Qua sự dò xét của linh giác lực, Tiêu Viêm cảm thấy bên trong cái áo bào xám đó không phải có một loại Đấu khí hừng hực thiêu đốt giống như những người khác, mà chỉ thấy bao phủ một tầng khí tức mờ nhạt. Tiêu Viêm không xa lạ gì đối với loại khí tức này bởi nó chính là lực lượng linh hồn.
Nói cách khác, vị Ưng Sơn lão nhân trong khu rừng kia không phải là chân thân, mà chỉ là linh hồn lực lượng ngưng tụ tạo thành một thân thể giả.
"Khó trách lão gia hỏa này cứ như thế ngang nhiên ra khỏi thành, nguyên lại đây chỉ là một cơ thể giả được tạo thành từ lực lượng linh hồn. Chân thân lúc này chỉ e là đã mang Bồ Đề Hóa Thể Tiên sớm rời thành rồi?" Ý niệm xoay chuyển, sắc mặt hắn cũng dần dần âm trầm. Dường như mọi người ở nơi này đều đã bị lão gia hỏa này lừa cho một vố thật đau.
Mặc dù không biết làm sao Ưng Sơn lão nhân lại có thể dùng lực lượng linh hồn để ngưng tụ thành một cơ thể giả như thế, nhưng thế nào thì giả vẫn là giả. Dưới linh giác lực của Tiêu Viêm dò xét liền lập tức bại lộ. Nhưng hiện tại có biết thì cũng quá muộn, lấy tốc độ của lão gia hỏa kia, dù chỉ ngắn ngủn một thời gian nhưng cũng đủ khiến lão chạy đến thâm sơn cùng cốc không có bóng dáng con người ở sâu trong Hắc Giác Vực rồi. Mà với thực lực của hắn nếu muốn che giấu khí tức thì chỉ sợ kể cả cường giả Đấu Tôn cũng không thể nào tìm ra được.
"Sao vậy? Ngươi phát hiện được điều gì sao?" Nhanh chóng phát hiện thấy sắc mặt âm trầm của Tiêu Viêm, đám người Tô Thiên và Tiểu Y Tiên bên cạnh đều kinh ngạc rồi thấp giọng hỏi.
"Ưng Sơn lão nhân ở phía dưới kia là giả, Bồ Đề Hóa Thể Tiên cũng không có ở trên người lão!" Tiêu Viêm chậm rãi thở dài, sắc mặt âm trầm.
Lời Tiêu Viêm chẳng khác gì sét giữa trời quang, khiến tất cả mọi người phải sửng sốt. Thật lâu sau, Tô Thiên phục hồi tinh thần đầu tiên, cau mày hỏi: "Giả sao? Nhưng khí tức lại giống đến thế kia mà?"
"Đây chỉ là do lực lượng linh hồn của Ưng Sơn lão nhân ngưng đọng lại, chúng ta quả thực đã xem nhẹ thủ đoạn của hắn. Linh hồn phân phân quỷ dị thế này cũng là lần đầu tiên ta gặp phải, có thể đem linh hồn lực lượng vẫn dụng linh hoạt đến trình độ này, thì ngoại trừ lão sư của ta ra chỉ sợ hắn là người đầu tiên ta gặp có thể làm được như vậy!" Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Viêm chăm chú vào phía vị "Ưng Sơn lão nhân"đang bị mọi người vây công nhưng vẫn không tỏ ra chút bối rối nào phía dưới, chậm rãi nói.
Ngưng tụ linh hồn phân thân. Loại phương thức vận dụng linh hồn kỳ dị này Tiêu Viêm xác thực chưa từng gặp, đương nhiên hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy Dược Lão thi triển. Nhưng dù vậy hắn vẫn biết, luận về việc sử dụng lực lượng linh hồn thì Dược lão phải vượt xa Ưng Sơn lão nhân, dù sao danh tiếng vang dội của Dược Tôn giả cũng không phải vô duyên vô cớ mà có.
Cấp bậc Đấu Tôn so với Đấu Tông càng thêm cách xa và đáng sợ. Cường giả cấp độ này cũng đã là nhân vật đứng trên Đỉnh của Đại lục, thủ đoạn của bọn họ tự nhiên hơn xa so với cường giả Đấu Tông.
"Linh hồn phân thân?" Nghe được lời nói của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên và Tô Thiên đều cảm thấy sửng sốt. Bọn họ mặc dù cũng là cường giả Đấu Tông nhưng nếu để bọn họ đem linh hồn ngưng tụ thành phân thân, hơn nữa linh hồn phân thân đó còn sở hữu không ít thực lực của chân thân, thì bọn họ tự nhận cũng không làm được. Không ngờ Ưng Sơn lão nhân lại có thể đạt tới loại trình độ như thế!
"Bây giờ phải làm sao? Nếu đó chỉ là một phân thân, như vậy Ưng Sơn lão nhân chỉ sợ đã sớm trốn đi rồi!" Tiêu Lệ nhíu chặt mày, thấp giọng chửi: "Lão già khốn kiếp này thật đúng là xảo quyệt, ai mà dè lão lại còn có thủ đoạn như vậy chứ!"
Tiêu Viêm nheo mắt rồi nhắm nghiền lại, linh giác lực lại lần nữa tràn ra. Co điều lần này hắn không hướng về phía Ưng Sơn lão nhân nữa, mà lại không ngừng quét qua những khu vực xung quanh.
Sử dụng lực lượng linh hồn ngưng tụ thành phân thân, dù có thể làm phân thân chứa đựng hơi thở thậm chí một ít thực lực của bản thể, bất quá khoảng cách giữa phân thân và bản thể lại không thể cách nhau quá xa. Trong lúc này vẫn sẽ có những liên hệ cực nhỏ, mặc dù tia liên hệ này cực kỳ mịt mờ mỏng manh nhưng nhất định tồn tại. Nếu tìm được tia liên lạc vô hình này có lẽ sẽ biết được bản thể của Ưng Sơn lão nhân đang ở tại nơi nào.
Lực lượng linh hồn hùng hồn đan xen thành tấm lưới linh hồn vô hình cẩn thận từ trên trời phủ xuống.
Đối với cường giả chuyên tu Đấu Khí bình thường, lực lượng linh hồn thường không được coi trọng. Xét về tổng thể mà nói lực lượng linh hồn chân chính mạnh mẽ ở trên Đấu Khí đại lục, là được nắm giữ bởi các Luyện dược sư. Vì linh giác lực là một trong các công năng chuẩn bị cho quá trình luyện đan, mà linh giác lực có nhạy cảm hay không thì được quyết định bởi trình độ mạnh mẽ của lực lượng linh hồn. Cho nên, lực lượng linh hồn của Luyện Dược Sư so với cường giả đồng cấp thì mạnh hơn không ít, mà trong những nhân tài kiệt xuất đó, thì linh hồn lực lượng của Tiêu Viêm đến cả Dược lão cũng đều phải tán thưởng không thôi! Bởi vậy, bằng vào cường độ linh hồn của hắn, để tìm kiếm cảm ứng được linh hồn của Ưng Sơn lão nhân cũng không phải là chuyện không thể.
Nhìn thấy Tiêu Viêm một lần nữa nhắm mắt lại, đám người Tô Thiên liền bàn tán. Bọn họ mơ hồ cảm giác được từ trong cơ thể Tiêu Viêm đang tản mát ra một cỗ lực lượng vô hình giống như sóng gợn, lặng yên không một tiếng động lan tràn khắp không trung.
Dưới tình trạng huyết tinh ngập trời kia, lại thêm âm vang sát phạt náo động khắp núi rừng, đã khiến vài thế lực vốn đang án binh bất động, cũng bắt đầu nhịn không được mà nóng lòng muốn ra tay. Thậm chí đã có mấy cường giả liên thủ đến gần thân thể của Ưng Sơn lão nhân, nhưng cuối cùng đều trọng thương hộc máu lui ra.
Ngay lúc Ưng Sơn lão nhân đang chống chọi lại mấy cường giả kia, đôi mắt đang nhắm nghiền của Tiêu Viêm cũng đột nhiên mở ra. Ánh mắt như điện hướng về phía Đông, nơi đang có một sợi dây linh hồn mờ mịt truyền ra dao động cực nhỏ.
"Thấy rồi hả?" Nhìn ánh mắt Tiêu Viêm hướng về chỗ đó, đám người Tô Thiên cũng cảm thấy căng thẳng, vội vàng hỏi.
"Có một ít cảm ứng, lão già kia sao lại ở một chỗ quá xa như thế được nhỉ?" Trên mặt Tiêu Viêm cũng hiện lên một chút sắc mặt vui mừng, ánh mắt nhìn liếc qua linh hồn phân thân của Ưng Sơn lão nhân trong khu rừng, quyết định thật nhanh: "Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên đi theo ta, còn nhóm người Đại Trưởng lão ở lại tập trung theo dõi nơi này. Dọc đường ta sẽ để lại ký hiệu, sau khi linh hồn phân thân này tiêu tán thì hãy lập tức chạy tới chỗ ta!"
"Chỉ với ba người các ngươi sao?" Tô Thiên nghe vậy liền nhíu mày!
"Hiện tại không ai biết linh hồn phân thân này cùng với Ưng Sơn lão nhân có mối liên hệ như thế nào, cho nên vẫn cần phải cẩn thận. Bên kia có Tiểu Y Tiên cùng ta là đủ rồi!" Tiểu Viêm mỉm cười, cũng không ở lại nơi này nữa mà hướng hai người Tiểu Y Tiên cùng Tử Nghiên vẫy tay, đôi cánh lửa xanh biếc nhanh chóng từ sau lưng vươn dài ra, thân hình chớp động đã nhanh chóng bay về phía Đông, nơi truyền ra linh hồn dao động kia mà phóng đi. Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên cũng theo sát phía sau.
Nhìn bóng lưng ba người biến mất, đám Tô Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem bộ dạng này, tựa hồ Tiêu Viêm đã tìm được một ít dấu vết. Chỉ cần Ưng Sơn lão nhân kia không ẩn nấp từ lâu, thì sẽ có cơ hội không nhỏ đoạt được Bồ Đề Hóa Thể Tiên.
"Giờ nhìn xem lão già dịch này cuối cùng muốn giở trò gì tại nơi đây?"
Mỉm cười, ánh mắt Tô Thiên chậm rãi chuyển về phía linh hồn phân thân của Ưng Sơn lão nhân ở trong vòng vây, nhẹ giọng nói.
Vào thời điểm nơi đám Tô Thiên quan sát đang bùng nổ đại chiến đầy huyết tinh, thì bên trong một khe núi hẻo lánh ở phía Đông Hắc Hoàng Thành lại tràn ngập một sự yên tĩnh. :
Sâu trong khe núi có một lão già tóc xám đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền. Lực lượng linh hồn hùng hồn từ mười ngón tay như những nhánh cây khô kia tuôn ra ồ ạt, bao lấy thân thể lão. Theo mỗi lần mười ngón tay biến đổi, lực lượng linh hồn tràn ngập xung quanh cũng truyền đến từng đợt dao động không ngớt.
Biến đổi kéo dài chừng một khắc, lão già tóc xám mới chậm rãi mở hai mắt, khẽ cười lạnh. Nhưng khi lão định đứng lên, liền biến sắc, ánh mắt như điện bắn thẳng ra bên ngoài khe núi, quát lớn: "Là ai?"
"Ha ha, Ưng Sơn lão nhân quả nhiên danh bất hư truyền, lại có thể ngưng tụ ra linh hồn phân thân, thật khiến cho lão phu cảm thấy ngoài ý muốn a!"
Sau khi lão già tóc xám quát lên thì bên ngoài khe núi kia, mười mấy đạo thân ảnh chậm rãi hiện ra. Người vừa nói chính là là Tông chủ Hắc Hoàng tông Mạc Thiên Hành. Tề Sơn và Mạc Nhai thì đứng sát rạt phía sau.
"Mạc Thiên Hành!"
Nhìn bóng người vừa hiện thân, đồng tử Ưng Sơn lão nhân nhất thời co lại, thanh âm lạnh lùng vang lên: "Mạc Tông chủ có ý gì đây? Chẳng lẽ định hủy đi thanh danh của Hắc Hoàng tông sao?"
"Ha ha, Ưng lão quái, ngươi không cần đe dọa lão phu. Thanh danh tại Hắc Giác Vực này thì làm được cái rắm gì? Ngươi ở Hắc Giác Vực cũng không phải là không biết chứ!" Mạc Thiên Hành cười nhạo báng.
"Ngươi làm sao có thể tìm thấy ta?" Ưng Sơn lão nhân trầm mặt, rồi đột nhiên như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt liền cực kỳ lạnh lẽo: "Ngươi động tay động chân trên Bồ Đề Hóa Thể Tiên à?"
"Chỉ là một chút Đấu Khí ấn ký thôi mà!" Mạc Thiên Hành nhàn nhạt cười: "Ưng lão quái, không cần kéo dài thời gian, sau khi sử dụng linh hồn phân thân thì thực lực bản thể của ngươi cũng sẽ yếu đi không ít. Với tình trạng này, ngươi cũng không phải là đối thủ của bổn Tông, mau đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên giao ra đây đi!"
"Giao cho ngươi thì lão phu có thể bình an rời đi sao?" Ưng Sơn lão nhân cười lạnh.
Mạc Thiên Hành mỉm cười lắc đầu nói: "Dĩ nhiên là không rồi, bất quá có thể mời ngươi ở lại làm khách của Hắc Hoàng Tông ta."
Nghe vậy, khóe miệng Ưng Sơn lão nhân hơi co quắp, trong mắt xuất hiện một chút dữ tợn, nhe răng cười lớn: "Mạc Thiên Hành, mặc dù lão phu không ở vào trạng thái mạnh nhất, nhưng nếu ngươi tưởng có thể đoạt Bồ Đề Hóa Thể Tiên từ trong tay ta, thì ngươi đã nghĩ quá đơn giản đấy!"
Dứt lời, một cỗ khí thế bàng bạc từ trong cơ thể Ưng Sơn lão nhân đột nhiên bùng phát. Dưới khí thế này, ngoại trừ Mạc Thiên Hành thì những người còn lại của Hắc Hoàng Tông đều phải nhanh chóng lùi về phía sau vài bước mới có thể đứng vững.
"Vậy cứ thử xem sao!" Khóe miệng Mạc Thiên Hành cũng hiện lên một chút lạnh lẽo. Lão vung tay áo, một cỗ khí thế không thua kém Ưng Sơn lão nhân chút nào, cuồn cuộn như thủy triều mà bùng phát.
Hai luồng khí thế ngập trời tại khe núi nhỏ va chạm vào nhau, liền tạo thành dao động không gian, trực tiếp chấn cho khe núi phải rung lên nhè nhẹ. Từng khe nứt như nhưng cánh tay tráng kiện chậm rãi chạy dọc theo vách núi.
Bên trong khe, hai cỗ khí thế đối chọi với nhau gay gắt như giương cung bạt kiếm. Khi hai người sắp bùng nổ một hồi quyết chiến kinh thiên thì một tiếng cười trong trẻo cũng đột nhiên vang lên trên cao.
"Ha ha, không nghĩ tới trò hay chân chính lại ở ngay bên cạnh. Tại hạ suýt chút nữa đã bỏ qua mất rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...