Đấu Phá Thương Khung

Nhìn lên bầu trời thấy trên khuôn mặt tươi cười của Tiêu Viêm, khoé môi nhếch lên một tia khinh thường, sắc mặt Diêu Thịnh có chút cau có, bàn tay nắm thật chặt Hắc song chuỷ, thanh lạnh lùng nói: "Cho dù không còn Hắc Thuỷ quyển, ngươi sớm hay muộn cũng chỉ có thua, ta cũng không tin, bí pháp đề thăng thực lực của ngươi có thể kiên trì được bao lâu."

"Đủ để thu thập ngươi thôi."

Tiêu Viêm cười khẽ một tiếng, cánh tay rung lên thanh sắc đấu khí hùng hồn, bên trong mang theo một tia thanh sắc hoả diễm khó có thể phát hiện, truyền lên trên trọng thước, mục quang cấp tốc nhìn phía dưới khoá chặt toàn thân Diêu Thịnh, trong nháy mắt, Tử Vân Dực mạnh mẽ rung lên, chỉ nghe giữa không trung vang lên một tiếng "Bá" rất nhỏ, chợt một đạo hắc ảnh mơ hồ thật quỷ dị xuất hiện ở sau lưng phía trên đỉnh đầu Diêu Thịnh, trong tay trọng thước lực đạo cuồng mãnh hỗn loạn, toàn lực hung hăng nện xuống, cỗ kình phong hung hãn, tưởng như là muốn đem tất cả không khí trước mặt phải tê liệt.

Sau lưng chấn động vang lên do kình phong, Diêu Thịnh phát hiện có điều bất thường, hai chân đạp mạnh một cái xuống đất, một đạo hắc thuỷ mạnh mẽ từ lòng bàn chân bạo dũng xuất ra, tối hậu cùng với trọng thước va chạm vào nhau ầm ầm.

"Phốc!"

Hai người vừa cứng rắn tiếp xúc, trọng thước dễ dàng đem Hắc thuỷ dịch đã khô cứng nghiền nát thành một mảnh sương mù màu đen, nhưng mà khi thuỷ vụ tiêu thất, thì cũng trống không, mượn lúc khoảnh khắc thuỷ khí còn ngăn trở, Diêu Thịnh đã thi triển thân pháp nhanh chóng thối lui vài bước khoảng cách.

Giây phút trọng thước Tiêu Viêm vừa hạ xuống, Diêu Thịnh vẻ mặt âm ngoan lần nữa như tia chớp đánh tới, Hắc song chủy ở trên mười ngón tay cấp tốc xoay chuyển, cả hai bàn tay giống như độc xà có thể giết người bất cứ lúc nào, toát lên sâm lãnh quang trạch.

Nhìn thấy Diêu Thịnh chính diện tấn công bất ngờ, Tiêu Viêm chân mày cau lại, trong cơ thể đấu khí giống như nước sông dâng trào, cuồn cuộn không ngừng bên trong kinh mạch cấp tốc lưu chuyển, truyền khắp các bộ phận thân thể, mang đến khí lực tràn đầy cùng lực lượng cường đại nhất, hai tay nắm chặt trọng thước, yết hầu lúc này quát khẽ lên một tiếng, tức thì, trọng thước hung hăng đâm tới phía trước.

Bởi vì kình phong mạnh mẽ, trực tiếp làm cho nơi trọng thước đi qua, không khí bị đều xé rách, tiếng khí bạo trầm thấp, liên tiếp không ngừng vang lên đâm vào màng tai, khoảng cách hai người dưới sự tấn công, cơ hồ trong nháy mắt liền tới gần, tuy nhiên, lúc này Diêu Thịnh lại vui mừng khi Hắc song chủy sắp cùng trọng thước tiếp xúc, thân thể đột nhiên quỷ dị uốn éo, thân hình đưa ra một loại tư thế quái dị áp sát lên bề mặt trọng thước xoay chuyển một vòng, sau đó đột nhiên xuất hiện bên cạnh trọng thước mà Tiêu Viêm đang cầm trong tay, nặng ra nụ cười lạnh lẽo, Hắc song chủy sắc bén không chút khách khí cắt vào lòng bàn tay của đối thủ.

Nhìn giữa sân đột nhiên Tiêu Viêm bị Diêu Thịnh áp sát vào cơ thể, toàn sân đều vang lên không ít tiếng kinh hô, khoảng cách gần như vậy, lực lượng trọng thước, cơ hồ hoàn toàn bị đối phương áp chế! Dựa theo tình huống bình thường, kế tiếp chỉ sợ Tiêu Viêm lại sẽ bị Diêu Thịnh hoàn toàn ép vào thế hạ phong, thậm chí nếu khi không chú ý, tên kia xảo quyệt tàn nhẫn như độc xà, còn có thể làm cho trên người Tiêu Viêm lưu lại vài đạo vết thương.


Tại tràng thi đấu nhiều tiếng kinh hô xuất ra, chỉ có số ít người có chút hơi hơi nhíu mày, lấy kinh nghiệm chiến đấu cùng với tốc độ của Tiêu Viêm, như thể người mù lại dễ dàng để cho đối phương tiến vào chính mình công kích?

Nhìn Tiêu Viêm rơi vào cực kỳ nguy hiểm, Liễu Phỉ khuôn mặt có chút ửng đỏ thần tình kích động, còn thiếu chút nữa hoan hô thành tiếng, nhưng mà, Liễu Kình ngồi một bên, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Tiêu Viêm, nơi đó, cũng không có một chút hoảng hốt nào, mà lại ẩn chứa một tia cười lạnh, lập tức, lúc này trong lòng có chút hơi hơi trầm xuống.

Giữa sân, dưới vô số đạo mục quang gắt gao nhìn chăm chú, song chủy của Diêu Thịnh, khoảnh khắc đó đã tiếp cận bàn tay Tiêu Viêm, kình phong toát ra lạnh lẽo, làm cho lông tơ trên cánh tay Tiêu Viêm đều dựng thẳng lên.

Cùng với khoảng cách chủy thủ càng thêm tiếp cận bàn tay Tiêu Viêm, khóe miệng Diêu Thịnh hiện chút ý mừng, ngày càng mở rộng.

Ngay lúc song chủy cực kỳ tiếp cận bàn tay của Tiêu Viêm, rốt cục cuối cùng Tiêu Viêm bắt đầu động tĩnh, hắn cũng không có áp dụng phản kích làm kẻ khác kinh ngạc, mà là cực kỳ chủ động buông lỏng trọng thước trong tay ra, trọng thước bay ra, vẽ nữa vòng trên không, rơi xuống thật mạnh trên mặt đất, vang lên âm thanh thanh thúy, làm cho một số người thở dài một tiếng, mất đi vũ khí, còn có thể tiếp tục chiến đấu sao? Đương nhiên, đồng dạng cũng có không ít người mang ý tưởng khác, bởi vì trong giờ khắc này, bọn họ đều bỗng nhiên hứng khởi nhớ lại cảnh tượng ở tràng thi đấu lần trước Tiêu Viêm cùng Bạch Trình chiến đấu, khi đó, Tiêu Viêm mất đi trọng thước, ngược lại thực lực được phát huy, so với lúc trước càng thêm cuồng mãnh!

Tiêu viêm buông thả vũ khí, đồng dạng làm cho Diêu Thịnh trên khuôn mặt nảy lên nét mừng như điên, điều này làm hắn không kịp suy nghĩ nhiều, trong tay kết thủ ấn rồi đột nhiên bị hắc sắc đấu khí bao trùm, một tia hắc khí xoay vòng bên trên, một cỗ không khí tanh hôi quỷ dị, đột nhiên đại thịnh!

"Yên Huyễn Thứ!"

Ẩn chứa bên trong tiếng quát một tia lạnh lẽo, song chủy quỷ dị cấp tốc lung lay, cùng theo rung rung của song chủy, có một tia hắc khí ghê rợn ở bên trên tựa như độc xà có linh tính, khí thế hung mãnh áp đảo bắn ra, mỗi một tia hắc khí, lúc này có sức mạnh xuyên thủng cự thạch.

Nhìn hắc khí tanh hôi ùn ùn kéo đến, Tiêu Viêm trong lòng rõ ràng, mấy tia hắc khí này không chỉ có lực lượng kinh người mà còn ẩn chứa kịch độc, hai tay như tia chớp xuất ra kết ấn trước người, chợt quát nhẹ một tiếng, khí xoáy tụ bên trong nạp linh xoay tròn, tầng tầng Thanh sắc hỏa diễm cấp tốc trào ra!


Theo hoả diễm trong cơ thể bạo dũng, bên ngoài thân thể Tiêu Viêm, lại lần nữa bị hoả diễm bao phủ, hơn nữa, ngọn lửa nhẹ nhàng chuyển động, lấy một loại tốc độ như thiểm điện trong chớp mắt đã ngưng cấu thành một bộ Thanh sắc hoả diễm khôi giáp.

"Xuy, xuy "

Vô số đạo hắc ti thật mạnh va chạm lên trên Thanh sắc hoả diễm khôi giáp, cũng giống như khối băng gặp dầu được đun sôi, không ngừng vang lên âm thanh xuy xuy, lực đạo vốn đủ để xuyên thủng cự thạch, cũng chỉ có thể làm cho hoả diễm khôi giáp lõm xuống một ít.

Hắc ti tiếp tục bạo phát, bỗng nhiên lưỡng đạo sáng bóng âm lãnh loé lên, ngay lập tức lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng đâm vào lên trên hoả diễm khôi giáp, nhất thời, hai tiếng thanh thúy kim thiết ở bên trong vang lên.

Lực đạo hai thanh hắc chủy cực kỳ khổng lồ, bởi vậy cho dù thanh hỏa khôi giáp rất chắc chắn, vẫn bị song chuỷ xâm nhập sâu vào quá nửa, chẳng qua chỉ đến vậy, cũng đã là cực hạn, độ nóng phía trên khôi giáp cực kỳ cao, khoảnh khắc làm cho Hắc chủy thủ trở thành lửa đỏ, mà do Diêu Thịnh bàn tay nắm chặt chủy thủ, cũng xuy xuy bốc lên một trận bạch khí, quá sợ hãi hắn vội vàng điều động đấu khí bao vây thủ chưởng, tuy nhiên dù như thế, vẫn như cũ cảm giác được một cỗ phỏng rát ngày càng lớn.

Hung hăng chủ động tấn công, nhưng đối phương không chút sứt mẻ, rơi vào đường cùng, Diêu Thịnh cũng đàng phải vội vàng buông tay trở ra, lúc này lui về phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Viêm toàn thân đều bao vây trong hoả diễm khôi giáp, đang lúc mơ hồ, tựa hồ nhìn thấy dưới mũ giáp kia hiện lên một đạo mục quang diễu cợt.

Thanh hỏa đấu khí, đột nhiên tăng vọt, hoả diễm mũ giáp bao phủ trên đầu Tiêu Viêm tức thời tiêu tán, khi mũ giáp biến mất, lộ ra bên trong khuôn mặt Tiêu Viêm, giờ phút này, miệng hắn giống như con ếch đang phình to, trong tay nhanh chóng bày thêm kết thủ ấn.

"Bất hảo!"


Nhìn bộ dáng Tiêu Viêm như vậy, Diêu Thịnh liền bay lui về phía sau trong lòng đột nhiên chìm xuống rất nhiều.

Nhưng mà, ý niệm trong đầu vừa mới hiện lên, Tiêu Viêm đột nhiên đình chỉ thủ ấn, miệng đang khép bắt đầu hé động, mạnh mẽ há to, nhất thời một tiếng hổ gầm cực kỳ to rõ đinh tai nhức óc ở giữa tràng đấu bạo vang khắp trời!

"Sư tử hổ báo toái kim ngâm!"

Tiếng Hổ gầm, từ trong miệng Tiêu Viêm bạo dũng, sóng âm như thực chất, giống như từng đợt sóng, như tia chớp khuếch tán ra, chớp mắt đuổi theo Diêu Thịnh, vì thế, trong đầu hắn lập tức lâm vào mê muội, lồng ngực khó chịu, một ngụm máu tươi trào lên yết hầu, cuối cùng theo khóe miệng tràn đầy mà chảy ra.

Dưới sự công kích bất thình lình của sóng âm, Diêu Thịnh rốt cục, cuối cùng đã bị thương không nhẹ, hơn nữa, còn xuất hiện điểm mê muội trí mạng.

Tại đây trong lúc giao phong, bị mê muội thế này, không hề nghi ngờ sẽ quyết định thắng lợi thuộc về ai, mà lấy tính tình của Tiêu Viêm, đã cố ý chế tạo ra tình trạng mê muội, chắc chắn tuyệt đối không có khả năng sẽ buông tha cho đối thủ, bởi vậy, thời điểm Diêu Thịnh chốc lát trong đầu bị mê muội, thân thể Tiêu Viêm rốt cục đã xuất ra động tác!

Bàn chân chợt hiện ngân mang, tiếng sấm nhàn nhạt vang lên, chợt, mọi người thấy hoa mắt, thân ảnh Tiêu Viêm, tựa như quỷ mỵ, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Diêu Thịnh.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều mạnh mẽ khẳng định, bọn họ biết rằng, thắng bại, đây là thời khắc quyết định!

Mê muội ở trong đầu Diêu Thịnh gần như giằng co thời gian chỉ mấy hô hấp, chẳng qua lúc này khi trong đầu dần dần khôi phục thanh tỉnh, liền trước mặt hắc ảnh đã xuất hiện, trong lòng lúc này tràn ngập hoảng sợ, một cỗ kình phong cực kỳ mạnh mẽ, mang theo tiếng âm bạo phát trầm thấp, ở giữa quảng trường vang vọng dựng lên. Bạn đang đọc truyện được tại

"Bát cực băng!"

Khoảng cách gần như vậy, Diêu Thịnh hoàn toàn mất đi cơ hội tránh né, lập tức, sắc mặt hiện lên nét kinh hãi cùng tuyệt vọng bao trùm!


Vào giờ khắc này, khắp tràng thi đấu đều vang lên không ngừng những thanh âm hô hấp, dưới công kích hung mãnh như thế, Diêu Thịnh chắc chắn nhất định bị đánh bại!

"Diêu Thịnh thua!" Lời nói nhàn nhạt, từ trong miệng Liễu Kình cùng Lâm Tu Nhai đồng thời phun ra, chỉ có điều người trước thì sắc mặt âm trầm, còn người sau vẻ mặt than thở sợ hãi pha trong nụ cười mà thôi.

Nghe được trong miệng Liễu Kình truyền ra lời nói, lúc trước vẻ mặt còn kích động, Liễu Phỉ chính là đang chờ đợi Diêu Thịnh đem Tiêu Viêm đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trong khoảnh khắc hai má trở nên trắng bệch, trong miệng không ngừng nhắc tới, như thế nào có thể, như thế nào có thể.

"Thình thịch!"

Nắm tay bao phủ đấu khí hùng hồn, ở trước mắt bao người, xuyên phá trở ngại không gian, mang theo kình phong vô tận, thật mạnh mẽ oanh kích lên trên ngực trong vẻ mặt kinh hãi của Diêu Thịnh, nắm tay xoay tròn, kình lực ùn ùn, điên cuồng từ tay bắn ra.

"Phốc xuy!"

Từ trong ngực, truyền đến đau đớn kịch liệt, trên khuôn mặt Diêu Thịnh hiện lên một nỗi kinh hãi cùng một cỗ ửng hồng khác thường, một lát sau, rốt cục, cuối cùng thì không chịu nhịn nổi, một ngụm tiên huyết đỏ sẫm điên cuồng phun ra, thân thể trúng đòn nghiêm trọng bị bắn mạnh ra sau, cuối cùng thật mạnh rơi xuống đất ngoài sân dừng lại, chỗ sàn nhà trong khoảnh khắc nứt ra một tia khe hở, chợt hoàn toàn bắn văng tung tóe.

Máu tươi phun tới khi cách thân thể Tiêu Viêm còn có hai ba thước, liền bị hỏa diễm đốt tan, thanh hỏa khôi giáp bên ngoài thân thể Tiêu Viêm lay động, chợt nhanh chóng hóa thành hư vô.

Cước bộ chậm rãi bước ra, ánh mắt lạnh lẽo Tiêu Viêm nhìn vẻ mặt trắng bệch của Diêu Thịnh ở bên ngoài sân, âm thanh bình tĩnh, quanh quẫn giữa sân.

"Ngươi thua".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui