chuyện… cũng không biết phải nói như thế nào nên ngay sau đó cô lại nghe được thanh âm chán ngắt của mình vang lên:
”Em không hỏi xem chị có khỏe hay không sao?”
Lúc này Thẩm Vụ đang ngồi trên ghế đặt ở bên trong gian phòng, tay cô chống lên mặt ghế sau.

Chân có vết thương do bị cọ xát được nâng lên cao trên mặt đất, váy thì bị cô kéo đến đầu gối để lộ ra bắp chân cân đối và cổ chân trắng nõn.
Cô biết lúc này bản thân xấu hổ muốn chết.
Bình thường người yêu cũ gặp nhau sẽ giống như kẻ thù nhiều năm không gặp vậy, tốt nhất là coi người kia như người đã chết hoặc là hai bên vẫn còn tình ý, củi khô bốc lửa rồi quay lại với nhau.

Dù sao thì cũng không thể giống như tình huống của hai người bọn họ lúc này, một người trang phục chỉnh tề, người còn lại thì quần áo tán loạn, gặp mặt chỉ khiến đối phương càng thêm xấu hổ.
Chí ít là Thẩm Vụ cho rằng như vậy.
Hàn Tư Ngôn không trả lời câu hỏi, cậu rũ mắt nhìn về phía bàn chân đang run lên vì căng thẳng của cô, cuối cùng cũng lựa chọn đi vào trong phòng.

Thẩm Vụ đang cúi đầu, dùng toàn lực chú ý của mình vào việc che đi đôi chân nên không phát hiện ra Hàn Tư Ngôn đã khóa trái cửa.
Chàng thiếu niên trẻ kiệm lời nhưng điềm tĩnh năm đó giờ đã trở thành một người đàn ông cao lớn trầm ổn, cậu khoác lên mình một bộ âu phục, hormone nam tính toát ra khiến hô hấp của cô như ngừng lại.
Hàn Tư Ngôn đã tới trước mặt cô, Thẩm Vụ lại lui về sau, chỉ thấy cậu cúi người ngồi xuống, dùng tay dễ dàng nắm lấy cổ chân cô.
Tay cậu khô ráo ấm áp, lúc chạm vào da thịt nơi cổ chân khiến cho Thẩm Vụ run nhẹ.

Cô vốn luôn nhạy cảm, đột nhiên cảm thấy việc người đàn ông này xuất hiện trước mặt giống như đang nằm mơ vậy.
Tay người con gái siết chặt làn váy, không rõ là cố tình hay vô ý mà mu bàn chân của cô nhẹ nhàng cọ lên cổ tay cậu.
Hàn Tư Ngôn dừng lại, cậu không động đậy mà chỉ nhìn chỗ gót chân bị ma sát đến trầy xước của cô, nâng mắt hỏi:
”Có mang băng dán cá nhân không?”
Thẩm Vụ chỉ vào túi xách của mình, Hàn Tư Ngôn lấy túi tìm băng dán, cậu mở ra rồi nghiêng đầu cẩn thận dán lên miệng vết thương giúp cô.
Thẩm Vụ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng có chút bất an, đến khi miệng vết thương được băng bó xong liền muốn di chuyển chân rời khỏi tay cậu.
Hàn Tư Ngôn liếc nhìn cô, tay cũng buông lỏng.


Khi cậu buông tay thì cùng lúc ấy ánh mắt cũng nhìn về phía bàn tay chống sau lưng của cô, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn màu trắng bạc.
Bàn tay đi theo chỉ dẫn của ánh mắt, cầm lấy cổ tay cô, nhìn chằm chằm vào ngón tay cô, hạ giọng hỏi:
”…Chị kết hôn rồi?”
Lúc này Thẩm Vụ mới nhớ tới chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út.

Chiếc nhẫn này là vì muốn tránh đi mấy lời bàn tán của vài đồng nghiệp thích tám chuyện nên cô đã lấy của một người chị để đeo chơi.
Cô định giải thích với cậu vì dù sao cũng chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết xong.
Lúc nãy Thẩm Vụ còn nghĩ rằng Hàn Tư Ngôn thật sự tỏ ra lạnh nhạt với cô nên trong lòng khó chịu, nhưng không hiểu cô suy nghĩ thế nào, có lẽ là muốn rời khỏi đây hoặc cũng có thể là vì có chút giận cậu nên cô theo bản năng đáp lại một tiếng ”ừ”.
Hàn Tư Ngôn đứng sững người, cằm căng chặt, cổ họng sôi trào, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
Cậu dường như không tin, muốn xác minh lại:
”… Vì sao mẹ em lại không nhận được thiệp mời?”
Thẩm Vụ không muốn nán lại lâu nên dưới tình huống này nên đã không sắp xếp câu từ, cô chỉ nóng vội trả lời cậu:
”Mời vừa kết hôn, chưa kịp làm lễ.”
Hàn Tư Ngôn đơ người, phải mất một lát cậu mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói của cô.

Môi cậu giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại kìm xuống.

Thẩm Vụ cũng không có hứng thú quan sát phản ứng của cậu, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ muốn chết.

Bây giờ cô mong mình có thể nhanh chóng đi khỏi cái nơi khiến cô chỉ hận không thể đầu thai lại này, cô mím môi, xoay người đi lấy đôi cao gót ban nãy cởi ra.
Nhưng mà không cần cô phải cúi người lấy bởi vì Hàn Tư Ngôn đã cầm giúp cô rồi còn đi giày vào chân cô.
Cậu mặc âu phục đẹp đẽ, nửa quỳ trên mặt đất giúp cô đi giày làm Thẩm Vụ cảm thấy có chút gai mắt, cô quay đầu đi không muốn tiếp tục nhìn.
Chân đã được đi giày xong, cô lập tức đứng dậy, nhẹ giọng nói câu ”Cảm ơn” rồi muốn rời đi, nhưng mới bước được hai bước thì lại bị người phía sau ôm chặt lấy.
Thẩm Vụ muốn thoát ra nhưng không được, chỉ có thể chịu đựng, đứng yên tại chỗ.

Cô hạ giọng nói:
”Em đang làm gì vậy?”
Thanh âm Hàn Tư Ngôn phát ra rất nhỏ, cậu phải cân nhắc một lúc mới nói:
”… Em vẫn luôn biết chị không thích vì em còn nhỏ lại ngây ngô non nớt nên mới chia tay em.

Trước đây em đã nhiều lần hỏi chị rằng chị có yêu em hay không, lần nào chị cũng lảng tránh sang chuyện khác.

Em không phải người thích dây dưa, nếu chị đã nói chia tay thì em chắc chắn sẽ không quấy rầy chị nữa, em chỉ nghĩ rằng đợi đến khi bản thân trưởng thành hơn sẽ đi tìm chị một lần nữa.”
Cậu hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục nói:
”Em không nghĩ tới lần tiếp theo gặp lại chị đã kết hôn rồi.

Thẩm Vụ sao chị có thể làm như vậy?”

Thẩm Vụ không đáp lại.
Hàn Tư Ngôn lại hỏi:”… Người đó là Trần Ngọc Minh phải không?”
Thẩm Vụ lập tức trả lời:
”Không phải.”
”Vậy là ai?”
Thẩm Vụ không bịa chuyện được nữa nên đành im lặng.
Hàn Tư Ngôn đợi một lúc cũng không nhận được đáp án liền ôm chặt cô hơn.

Hô hấp cậu nặng nề, Thẩm Vụ có thể cảm nhận tức giận và nóng nảy của cậu, kể cả áp lực đang đè nén xung quanh cũng vậy, điều này khiến cô cảm thấy chân mình như mềm đi.

Thẩm Vụ vừa có ý định thoát ra thì ngay lập tức đã bị người đàn ông lôi trở về, thân thể hai người càng kề sát nhau, lưng cô thì đau nhức, không biết là khóa thắt lưng hay thứ gì đang đè lên.

Thẩm Vụ kêu nhẹ một tiếng, động người muốn tránh xa thứ dày cộm kia.
”Chị và anh ta đã làm chưa?” Hàn Tư Ngôn đột ngột mở miệng hỏi trực tiếp.
Hô hấp của Thẩm Vụ như bị nén lại, tức giận vì những lời nghi vấn và chỉ trích từ cậu, cô trực tiếp nói thẳng ra:
”Em nói xem, nhẫn chị cũng đã đeo rồi chẳng lẽ còn chơi kiểu tình yêu Plato trong sáng thuần khiết nữa à?”
Hàn Tư Ngôn im lặng, trầm mặc đứng phía sau cô, Thẩm Vụ nhân cơ hội này giãy ra, tránh thoát khỏi ôm ấp của của cậu, đến khi thành công thì cũng không ngoảnh đầu nhìn một cái mà đã vội rời đi.
Đôi mắt tràn đầy chua xót, cô không biết là vì tức giận với cậu hay là còn có lí do nào khác, thậm chí cũng không cố lau nước mắt đang tuôn rơi, lúc này cô chỉ muốn đi khỏi chỗ này càng xa càng tốt.
Cửa bị khóa trái, cô lại không biết làm sao, vặn vài lần cũng không mở được, chỉ có thể vừa tức giận vừa xấu hổ quay đầu nhìn về phía Hàn Tư Ngôn.
Thấy sắc mặt của Hàn Tư Ngôn rất kém thì mới khiến Thẩm Vụ thoải mái hơn một chút.

Người đàn ông thấy cô đứng yên tại đó thì một lúc sau mới đi tới, nhưng cũng không định mở cửa giúp cô mà lại đè cô lên ván cửa.

Tim Thẩm Vụ đột nhiên tăng tốc đập nhanh, hô hấp dồn dập, cô còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Hàn Tư Ngôn đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Ban đầu nụ hôn dừng lại ở môi trên của Thẩm Vụ, nhiệt độ lạnh lẽo còn mang theo chút hung ác của cậu dễ dàng tiến vào trong miệng cô, đầu lưỡi của cậu hút chặt lấy đầu lưỡi của cô như muốn trả thù, cậu không để tâm chuyện cô vì chưa thích ứng kịp nên không phối hợp thậm chí còn cắn phải môi cậu vài lần.

Hàn Tư Ngôn cũng không né tránh, hơn nữa còn gia tăng nụ hôn, Thẩm Vụ vốn đang nghĩ đến cậu nên càng vì động tác môi lưỡi tràn ngập tính xâm lược của cậu mà hai chân mềm nhũn, đứng cũng không vững nữa, chỉ có thể ngừng giãy dụa mà thuận theo cậu.
Cô có thể hiểu được tâm trạng lúc này của cậu, nhưng lại sợ hãi cậu thẳng thắn đòi hỏi như vậy.

Đây không còn là bộ dáng của chàng thiếu niên năm mười tám tuổi mà cô quen biết nữa rồi.
Nụ hôn này cũng mau chóng kết thúc nhưng quá trình lại vô cùng kịch liệt.

Trong gian phòng nhỏ của phòng nghỉ sinh viên, Hàn Tư Ngôn đè cô lên ván cửa hôn khiến son môi của cô nhòe đi, Thẩm Vụ biết miệng mình chắc chắn đã sưng lên rồi.

Cô tạm bình ổn lại hô hấp một chút rồi quay sang trừng mắt với cậu, nhưng lại thấy Hàn Tư Ngôn dùng hành động nho nhã lịch sự chỉnh lại váy áo cho cô, sau đó cậu lại dán vào tai cô hờ hững nói:
”Thẩm Vụ, chị trở về để anh ta nhìn xem,… Xem xem ai đã khiến miệng chị sưng lên như vậy.”
Nói dứt lời thì cậu vươn tay ra sau lưng Thẩm Vụ vặn tay nắm, cửa cuối cùng cũng được mở ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui