Đấu Phá Thương Khung

Đối mặt với hơn mười tứ tinh đấu giả cầm thiết côn trong tay, mấy tên hộ vệ vừa diễu võ dương oai lúc trước, sắc mặt nhất thời trắng bệch, còn chưa kịp chạy trốn, một thanh thiết côn đen nhánh, đã hung hăng đập đến, chỉ sau một lúc, tiếng kêu thảm thiết đã vang vọng cả ngã tư đường.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn Gia Liệt Áo, Tiêu Viêm quay đầu lại, nhìn Tiêu Ngọc vì tức giận mà khuôn mặt đỏ bừng, ngữ khí hơi nhu hòa đi một chút:

"Không sao chứ? Lần sau các ngươi đến đây… báo trước cho ta một tiếng, gần nhất đám hỗn đản của Gia Liệt gia tộc kia vẫn đang muốn gây ra chút phiền toái."

Lần đầu được Tiêu Viêm nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, Tiêu Ngọc ngẩn người, khuôn mặt lại đỏ thêm vài phần, có chút không biết làm gì di động ánh mắt, ngoài miệng nói: "Lúc ra ngoài thì gặp Huân Nhi, nàng nói muốn đến đây, nên ta đi cùng nàng, ta đâu ngờ đến sẽ gặp đám hỗn đản này."

Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt chuyển đến thanh y thiếu nữ vì hắn xuất hiện mà vui vẻ đầy mặt, tiếu ý trên khuôn mặt lại càng thêm nhu hòa:

"Vừa rồi mắng rất thống khoái a."

Nghe Tiêu Viêm trêu đùa, Huân Nhi vô tội xua xua tay, bĩu môi khẽ cười nói: "Ta cũng không định, chỉ là không muốn nhìn bộ dáng đó của hắn thôi, phải biết rằng, cho dù là Tiêu Viêm ca ca năm đó, cũng không dám bắt người ngoài đường nha."


Bị Huân Nhi phản kích lại, Tiêu Viêm cười khan vuốt vuốt mũi, năm đó mặc dù hắn có chút cuồng vọng, nhưng cũng không đến nỗi giống mấy tên gia hỏa này.

"Ô, đây không phải là tiểu thiếu gia của Tiêu gia sao? Một năm không gặp, nghe nói ngươi đã bỏ được cái tên phế vật?" Nhìn nữ hài mà mình thích thân mật nói chuyện với Tiêu Viêm, khóe mắt Gia Liệt Áo giật giật, dưới sự thúc dục của lòng ghen ghét, phát ra tiếng cười âm dương quái khí.

"Hắn là ai?" Ánh mắt Liễu Tịch đồng dạng có chút âm lãnh, Huân Nhi lúc trước vẫn không đem hắn để vào mắt, bây giờ lại cùng nam tử khác đàm tiếu, loại đả kích này, thật sự làm cho người tính tình cao ngạo như hắn khó có thể tiếp nhận.

"Hắc hắc, Liễu Tịch đại ca, đây chính là "Thiên tài" nổi danh của Tiêu gia, tên là Tiêu Viêm, trước kia tu luyện hơn mười năm, đấu khí cũng chỉ có khoảng ba bốn đoạn, nhưng gần đây không biết ăn vào cái gì, tại mấy tháng trước, trực tiếp lên đến tám đoạn đấu khí." Gia Liệt Áo bên cạnh âm hiểm cười giới thiệu.

"Một tên ngay cả đấu giả cũng không phải, cho dù "Thiên tài" đi chăng nữa, vậy cũng không phải chỉ là phế vật?" Liễu Tịch cười lạnh nói.

Nghe Liễu Tịch nói vậy, khuôn mặt của Huân Nhi lạnh lại, trong đôi mắt như thu thủy kia, ngọn lửa màu vàng, chợt lóe mà qua. - .

Bàn tay vỗ nhè nhẹ vào vai Huân Nhi, Tiêu Viêm thản nhiên cười lắc đầu, quay đầu lại, nhìn Liễu Tịch một thân bạch y, ánh mắt tùy ý lướt qua luyện dược sư huy chương trên ngực hắn, mỉm cười nói: "Ngươi hẳn là người luyện chế "Hồi xuân tán"?"

Liễu Tịch cười lạnh một tiếng, ưỡn ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Đúng vậy, ta chính là luyện dược sư mà Gia Liệt gia tộc mời tới."

Tiêu Viêm làm như giật mình hiểu ra, cười dài nói: "Khó trách, loại thuốc có tác dụng kém như vậy, cũng chỉ có loại luyện dược sư như ngài, mới có thể luyện chế ra được, ngài thật không thẹn với sự dạy bảo của sư phụ."

Nghe Tiêu Viêm nói thế, dong binh đứng xem xung quanh phát ra trận trận tiêng cười, trải qua hành vi bạo lợi của Gia Liệt gia tộc trước kia, những dong binh này đối với người làm ra hồi xuân tán, cũng có oán khí không nhỏ, bây giờ lại thấy Tiêu Viêm nhạo báng hắn ngay trước mặt, tất cả đều có chút sảng khoái.

Tiếng cười xung quanh làm khuôn mặt Liễu Tịch chậm rãi âm trầm, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Viêm: "Ngươi đang chọc vào một địch nhân mà Tiêu gia các ngươi không động đến được."

Nghe vậy, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên, cười khổ một tiếng, tay vỗ vỗ trán, cũng không biết nói gì hơn với tên này nữa, chẳng lẽ hắn cho rằng mình là thân truyền đệ tử của một vị đấu đế sao? Một nhất phẩm luyện dược sư có thể làm Tiêu gia trọng thị, nhưng nếu nói không chọc vào được, cũng chỉ là một cái trò cười.


"Ai, loại đầu óc thế này cũng có thể trở thành luyện dược sư?" Thở dài lắc đầu, trong lòng Tiêu Viêm có chút đồng cảm nhìn Huân Nhi một cái, sau khi nói chuyện với Liễu Tịch, hắn rốt cuộc rõ ràng vì sao người có tính tình ôn uyển nhu hòa như Huân Nhi lại mắng tên gia hỏa này.

Tiêu Viêm cũng chẳng muốn nói nhảm với tên đầu óc có chút vấn đề này, vẫy vẫy tay với hơn mười đại hán phía sau, cười nói: "Đánh, cả chủ cả tớ, nếu bọn chúng dám đến gây sự ở địa bàn của Tiêu gia ta, chúng ta cũng chẳng cần khách khí."

Nhìn cử động của Tiêu Viêm, khuôn mặt Gia Liệt Áo cũng hơi đổi, hắn cũng không nghĩ đến Tiêu Viêm dám làm vậy, con ngươi đảo quanh, cười lạnh châm chọc: "Còn tưởng rằng ngươi tiến bộ bao nhiêu, thì ra vẫn chỉ là một phế vật dựa dẫm vào thủ hạ mà thôi."

"Trình độ kích tướng của ngươi, còn rất thấp." Tiêu Viêm khua khua thiết côn trong tay, nhẹ giọng nói.

"Ngươi nghĩ nó là kích tướng, vậy cứ cho rằng đó là kích tướng đi, giống loại phế vật như ngươi, căn bản không có tư cách đi cùng Huân Nhi tiểu thư." Gia Liệt Áo châm chọc nói, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang, không có ý tốt nói: "Ngươi hẳn đã tiến hành thành nhân nghi thức đi? Hắc, vậy nói cách khác, ta bây giờ khiêu chiến ngươi, ngươi cũng không có lý do để cự tuyệt nữa?

"Ngươi thật vô sỉ, Tiêu Viêm năm nay mới mười bảy, ngươi đã hai mươi ba, loại khiêu chiến này, ngươi cũng dám nói ra khỏi miệng, nếu ngươi muốn đánh, để bổn tiểu thư đánh với ngươi!" Nghe Gia Liệt Áo khiêu chiến, Tiêu Ngọc nhíu mày, trường tiên trong tay vụt xuống, trên mặt đất xuất hiện một đạo bạch ngân mờ nhạt, quát lên

Khóe miệng khẽ co quắp lại, Gia Liệt Áo cười nhạo nói: "Diễm phúc của ngươi đúng là không cạn, lại có nữ nhân thay ngươi ra mặt, hắc, tên mềm yếu chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân."

"xxx, tên tiểu bạch kiểm này thật quá kiêu ngạo, tiểu phường chủ, để chúng ta giúp ngươi chơi đùa với hắn một lúc." Nhìn Gia Liệt Áo đốt đốt bức người, một số dong binh có quan hệ không tệ với Tiêu Viêm nhất thời lớn tiếng nói.


Thấy lời nói của mình gây ra phản ứng lớn như vậy, Gia Liệt Áo khuôn mặt biến đổi, hắn thực lực cũng chỉ có tam tinh, nếu thật sự khiến cho mọi người tức giận, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi.

Liếc mắt nhìn Tiêu Viêm, Gia Liệt Áo phất phất tay, cười lạnh nói: "Nếu không dám tiếp nhận, cũng không sao, đi thôi, Liễu Tịch đại ca, loại người ngay cả khiêu chiến cũng không dám tiếp nhận, chẳng có gì đáng giá để trọng thị."

Liễu Tịch âm hiểm cười gật đầu, ánh mắt thèm thuồng dừng lại trên người Huân Nhi một lúc, mới hung ác nhìn Tiêu Viêm, hận hận nói: "Tiểu tử, ngươi chờ xem, ta muốn Tiêu gia chủ động đem người mang đến cho ta! Nữ nhân ta nhìn trúng, còn chưa có ai thoát được."

Huân Nhi thản nhiên liếc mắt nhìn Liễu Tịch vẻ mặt dâm uế, trong con ngươi, rốt cuộc hiện lên một tia sát ý lành lạnh.

Gia Liệt Áo cùng Liễu Tịch xoay người, vài đại hán của Tiêu gia vẻ mặt lạnh lùng đã xuất hiện tại cổng của khu buôn bán, sau đó giống như một cánh cửa, vững vàng đem lối ra chặn lại.

"Ta biết ngươi rất muốn đem ta đánh thành tàn phế, ân, tốt lắm, như ngươi mong muốn… Lời khiêu chiến của ngươi, ta tiếp nhận." Lúc Gia Liệt Áo định phát ra tín hiệu gọi người, thanh âm nhàn nhạt của thiếu niên, đột nhiên chậm rãi vang lên từ phía sau.

Nghe vậy, Gia Liệt Áo đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười dữ tợn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: "Ngươi đã muốn chết, vậy cũng không trách được ta!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui