Đấu Phá Thương Khung

Nguồn:

Nhìn vào bình nguyên vô tận, có hai dãy núi to lớn cực kỳ nguy nga đứng sừng sững gần sát trời. Loại dãy núi cao ngất này, người bình thường căn bản khó có thể bám vào để vượt qua. Mà ở giữa hai dãy núi, có một toà căn cứ vô cùng khổng lồ trấn giữ ở đây, giống như Hồng hoang* mãnh thú, trấn giữ con đường thông với bên ngoài của đế quốc Gia Mã. Chỗ căn cứ này là phòng tuyến quan trọng nhất trong lòng người dân đế quốc Gia Mã. Nếu một khi phòng tuyến này bị xé rách, vậy thì Gia Mã đế quốc lập tức sẽ bị quân đội thiết kỵ của ba đại đế quốc tấn công thẳng vào.

Căn cứ có diện tích khổng lồ làm cho người khác phải chép miệng. Trấn Quỷ Quan mà Tiêu Viêm đã thấy lúc trước so sánh với nó, không nghi ngờ là tiểu vu gặp phải đại vu*. Cả tường thành của căn cứ đều do đá dung nham màu đen ở núi lửa làm thành, có tính chắc chắn đáng sợ dị thường. Loại tường thành này, cho dù là Đấu Hoàng cường giả công kích cũng có thể ngăn cản được rất lâu.

Trên tường thành, tuỳ ý có thể thấy được quân đột đông đúc, thậm chí còn có vô số nỗ xa* rất lớn. Trên nỗ xa đã sớm trang bị xong mũi tên bằng Tinh cương to như bắp chân, tuỳ thời đợi bùng phát lực lượng kinh người. Mà dưới sự phòng thủ của vô số quân đội, phòng tuyến này có thể nói là phòng thủ kiên cố. Mặc dù là liên minh ba đế quốc lớn nếu muốn mạnh mẽ công phá cũng phải trả một cái giá lớn mới có thể công phá được!

Ở vị trí trung tâm của tường thành, có mười mấy bóng người có danh vọng lớn lao trong đế quốc đang đứng sừng sững ở đấy. Giờ phút này, ánh mắt của bọn họ đều mang theo một tia lo lắng nhìn phía xa vô cùng bên ngoài căn cứ. Nơi đó, quân đội rậm rạp giống như mây đen kéo đến, đưa mắt nhìn qua cũng không nhìn thấy cuối. Mà nhìn từ mấy cái cờ xí lớn giơ lên trong quân đội, rõ ràng là quân đội liên minh của ba đế quốc lớn.

Đương nhiên, khiến cho bọn họ lo lắng nhất lại không phải là nhưng quân đội bình thường kia, mà là mấy cái cường giả của ba tông môn được che giấu bên trong quân đội. Trong mắt cường giả chân chính, quân đội bình thường cũng không có sự uy hiếp quá lớn. Chỉ cần một gã Đấu Vương cường giả là có thể dễ dàng chống cự một nhánh quân đội vạn người. Mà đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cường giả trên đại lục có được địa vị vượt qua vương quyền!

Đại lục Đấu khí, cường giả cao nhất, vương quyền thứ hai!

"Ai, nghe nói lần người người cầm đầu là Lạc Nhạn Thiên của Kim Nhạn tông cũng ba đại trưởng lão của Mộ Lan Cốc. Tuy nói tông chủ Độc Tông khó giải quyết nhất sẽ không hiện thân, nhưng thế này đã đủ để làm cho chúng ta có áp lực rất lớn. Dù sao đây cũng là tương đương với hai gã Đấu Tông cường giả a!" Ánh mắt Hải Ba Đông nhìn ra xa trong chốc lát rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt, thở dài nói.

