Nhìn số dược tài trong tay, hắc bào nhân hài lòng đi ra khỏi phòng, thân thể gắng gượng của Nhã Phi cuối cùng cũng trở nên vô lực dựa xuống ghế, nhìn qua thân thể đầy đặn lả lướt mềm mại bộ dáng của nàng giống như tiểu hồ ly tạo ra một loại mị lực khác thường.
"Lão tiên sinh này... thật sự quá mạnh tay rồi." Đầu tựa lên chiếc ghế, Nhã Phi cười khổ lắc đầu.
Cốc Ni ở một bên cũng đồng dạng lau trán thở dài nói: "Năm mai tụ khí tán, hắn vung tay như vậy, cho dù là tứ phẩm luyện dược sư cũng có chút lớn a."
Nhã Phi gật đầu, nhếch áci miệng nhỏ tự giễu nói: "Ta còn đã cho là có thể kiên trì kiềm chế được, thật không nghĩ tới..."
Cốc Ni cười nói: "Nếu đổi lại là ta mà nói, chỉ sợ khi hắn xuất ra ba viên đã không nhịn được mà đáp ứng, ngươi có thể kiên trì đến năm viên đã ra ngoài dự liệu của ta rồi."
"Không phải là ta kiên trì a! Là ta bị hắn làm cho sợ đến thất thần đó, cho nên mới không dám mở miệng, không nghĩ tới... hắn lại có phách lực đến thế, trực tiếp tăng lên liền hai viên." Nhã Phi đảo cặp mắt trắng dã, không nhịn được cười nói.
"Ngươi vì sửng sốt thất thần mà làm cho phòng đấu giá thu được thêm gần bốn mươi vạn kim tệ liền." Nghe vậy Cốc Ni cười một tiếng trêu chọc nói.
Ngọc thủ che đôi môi đỏ mạng cười duyên vài tiếng, từ trong ghế đứng dậy, thở dài nói: "Gia liệt gia tộc lần này coi như húc đầu vào thiết bản rồi."
Cốc Ni đồng ý gật đầu.
"Bất quá làm cho ta có chút nghi ngờ là vị lão tiên sinh tựa hồ cùng Tiêu gia tịnh không có chút quen biết sao? Như thế nào hắn lại nhiệt tâm giúp bọn hắn? Tậm chí còn không tiếc dùng năm viên tụ khí tán để trả giá, đập bể dược lộ của Gia Liệt gia tộc." Trong đôi mắt thoáng hiện một tia nghi ngờ, Nhã Phỉ nhẹ giọng nói.
"Ai biết được... Vị đại nhân này lai lịch cực kỳ thần bí, trong Gia Mã đế quốc ta chưa từng nghe qua có luyện dược sư nào như vậy." Cốc Ni lắc đầu nói.
Nhã Phi khẽ gật đầu, sóng mắt lưu chuyển, hơi trầm ngâm, cười nói: "Xem ra sau này, chúng ta nên quan hệ cùng Tiêu gia nhiều hơn, có đan dược của vị lão tiên sinh này, tin tưởng đem đấu giá ở Ô Thản thành lợi nhuận sẽ tăng lên gấp hai lần, chờ đến khi đánh giá công trạng trong gia tộc, ai có thể áp đảo được ta?"
Nói tới đây, đôi môi đỏ mọng yêu kiều của Nhã Phi có chút đắc ý, hai tay chống ra sau lưng, hát khẽ một tiểu khúc, lúc sau nhàn nhã bước ra khỏi phòng khách.
Đi ra khòng đấu giá, Tiêu Viêm thở dài ra một hơi thấp giọng nói: "Đa tạ sự phụ."
"Có gì mà đa tạ, nếu không lật đổ Gia Liệt gia tộc, ngươi có thể chuyên tâm theo ta tau hành sao?" Dược lão bất đắc dĩ nói.
"Hắc hắc..." Tiêu Viêm nhếch miệng cười, cũng không nói gì nữa, tại vùng phụ cận đi vòng vo hồi lâu, sau đó mới đến nơi hẻo lánh cởi bỏ hắc bào, cẩn thận thoát ra đường chính, nhằm hướng Tiêu gia chạy đến.
Về đến gia tộc, ngẫu nhiên gặp phải tộc nhân, Tiêu Viêm có thể thấy những người này nhìn về phía mình với ánh mắt tràn đầy ao ước và đố kị, hiển nhiên vì sự kiện trong đại sảnh hôm nay đã được truyền ra.
Đối với ánh mắt như vậy, Tiêu Viêm làm như không thấy, trực tiếp đi thẳng đến gian phòng của mình, trải qua một khúc rẽ, một vị hồng y thiếu nữ chợt lao đến, may mà Tiêu Viêm kịp thời tránh được, nếu không đã xấu hổ vì đụng vào nhau.
"Tiêu Viêm biểu ca? Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi." Hồng y thiếu nữ lùi ra phía sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần ẩn chứa chút vẻ quyến rũ thoáng hiện lên nhiều mâu thuẫn, so với các cô gái khác cùng lứa có vài phần hấp dẫn hơn, loại hấp dẫn này Tiêu Viêm cũng không nhịn được mà nhìn tới vài lần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang hiện lên vẻ vui sướng này chính là Tiêu Mị.
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Mị vài lần, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói: "Có việc gì?"
nghe được âm thanh có chút hững hờ, Tiêu Mị âm thanh nhỏ xuống, mặt cười hơi buồn bã thấp giọng nói: "Tộc trưởng muốn gặp Tiêu Viêm biểu ca, đang chờ trong phòng."
"Ách?" Thoáng ngẩn ra, Tiêu Viêm gật đầu cười nói: "Biết rồi, đa tạ." Vừa nói vừa khoát tay áo, xoay người đi đến tiền viện.
"Tiêu Viêm biểu ca, lần trước cám ơn ngươi." Nhìn Tiêu Viêm dứt khoát bước đi, ánh mắt Tiêu Mị xẹt qua vẻ thất vọng, cắn môi nhẹ giọng nói.
Dừng chân lại, Tiêu Viêm tiêu sái phất tay về phía sau nhàn nhạt nói: "Thuận tay mà thôi."
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Viêm, Tiêu Mị đột nhiên lấy hết dũng khí hỏi: "Tiêu Viêm biểu ca, ngươi có tham gia chiêu sanh học viên của Già Nam học viện không?"
"Có lẽ có đi!" Thiếu niên ôm gáy, chầm chậm đi xa dần, lưu lại âm thanh nhẹ nhàng truyền tới.
Nghe lời này của Tiêu Viêm, khuôn mặt xinh đẹp đang ảm đạm của Tiêu Mị cuối cùng cũng sáng lên vài phần, bàn tay nắm lại thấy Tiêu Viêm biến mất trong tầm mắt mới u oán nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoay người rời đi.
.................
Đi mấy vòng trong gia tộc, Tiêu Viêm cuối cùng đi tới một khu rộng rãi phía trước, sau đó chậm rãi đẩy cửa mà vào.
Bên trong gian phòng, Tiêu Chiến cùng với ba bị trưởng lão đang ở đó, khi đang nói với nhau gì đó, thấy Tiêu Viêm đến, mấy người lập tức dừng lại.
"Phụ thân, ngài tìm ta a?" Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm bước lên cười hỏi.
Gật đầu cười, Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão liếc nhau một cái, thấp giọng nói: "Ngươi hẳn là đã gặp qua vị lão tiên sinh kia sao?"
"Ân." Tiêu Viêm gật đầu, hắn biết Tiêu Chiến nói đến ai. - .
"Ngươi biết lai lịch của hắn sao?" Tiêu Chiến trầm ngâm nói.
"Ta cũng mới quen biết không lâu, làm sao biết được lai lịch của hắn." Tiêu Viêm lời này phát ra từ trong lòng, hắn hoàn toàn vẫn không biết được lai lịch của Dược Lão.
"Bất quá ta biết hắn là một tên luyện dược sư." Tiêu Viêm gãi đầu cười nói.
"Nói nhảm." Trợn mắt lên, Tiêu Chiến cười mắng.
Lắc đầu cười, Tiêu Chiến hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, lại lần nữa hỏi Tiêu Viêm về vấn đề Dược Lão, nhưng đều bị hắn làm cho hồ đồ, cuối cùng một chút chuyện cũng không hỏi được.
"Ngươi cái tên tiểu tử này, không biết có phải đang giả bộ không nữa." Hỏi gì cũng không biết, tiêu chiến bất đắc dĩ lắc đầu, phất tay nói: "Đi làm việc của ngươi đi, sau này nếu có gặp lại vị lão tiên sinh kia, cũng đừng có chọc giận hắn, tiền trình của Tiêu gia còn phải trông cậy vào hắn a."
Tiêu Viêm nhún vai không thừa nhận cũng không phản đối.
"Khái...Tiêu Viêm a, ta xem hơi thở của ngươi bây giờ tựa hồ có chút mạnh hơn a..." Đại trưởng lão ở bên nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, đột nhiên có chút chần chờ nói.
Nghe đại trưởng lão nói vậy, Tiêu Chiến cũng ngẩn ra, ánh mắt ngưng lại, chậm rãi đảo trên người Tiêu Viêm, một lát sau, miệng từ từ há to, kinh ngạc nói: "Ngươi... Ngươi đột phá đấu giả sao?"
Nghe vậy, nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão khóe miệng co lại, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt.
"Ách..." Gãi gãi đầu, Tiêu Viêm vô tội nói: "Hình như là thế đi, luyện a, luyện a, luyện như thế nào đã đột phá rồi..."
Khóe mắt dồn dập nhảy lên, Tiêu Chiến càng kinh ngạc hơn cũng có chút dở khóc dở cười, ngươi bình thường luyện cái gì?
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Viêm đã sáng tạo nên kỳ tích cơ hồ làm Tiêu Chiến chết lặng, Tiêu Chiến đành phất phất tay cười khổ nói: "Đột phá thì tốt rồi, có thời gian thì đi kiểm tra cấp bậc tại công hội, làm huy chương cấp bậc đi."
Tiêu Viêm gật đầu, khóe miệng hí hước nói: "Ta có thể đi? Thật sự ra ta đúng là không biết luyện thế nào mà trực tiếp đột phá..."
"Ngươi có thể lăn..." Đảo cặp mắt trắng dã, Tiêu Chiến cười mắng, tiểu tử này thuần túy là đang muốn đả kích người khác, chẳng lẽ hắn không biết ba vị trưởng lão đang ngồi đây, năm đó tại thời kỳ ngưng tụ khí đều liên tục thất bại tới hai lần mới có thể thành công trở thành đấu giả sao?
Nhìn ba vị trưởng lão sắc mặt có chút cứng ngắc, Tiêu Viêm cười to một tiếng, đến lúc Tiêu Chiến mắng chửi mới chạy ra khỏi phòng.
Nghe tiếng cười của thiếu niên đi xa dần, ba vị trưởng lão mới liếc mắt nhau một cái, trên mặt không khỏi cười khổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...