Nguồn:
Cường quang chói mắt xuất hiện đột ngột cơ hồ như tràn ngập khắp bầu trời, ngay cả ánh mặt trời cũng bị nó át đi khiến cho không ít người thoáng thất thần, hoang mang nhìn lên bầu trời.
Quyền đầu của Tiêu Viêm trực tiếp va chạm với hung hồn, chợt một luồng sáng trắng mãnh liệt phát ra từ trong nạp giới, tạo nên một lồng năng lượng ngăn cản lực đạo đáng sợ mà một quyền của hung hồn mang lại, sau đó một cỗ hấp lực vô cùng mạnh mẽ chợt bùng phát.
Luồng hấp lực đó xuất hiện cực kỳ đột ngột nhưng vô cùng mạnh, giống như một cơn lốc xoáy mà căn nguyên tạo nên nó lại đến từ chiếc nạp giới nhỏ màu trắng như tuyết kia.
Hấp lực vừa xuất hiện liền bao phủ lấy hung hồn đang tràn ngập khí tức bạo ngược. Ngay lập tức hung hồn vốn chỉ có bản năng giết chóc bỗng lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể run lên kịch liệt như muốn thoát khỏi phạm vi của luồng hấp lực đó vậy.
Nhưng hung hồn còn chưa kịp thực hiện ý đồ trốn chạy thì nạp giới của Thiên Hỏa Tôn Giả đã giam hãm nó lại. Quang mang kỳ dị càng lúc càng mạnh tạo thành luồng hấp lực càng lúc càng cường đại, khiến cho hung hồn rú lên từng đợt thê lương tràn ngập sự hoảng sợ, thân thể liều mạng giãy dụa tựa như dã trư đang đợi bị làm thịt.
Nhìn hung hồn giãy dụa kịch liệt muốn trốn nhưng khoảng cách với nạp giới càng lúc càng gần, trong lòng Tiêu Viêm tuy nhẹ nhõm nhưng thoáng có chút khiếp sợ, vì hắn không ngờ rằng Thiên Hỏa Tôn Giả ở trạng thái như vậy mà vẫn còn thi triển ra thực lực mạnh mẽ như thế, xem ra hắn vẫn còn ý đồ khác muốn giấu mình, ít nhất thì chưa hẳn như hắn tự nhận là không có nửa điểm năng lực bảo vệ mình.
Có thể dễ dàng chế trụ một hung hồn cấp bậc Đấu Tông như thế, Tiêu Viêm tự nhận mình khó bằng, cho dù tính thêm cả khả năng Thiên Hỏa Tôn Giả có một số phương pháp đặc thù để đối phó với loại hung hồn này, nhưng cho dù có phương pháp nào đi chăng nữa thì vẫn phải có thực lực nhất định làm gốc. Cho nên tuy nói hiện giờ nhìn Thiên Hỏa Tôn Giả có thể rất suy yếu, nhưng nếu ai có ác ý với hắn thì chỉ sợ rằng người nhận phải kết cục không may chính là họ thôi.
Ngay lúc Tiêu Viêm đang suy nghĩ, thì Hiên hộ pháp trên bầu trời cũng đã phát hiện tình cảnh không ổn của hung hồn, lập tức gầm lên giận dữ, kết xuất thủ ấn mạnh mẽ thôi động linh hồn lực lượng.
Có sự can thiệp của hộ pháp, hung hồn kháng cự càng lúc càng mạnh, một lát sau đã từng bước từng bước thoát khỏi phạm vi tác động của luồng hấp lực kia.
"Tiêu Viêm, giúp ta một tay!" Trong nạp giới phát liên tục phát ra quang mang mạnh mẽ, nhưng dưới sự phản kháng của hai gã cường giả Đấu Tông thì Thiên Hỏa Tôn Giả cũng đã dần dần không chống đỡ được, bất đắc dĩ phải nhờ Tiêu Viêm trợ giúp.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cảm thấy không ổn lắm, mặc dù Thiên Hỏa Tôn Giả có bảo lưu một ít thực lực nhưng vẫn không phải là đối thủ dưới sự hợp tác của Hiên Hộ pháp và hung hồn, cấp bách hồi âm: "Giúp ngươi như thế nào?"
"Lập tức truyền lực lượng vào nạp giới!"
Vào thời khắc mấu chốt này Thiên Hỏa Tôn Giả cũng không dài dòng mà lập tức đưa ra câu trả lời. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sắc mặt Tiêu Viêm ngưng trọng khẽ gật đầu, đôi mắt khép hờ lại, linh hồn lực lượng hùng hồn tỏa ra từ mi tâm không ngừng truyền vào trong nạp giới màu tuyết trắng kia.
Có Tiêu Viêm giúp sức, hấp lực từ nạp giới tăng mạnh, làm cho hung hồn mới lui về sau được một đoạn lại bị hút lại, thân hình lảo đảo bay về phía trước, bất quá trong nháy mắt đã ổn định lại thân hình nhưng lại duy trì một tư thế quái dị - đến chết vẫn chống lại. Khoảng cách của hung hồn với Tiêu Viêm đã rút ngắn còn chưa tới nửa thước, thậm chí Tiêu Viêm đã có thể cảm thấy khí tức bạo ngược điên cuồng mà hung hồn tỏa ra.
"Hỗn đản!"
Trên bầu trời, tầng hắc khí xung quanh Hiên Hộ pháp kịch liệt quay cuồng, mơ hồ hiện ra một khuôn mặt kinh hoàng. Loại hấp lực quỷ dị này chẳng biết vì nguyên do gì mà có công dụng rất hữu hiệu với lực lượng linh hồn. Cho dù hắn liên thủ với hung hồn nhưng cũng chỉ miễn cưỡng có thể chống lại được, hơn nữa giằng co càng lâu, thì cường độ hấp lực càng lớn, làm cho bọn hắn nghiêng dần về phía Tiêu Viêm.
Một màn này diễn ra trên bầu trời, cũng lọt vào mắt của mọi người, khiến cho họ vô cùng kinh ngạc. Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra trong luồng sáng đó, nhưng từ thanh âm hổn hển của Hiên Hộ pháp thì có thể nhận ra tình trạng hiện giờ của hắn có chút không ổn.
Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng đa số mọi người đều hiện lên cảm giác vô lí, đường đường là hai gã cường giả Đấu Tông lại bị một tiểu tử Đấu Hoàng ép đến mức này sao? Tuy mọi người đều biết Tiêu Viêm khác hẳn những Đấu Hoàng bình thường nhưng cho dù như thế thì hung hồn cùng Hiên Hộ pháp đều là cường giả Đấu Tông hàng thật giá thật a. Hai người đó mà liên thủ lại thì trong số những người ở đây, sợ rằng không có ai dám vỗ ngực tự xưng mình có thể chống lại.
Cho dù là những Đấu Tông cường giả ở đây cũng không làm được việc đó, thế mà thiếu niên mặc hắc bào trên trời lại làm được một cách dễ dàng, chứng kiến một màn này không khỏi khiến cho mọi người âm thầm hoảng sợ.
Sắc mặt Hàn Phong lúc này cũng vô cùng khó coi. Lúc trước hắn vừa cười lạnh khi thấy được cử chỉ cuồng vọng của Tiêu Viêm, nhưng khi cường quang xuất hiện, thì nụ cười đã đông cứng lại. Hắn không cách nào hiểu được, Tiêu Viêm rốt cuộc là sử dụng phương pháp gì mà có thể chống lại được hung hồn cùng Hiên Hộ pháp?
Hàn Phong biết Tiêu Viêm có đấu kỹ Viêm Hỏa liên rất mạnh, nhưng lúc này rõ ràng hắn vẫn chưa xài tới đấu kỹ đó, mà biểu hiện của hung hồn cùng Hiên Hộ pháp làm cho lòng hắn càng lúc càng lo lắng. Sự tin tưởng lúc trước cũng đã ít đi rất nhiều.
Mạc Thiên Hành đứng một bên kín đáo nhìn qua Hàn Phong một lát, trong mắt hiện lên sự vui sướng khi người khác gặp họa. Hắn sớm đã nói qua Tiêu Viêm không thể suy đoán theo lẽ thường, đối địch cùng hắn quả thật có vô số ẩn số làm cho người ta khó lòng phòng bị. Kỳ thật lúc trước Tiêu Viêm tiếp nhận khiêu chiến với hung hồn cùng Hiên Hộ pháp thì hắn đã hơi nghi ngờ, bởi với sự hiểu biết của hắn về Tiêu Viêm, thì Tiêu Viêm tuyệt đối không phải loại người làm việc mà không nắm chắc.
"May là ta không tham gia vào, hắc hắc, lão phu tốt nhất chỉ đứng xem cuộc vui này thôi, cục diện thắng bại khó đoán này không can thiệp vào thì vẫn tốt hơn."
Trong lòng cười hắc hắc, Mạc Thiên Hành chậm rãi lui về sau, vị trí này cách vách núi không xa, nếu có sự cố gì đột nhiên phát sinh thì hắn có thể đào thoát đầu tiên. Lão nhân này đúng là cẩn thận, lúc này mà đã dự tính đường lui cho mình, không hổ danh là lão Hồ ly thành tinh nhiều năm.
"Ưng Sơn lão nhân, cùng động thủ giết chết Tiêu Viêm!"
Đang trong tình cảnh giằng co, một tiếng quát lạnh tràn ngập sát ý chợt vang lên, sau đó thân hình Hàn Phong mạnh mẽ lao vút lên trời, chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận Tiêu Viêm, bàn tay hắn nắm chặt ngưng tụ đấu khí tạo thành một thanh trường kiếm sắc bén, kiếm phong rung lên tạo nên tiếng ngâm thanh thúy, tàn nhẫn đâm vào cổ họng Tiêu Viêm.
"Phanh! "
Trường kiếm vừa động thì một tiếng hừ lạnh đã vang lên bên tai Hàn Phong, một bóng hồng xinh đẹp đã hiện lên bên cạnh Tiêu Viêm. Ngọc thủ vươn ra đã nắm lấy trường kiếm, hôi khí dữ dội tuôn ra trong giây lát đã ăn mòn thanh trường kiếm bằng đấu khí thành hư vô, sau đó ngọc chưởng đánh ra.
Ngọc chưởng vừa đánh ra nhẹ như không có lực đạo, nhưng kèm theo đó là một mùi nhàn nhạt khó mà phát hiện.
Đối mặt với một chưởng tưởng như nhu nhược vô lực này, sắc mặt Hàn Phong lại dị thường ngưng trọng, mũi chân điểm một cái trên hư không, thân hình thoáng cái đã lui về sau tránh thoát nó. Ánh mắt âm tàn vừa đảo qua phía dưới đã phát hiện thấy Ưng Sơn lão nhân chỉ ra tay chậm một nhịp cũng bị Tô Thiên chặn lại, trong lòng không nhịn được muốn mắng to một tiếng.
Một kích đánh lui Hàn Phong, Tiểu Y Tiên không tận dụng cơ hội truy kích mà vẫn thủ hộ một bên Tiêu Viêm, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng khóa chặt lấy Hàn Phong.
Tiểu Y Tiên đứng trên hư không, một thân quần áo trắng nhẹ nhàng phiêu động, làm nổi bật lên dáng người mảnh mai như ẩn như hiện, kết hợp với mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt màu tím tro, làm cho nàng có một nét yêu mị khác thường. Sự yêu mị này làm cho mắt không ít người hiện lên quang mang kỳ dị. Nhưng vẻ yêu mỵ này rơi vào mắt Hàn Phong lại khiến hắn vô cùng phẫn nộ, hắn hiểu rõ thực lực của Tiêu Y Tiên còn mạnh hơn hắn một bậc, có nàng bảo hộ Tiêu Viêm thì căn bẳn hắn khó mà đánh lén thành công được, nghĩ đến đây ánh mắt hắn chuyển tới vị trí Hiên Hộ pháp, hiện tại thì chỉ mong hắn có thể chống lại thủ đoạn kỳ dị của Tiêu Viêm, nếu không thì hôm nay…
Ý niệm đó vừa hiện lên trong lòng Hàn Phong thì một tiếng gầm hoảng sợ vang lên, truyền ra từ trong làn sương mù dày đặc.
"Chết tiệt, ngươi rốt cuộc đã làm gì?"
Nghe được tiếng hô của Hiên Hộ pháp, trong lòng Hàn Phong nhất thời phát lạnh, ánh mắt nhìn về hướng Tiêu Viêm, chỉ thấy được hung hồn càng lúc càng tới gần Tiêu Viêm sau đó xuy một tiếng đã bị hút vào bên trong chiếc giới chỉ màu trắng trên ngón tay!
"Là do chiếc giới chỉ kia sao?" Nhìn chiếc giới chỉ, Hàn Phong cả kinh, lấy thực lực hiện tại của hắn khó mà nhận biết được Thiên Hỏa Tôn Giả ẩn giấu ở bên trong.
Hung hồn vừa bị hút vào trong giới chỉ thì làn hắc vụ quanh thân Hiên Hộ pháp đột nhiên kịch liệt run rẩy, càng lúc càng nhạt đi, một lát sau đã hiện ra một hắc ảnh. Hắc ảnh đó giờ phút này nhìn qua có chút mờ nhạt, thậm chí mang lại cảm giác hư ảo, khí tức cũng đã suy yếu và hỗn loạn đi rất nhiều.
Hiển nhiên, hung hồn bị bắt khiến cho Hiên Hộ pháp gặp phải đả kích trí mạng, linh hồn bị thương trầm trọng, có thể nói là đại thương. Điều này có thể biết được từ làn hắc vụ từ từ tan biến, ngay cả thuật ẩn tàng thân hình mà hắn còn khó mà thi triển được thì đủ hiểu thương thế trầm trọng như thế nào.
Thậm chí, lấy trạng thái hiện giờ của Hiên Hộ pháp, chỉ sợ ngay cả Tiêu Viêm cũng thể thu thập được. Có thể nói vị Hiên Hộ pháp này hiện tại đã bị "phế" đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...