Trải qua gần một năm liên tục chiến đấu, Hải Ba Đông bây giờ đã trở thành Đấu Hoàng đỉnh phong có thể chân chính địch lại Gia lão. Khoảng cách đột phá Đấu Tông cũng chỉ còn một bước. Đương nhiên, một bước này, nếu như không có cơ duyên thì dừng lại cả đời cũng là chuyện bình thường. Dù sao, trên đại lục Đấu khí, người có tình trạng dừng lại ở một bước này cũng không biết có bao nhiêu.


Nhưng mà dù như vậy thì Đấu Hoàng cũng vẫn là Đấu Hoàng. Trừ phi có được một ít đấu kỹ biến thái dị thường, nếu không muốn vượt cấp khiêu chiến Đấu Tông cường giả là chuyện gần như không có khả năng. Dù sao, không phải mỗi người đều có thể giống như Tiêu Viêm, không chỉ có được công pháp Phần Quyết thần kỳ lại còn có kỳ bảo như ba loại Dị hoả, Đế Ấn Quyết.

"Ta đã phái người đi Hắc Giác Vực tìm kiếm Nhị đệ. Nếu hắn nhận được tin tức tất nhiên sẽ đến giúp đỡ. Nhưng… nước xa không giải được khát gần! Chờ hắn dẫn người trở về chỉ sợ đã là một tình thế khác." Tiêu Đỉnh ngồi trên xe lăn cũng khẽ thở dài một tiếng. Trong khoảng thời gian này, đế ứng phó với sự tiến công của ba tông môn, hắn đã mất quá nhiều tâm sức suy nghĩ. Nhưng mà, đối phương tồn tại ba người đủ để địch nổi Đấu Tông cường giả lại thủy chung là tảng đá lớn đặt trong lòng mọi người ở đế quốc Gia Mã.

"Nữ vương bệ hạ, thương thế của người đã tốt chưa?" Bàn tay vỗ nhẹ bánh xe lăn, Tiêu Đỉnh quay người lại nhìn nữ tử xinh đẹp lạnh lùng ở bên cạnh. Ở địa phương bị che kín bởi máu tanh cùng giết chóc này, dung mạo động lòng người của nàng quả nhiên là làn gió mát.

Ánh mắt lạnh như băng của Mỹ Đỗ Toa vẫn chăm chú nhìn về chỗ xa, có lẽ bởi vì quan hệ với người kia, vẻ lạnh băng trên gương mặt đẹp đẽ kia có chút giảm bớt, nói: "Dùng đan dược do Luyện dược sư của Viêm Minh luyện chế đã khôi phục không ít. Mặc dù có hơi giảm bớt lực chiến đấu nhưng cũng không phải lo lắng nhiều."

Tiêu Đỉnh cười khổ một tiếng, khẽ gật đầu, nói: "Ngươi vất vả rồi!"

"Ta cũng là lo lắng vì tộc Xà nhân mà thôi. Bây giờ mọi người môi hở răng lạnh, một bên tổn thất sẽ dần đến kết cục tất cả bị hủy diệt." Mỹ Đỗ Toa lắc lắc đầu, hơi hơi quay đầu đi, ánh mắt nhìn về Ma thú sơn mạch ở phía xa, cắn cắn răng, trong lòng thở dài nói: "Ngươi còn chưa ra khỏi bế quan sao? Nếu làm chậm thêm nữa, sợ rằng đến lúc đó Gia Mã đế quốc thật sự muốn bị hủy diệt rồi…"

"Ai! Cũng không biết Tam đệ đến tột cùng là như thế nào, lần này bế quan không ngờ thời gian đã gần một năm. Ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới tốt a!" Nhìn thấy ánh mắt của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Đỉnh cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, xoa xoa trán, cười khổ nói.

"Tên tiểu tử hỗn đản này, mỗi một lần đều đùa kiểu này. Nếu hắn tiếp tục không về, Viêm Minh này phải xong đời." Hải Ba Đông ở một bên nghe vậy, cũng nhịn không được mở miệng nói.


"Ta nghĩ hắn là sắp rồi. Chỉ cần chúng ta có thể tiếp tục kiên trì đến khi hắn xuất quan, như vậy tình thế cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Dù sao người kia mặc dù chỉ là Đấu Hoàng, nhưng khi thi triển toàn lực cũng có thể chống lại Đấu Tông cường giả. Đến lúc đó, bên chúng ra có được hai Đấu Tông cường giả. Mặc dù là người của ba tông môn kia cũng không dám dính vào. Dù sao nếu thật sự muốn liều mạng, cái khác không dám nói, bổn vương dù chết cũng có thể kéo theo một cái trong số bọn họ!" Mỹ Đỗ Toa trầm ngâm nói. Nói đến cuối cùng, con ngươi hẹp dài nhất thời xẹt qua một tia lạnh lẽo.

"Tông chủ Độc tông, Lạc Nhạn Thiên của Kim Nhạn Tông, ba đại trưởng lão của Mộ Lan cốc kia cũng chính là sợ ngươi như vậy nên cho đến này cũng không dám thực sự tử đấu với ngươi. Nhưng mà lần này bọn họ hai bên liên thủ mà đến, chỉ sợ cũng có điều dự bị. Nữ vương bệ hạ phải cẩn thận một chút." Gia Hình Thiên ở một bên, sắc mặt nghiêm nghị trầm giọng nói.

Mỹ Đỗ Toa khẽ gật đầu, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên một loạt tiếng trống như tiến sấm từ đằng xa chậm rãi chấn động truyền đến, ảnh hưởng đến toàn bộ căn cứ.

"Bọn họ muốn bắt đầu tiến công!" Nghe được tiếng trống dồn dập, sắc mặt của đám người Mỹ Đỗ Toa đều ngưng trọng.

Không lâu sau khi tiếng trống vang vọng, mặt đất bắt đầu chấn động. Biển người nhìn không thấy điểm cuối ở phía xa giống như sóng biển dâng tràn về hướng căn cứ. Bước chân đạp xuống đất vang lên tiếng ầm ầm, vang vọng giống như tiếng sấm phía chân trời, làm cho tâm hồn người khác cảm giác có áp lực cực kỳ nặng nề.

"Tất cả Đấu Vương cường giả của Viêm Minh, tộc Xà nhân phân tán đến các nơi phòng tuyến, canh phòng nghiêm ngặt Đấu Vương cường giả của đối phương!" Sắc mặt dần dần ngưng trọng, Tiêu Đỉnh quay đầu lại lạnh lùng nói.

Mà sau khi nghe được thanh âm mệnh lệnh của hắn, nhất thời vang lên rất nhiều thanh âm đáp lại. Chợt từng đạo bóng người nhanh như chớp bay vút ra.


"Các vị, trận đại chiến ngày hôm này liên quan đến sự sống còn của Gia Mã đế quốc cùng tộc Xà nhân. Bởi vậy, phải liều mạng!" Ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, Tiêu Đỉnh trầm giọng nói. :

Nghe vậy sắc mặt mọi người cũng nặng nề, gật đầu mạnh. Trận chiến này, liên quan đến sự sống còn!

Theo phía trên căn cứ đi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ở biển người đông nghìn nghịt kia, tiếng "Giết" tràn ra vang vọng khắp trời. Bầu trời phía trên biển người, từng đạo ánh sáng bay vút. Hiển nhiên, những cái đó chính là cường giả của ba tông môn, cũng là nhân vật làm cho áp lực lên căn cứ Hắc Sơn tăng mạnh.

Khi dòng người đông nghìn nghịt nhìn không thấy cuối còn cách căn cứ hơn nghìn mét thì kịch liệt ầm ầm dừng lại. Một cỗ sát khí hướng lên trời từ giữa tràn ra, cuối cùng trực tiếp bao phủ cả căn cứ Hắc Sơn!

Đại quân dừng lại, từng đạo ánh sáng giữa không trung bay vút, chợt từng đạo bóng người sau lưng mọc lên hai cánh bằng Đấu khí xuất hiện, ánh mắt ẩn dấu sự khinh thường nhìn căn cứ Hắc Sơn phòng ngự sâm nghiêm kia.

"Ha ha! Không ngờ rằng Gia Mã đế quốc các ngươi lại ương ngạnh như thế. Lại có thể kiên trì được gần một năm dưới tay Liên minh ba đế quốc lớn của chúng ta. Mặc dù trận chiến này Gia Mã đế quốc các ngươi sẽ thua đến thảm hại. Nhưng ít nhất ở khu vực Tây Bắc, Gia Mã đế quốc các ngươi cũng coi như là thanh danh vang dội." Đại quân đối mặt, một đạo tiếng cười hùng hồn đầy hung hăng ngang ngược đột nhiên vang lên, cuối cùng chậm rãi quanh quẩn phía trên bầu trời.

"Nhạn Lạc Thiên!" Nghe được tiếng cười kia, phía trên căn cứ sắc mặt của đám người Mỹ Đỗ Toa nhất thời trở nên lạnh lùng, từ trong miệng phun ra một cái tên có được uy vọng vô cùng tại đế quốc Lạc Nhạn.

Mà theo tiếng cười hạ xuống, một đạo ánh sáng vàng rực chói sáng đột nhiên từ trong đại quân mạnh mẽ xông lên trời, chợt lơ lửng giữa không trung. Ánh mắt mọi người liếc qua liền thấy một vị nam tử thân mặc quần áo vàng, đang lơ lửng trên không. Ở phía sau hắn có một đôi cánh nhạn màu vàng to lớn dị thường, kim quang lấp lánh giống như thiên thần.

Sau khi vị nam tử mặc y phục vàng hiện thân, trong quân đội đông nghìn nghịt kia nhất thời vang vọng lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Rõ ràng rằng Nhạn Lạc Thiên này ở trong lòng bọn họ có được danh vọng cực cao.

Khuôn mặt Mỹ Đỗ Toa lạnh như băng, nhìn chăm chú vào Nhạn Lạc Thiên. Chợt thân hình chớp động, xuất hiện lại thì đã lên đến bầu trời bên ngoài căn cứ. Ánh mắt nàng đảo qua Nhạn Lạc Thiên, cũng cười một tiếng: "Một cái hai sao Đấu Tông mà thôi, cũng dám làm bừa trước mặt Bổn vương?"


"Hắc hắc, danh tiếng về sắc đẹp của Mỹ Đỗ Toa truyền khắp các đế quốc xung quanh, đúng thật là danh bất hư truyền. Bổn tông biết một người tất nhiên đúng là không phải đối thủ của người. Bởi vậy cũng không tính toán đơn đả độc đấu*…" Khoé miệng Nhạn Lạc Thiên cũng hiện lên một chút cười lạnh, chậm rãi nói.

"Ha ha, không hổ là Mỹ Đỗ Toa nữ vương, quả nhiên là hào kiệt trong giới nữ. Hôm nay liền do ba người chúng ta cùng Nhạn tông chủ đến giao thủ với ngươi đi." Ngay khi thanh âm của Nhạn Lạc Thiên hạ xuống thì ba đạo ánh sáng khác nhau cũng từ trong quân đội ở phía dưới lướt ra, cuối cùng hoá thành ba lão giả cười tủm tỉm, hiện ra giữa không trung.

Nhìn ba vị lão giả xuất hiện, con ngươi của Mỹ Đỗ Toa hơi co lại, khuôn mặt lạnh như băng, nói ra từng chữ một.

"Mộ Lan Tam lão?"

.......................................................................

*Hồng hoang: Thời kỳ xa xưa trong thần thoại trung quốc, có rất nhiều mãnh thú quái vật.

*Tiểu vu gặp phải đại vu: Có nghĩa là gặp phải người giỏi hơn, thứ tốt hơn…

*Nỗ xa: Một loại nỏ bắn tên to lớn được chế tạo có thể di chuyển.

*Đơn đả độc đấu: Đánh tay đôi, chỉ hai người đánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui