Đấu Phá Thương Khung

Năm tên cả người đều bầm tím, khóe miệng thì chảy ra một vết máu. Song được cái cả năm vẫn còn sống! Năm người, năm đôi mắt trừng lên, ngây ngốc nhìn đám người Tiêu Viêm. Cho tới giờ khắc này, bọn họ mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra từ trong biến cố đột ngột vừa rồi. Mấy tên gia hỏa kia không ngờ lại cướp đoạt "Hỏa Năng" của mấy ma cũ như mình?

Khóe miệng giật giật vài cái, năm tân sinh lúc trước không may bị đám thanh niên áo lam chặn đường cướp bóc, nhìn thoáng qua năm vị học viên cũ nội viện kia bị mấy người Tiêu Viêm sau khi đoạt hỏa năng, lại còn bị đánh cho bất tỉnh mà trên khuôn mặt bọn họ trần đầy vẻ phấn khích. Lúc trước bọn họ cũng đã giao thủ cùng đám học viên cũ này, nhưng mà chỉ qua mới vài hiệp, là họ đã hoàn toàn thua bởi tay những lão sinh có thực lực mạnh mẽ cùng kinh nghiệm chiến đấu lão làng này. Song khi mấy vị học viên cũ lúc trước còn đang diệu võ dương oai, thì lại rơi vào tay đám người Tiêu Viêm. Vẻn vẹn chỉ có hai ba phút, că năm tên đã rơi vào kết cục bi thảm như bọn họ lúc trước. Sự chênh lệch lớn như vậy đã khiến cho đám tân sinh này có chút ngốc trệ.

"Không hổ là những người nổi trội, đứng đầu cuộc thi tuyển. Thực lực của bọn họ cũng thật mạnh mẽ quá đi!"

Là tân sinh, bọn họ tự nhiên là biết năm người Tiêu Viêm. Chỉ có điều, bọn họ cũng không ngờ rằng, khi năm tên này hợp lại thì ngay cả học viên cũ của nội viện cũng đều có thể chiến thắng. Đội ngũ này thật sự là mạnh mẽ.

"Chậc chậc. Thật sự không thể tưởng tượng được rằng nội viện lại độc đáo như vậy. Quả nhiên ở đây không có uổng phí nỗi chờ mong của ta a."

Hổ Gia thưởng thức hỏa tinh tạp trong tay, mắt liếc năm tên học viên cũ nội viện kia bị Tiêu Viêm trói lại trên thân cây, hơn nữa còn bị mạnh mẽ đánh ngất đi, nũng nụi cười nói. Lúc trước nàng từ trên người học viên cũ kia lấy được mười tám "Hỏa năng", bởi vậy hiện tại số lượng "Hỏa năng" trên hỏa tinh tạp đã từ năm biến thành hai mươi ba.

"Thật đáng tiếc mình không thể cướp sạch "Hỏa năng" của bọn chúng mà lại phải lưu lại bảy ngày "Hỏa năng" để làm gốc nữa.

Có chút tiếc hận liếc mắt một cái, Hổ Gia than thở nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

"Xem ra cái Thiên Phần Luyện Khí Tháp kia của nội viện hẳn là nguyên nhân vì sao đệ tử nội viện tu luyện có thể nhanh như vậy đi. Thật sự làm người ta kinh ngạc."

Huân Nhi nhẹ giọng cười nói.

"Thật sự ngoài dự đoán mọi người."

Ngô Hạo chậm rãi gật gật đầu, nói:

"Nhưng so ra, ta đối với cái gọi là "Cường Bảng" kia càng cảm thấy hứng thú. Đợi sau khi đi vào nội viện, ta sẽ tìm cơ hội đi khiêu chiến bọn họ."

Trong thanh âm Ngô Hạo ẩn chứa chiến ý nóng bỏng, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu "Tên chiến đấu cuồng nhân."

"Kế tiếp nên làm sao đây? "

Trên khuôn mặt luôn lạnh như băng của Bạch Sơn lúc này cũng đã có hơn một phần tươi cười. Nguyên nhân tự nhiên đó là từ trong tay gia hỏa không may kia cướp đoạt tới hai mươi ngày "Hỏa Năng".


Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua năm tên học viên cũ đang hôn mê, khi xác định bọn họ thực sự không còn phản ứng sau đó mới ngẩng đầu lên, từ trong nạp giới móc ra lộ tuyến đồ cực kỳ đơn giản, nghiên cứu cả buổi trời, mới nhận biết được một chút nên có hơi chần chờ chỉ vào một địa phương nói:

"Diện tích của khu rừng rậm này quả vô cùng rộng lớn. Vị trí hiện giờ của chúng ta, hẳn là ở chỗ này. Nếu vẫn theo hướng con đường này mà đi thì có lẽ một ngày nữa là có thể thoát khỏi mảnh rừng rậm này."

"Vậy thì nhanh lên đi. Đừng lãng phí thời gian nữa."

Nghe vậy, Bạch Sơn vội vàng thúc giục nói.

Tiêu Viêm nhìn hắn một cái nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì. Tinh phiến đen nhánh ở đầu ngón tay cấp tốc xoay tròn, đôi mắt đen nhánh thoáng lóe lên, một lát sau, ngón tay hắn khẽ động, đem tinh tạp chuẩn xác kẹp ở giữa ngón tay, mỉm cười nói:

"Các vị, nếu đã biết tầm quan trọng của "Hỏa Năng" này ở trong nội viện. Vậy thì, các ngươi muốn nhiều hơn một chút không?"

"Ai lại không muốn? Của ta còn chưa đủ để có thể ở bên trong cái gọi là "Thiên Phần Luyện Khí tháp" tu luyện một năm đâu."

Hổ Gia bĩu môi, nói. Mà cả mấy người khác cũng khẽ gật đầu. Từ miệng mấy tên học viên cũ kia, bọn họ cũng đã hiểu rõ tầm quan trọng cùng sự cần thiết của hỏa năng ở bên trong nội viện.

" Vậy các ngươi có nguyện ý vì "Hỏa Năng" này mà mạo hiểm không?"

Tiêu Viêm cười tủm tỉm nói.

"Ngươi có ý tứ gì? "

Bạch Sơn khẽ nhíu mày. Mày bỗng nhiên nhướng lên. Kinh ngạc nói:

" Chẳng lẽ ngươi còn muốn đem chủ ý đánh tới đội ngũ học viên cũ khác sao? "

"Nếu bọn họ có thể cướp đoạt chúng ta, vậy tại sao chúng ta không thể cướp đoạt bọn họ?"

Tiêu Viêm nhàn nhạt cười cười, nói:

"Hơn nữa dựa trên thực lực mà nói. Ngoại trừ hai đội gọi là Hắc - Bạch quan sát đội ra, những đội khác, chỉ cần không để cho bọn họ liên thủ công kích chúng ta, thì bất kỳ một đội ngũ nào, cũng không thể một mình chống lại chúng ta. Vậy nên điều này chính là cơ hội của chúng ta. Thế nào? Muốn thử một phen không?"


Lời nói của Tiêu Viêm, làm Hổ Gia ba người đều lâm vào trầm mặc, Huân Nhi cười nhẹ một tiếng, vẫn đứng ở bên cạnh Tiêu Viêm, nàng đã dùng hành động cho thấy lựa chọn của mình.

Sự trầm mặc kéo dài một lát, Ngô Hạo đầu tiên gật gật đầu, trầm giọng nói:

"Có mạo hiểm mới có thu hoạch, chỉ cần ngươi dám làm, ta đây cũng không chịu lùi dù là nửa bước."

"Ai. Tên điên cuồng, Được rồi, được rồi. Ai bảo "Hỏa Năng" kia khiến cho ta thèm nhỏ dãi không thôi làm gì."

Hổ Gia vuốt vuốt bàn tay, bất đắc dĩ nói.

"Được rồi. Ta không có ý kiến. "

Thấy tất cả mọi người đã đáp ứng, Bạch Sơn lại tiếp tục liếc nhìn tinh tạp trong tay một cái, cắn cắc, nói: "Liều Mạng."

"Hảo. Nếu tất cả mọi người đồng ý. Vậy liền quyết định như thế đi."

Vỗ bàn tay, Tiêu Viêm cười, chợt thoáng chần chờ một chút, trầm giọng nói:

"Nhưng mà trước tiên, ta đây nói một chút, chúng ta có thành công hay không thì cũng cần phải nói trước, nếu sau này cướp được "Hỏa Năng" của đội ngũ khác, thì phải phân phối như thế nào đây? Ta không muốn đến lúc đó bởi vì nguyên nhân phân phối không đều, mà làm cho đoàn đội tan vỡ."

Nghe vậy, mấy người Bạch Sơn từng người, chợt gật gật đầu, vấn đề này nếu là làm không tốt, nói không chừng thật sự sẽ làm cho đoàn đội tan vỡ. Mà dưới loại tình huống này, nếu là đoàn đội tan vỡ, bất kỳ người nào trong số bọn họ, chỉ sợ cũng không thể bằng vào lực lượng của chính mình, rồi thuận lợi đi ra khỏi rừng. Vậy lúc này cần nhất là sự hợp tác trong đoàn đội mà không phải là sự dũng mãnh của một cá nhân.

"Phân phối bằng nhau đi, nếu không đủ để có thể hoàn toàn chia đều thì như vậy, lần sau sẽ ưu tiên bổ sung cho hắn. Thế nào hả?"

Huân Nhi im lặng một hồi, nói.

"Ta không ý kiến. "

Hổ Gia cùng Ngô Hạo gật đầu, Bạch Sơn cũng gật đầu.


"Một khi đã như vậy, thì lấy loại hình thức phân phối này đi."

Thấy vấn đề thực tế có thể dễ dàng khiến đội ngũ tan vỡ nhất đã được giải quyết, trong lòng Tiêu Viêm lúc này mới nhẽ nhõm thở dài một hơi. Hắn xoay người nhìn thoáng qua năm tên tân sinh mặt tái mét cách đó không xa, vung tay lên, mấy bình ngọc ném qua:

"Một ít thuốc chữa thương, có thể giảm bớt ngoại thương cho các ngươi."

Tay chân luống cuống tiếp nhận thuốc chữa thương, năm tên tân sinh sửng sốt, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua, hướng Tiêu Viêm gật gật đầu thật mạnh, trong ánh mắt tràn ngập một loại cảm kích, tuyết trung tống thán (đưa than sưởi ám trong ngày tuyết rơi), vĩnh viễn là cử chỉ dễ dàng nhất để nắm bắt lòng người.

Tùy ý phất tay, Tiêu Viêm hướng về đám người Hổ Gia hô một tiếng, năm bóng người ngay lập tức xông vào trong rừng, cuối cùng là nhanh chóng biến mât.

Lúc này những con mồi đã bắt đầu đi tìm kiếm thợ săn để xuống tay.

Bên trong rừng rậm mịt mờ. Trên ngọn một đại thụ, vị lão nhân ngồi xếp bằng trên đó mà thân hình không chút động đậy. Gió nhẹ thổi qua, áo bào trên thân bọn họ cũng tựa như một loại sắt thép, không nhúc nhích, trông qua quả thật là kì dị.

Lúc này, hai gã lão giả đang nhắm mắt bỗng nhiên đôi mắt chậm rãi mở ra, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một chút kinh dị và cũng đôi chút buồn cười.

"Hắc hắc! Hảo! Hảo! Năm tân sinh này so với năm trước có ý tứ hơn nhiều."

Một gã lão giả áo xám mở miệng trước cười nói.

"Năm tên tiểu tử kia, hẳn là top năm của cuộc thi tuyển năm nay đây? Thực lực cũng không tệ, tiềm lực cũng không tầm thường, khó trách ngay cả đội ngũ lão sinh nội viện đều cũng có thể đánh bại."

Một gã lão giả khác thân mặc áo bào lam, cũng nhẹ gật đầu, tán thưởng nói.

"Tên tiểu tử đầu lĩnh kia gọi là Tiêu Viêm đúng không? Rất giỏi, đảm thức* không tồi. Ta thích."

*(đảm thức: gan dạ sáng suốt)

Lão giả áo xám vỗ về chòm râu cười nói, nghe bọn hắn trong lúc nói chuyện, giống như đem hành động của đám người Tiêu Viêm, đều thu vào trong mắt vậy.

"Ha ha, quả là rất không tồi. Vốn chi đội ngũ kia cũng không hài hòa, thế nhưng tên tiểu tử này cũng đã miễn cưỡng đưa bọn chúng chỉnh hợp lại với nhau. Mấy tên đệ tử bài danh top năm ở cuộc thi tuyển năm trước thì đều là một bọn thùng rỗng kêu to(nhất khang ngạo khí) nên ai cũng chẳng phục ai, cuối cùng bị lão sinh nội viện chia ra đánh bại. Nhưng lần này, có lẽ chi đội ngũ kia có thể làm cho nhiều người ngoài dự liệu."

Lão nhân áo bào lam cười nói.

"Bất quá hiện tại cũng không vội kết luận a. Năm nay Hắc – Bạch sát quan, chính là một đám gia hỏa từ trong Cạnh ký tràng chạy tới nên thực lực bọn chúng cũng không phải là đội ngũ bình thường có thể sánh bằng đâu. Cái đội ngũ kia của Tiêu Viêm nếu là gặp bọn họ, ai thắng ai bại, còn khó mà nói lắm đó."

Lão giả áo xám rất hứng thú nói,


"Ân. Những tên kia, mỗi người thân kinh bách chiến, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, phối hợp với nhau cũng rất ăn ý. Đội ngũ Tiêu Viêm gặp bọn chúng, sợ là có khổ chiến đây. Thế nhưng, ta vẫn rất chờ mong trận giao đấu mạnh mẽ này."

Lão nhân áo bào lam cượi nhẹ một tiếng, trong tiếng cười, dường như có loại ý tứ chờ đợi.

"Kế tiếp, rốt cuộc không phải nhàm chán nữa rồi. Chờ xem kịch vui thôi."

Hai vị lão giả liếc mắt nhìn nhau một cái mà cười khẽ, rồi chợt lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại.

Bên trong rừng cây rậm rạp, năm bóng người chậm rãi đi trên cành lá khô, cước bộ giẫm lên lá khô, phát ra thanh âm sàn sạt rất nhỏ,còn trên ngực của năm ngươi này, đều đeo một quả huy chương có hình tháp.

"Mẹ nó, chúng ta cũng quá không may phải không? Từ lúc đi vào rừng rậm đến bây giờ, vậy mà ngay cả một chi đội ngũ tân sinh cũng chưa gặp? Cứ đi như vậy mà nói, ta ngay cả tiền vốn tham gia cuộc săn cũng không lấy lại được."

Giữa năm người, một gã thanh niên bỗng nhiên nhịn không được lên tiếng mắng.

"Đừng ồn ào, tiếp tục tìm đi, có khoảng chừng năm mươi tân sinh đó. Gấp cái gì?"

Một vị nam tử đầu lĩnh nhíu mày, hướng về thanh niên khiển trách một tiếng.

"Mấy vị, là các ngươi đang tìm chúng ta sao? "

Ngay lúc nam tử đầu lĩnh khiển trách, thì tiếng cười khẽ từ xa xa phía trước vang lên, năm tên học viên cũ nội viện này cả kinh, vội vàng ngẩng đầu, lại kinh ngạc phát hiện, ở cách bọn họ không xa, một chi đội tân sinh ba nam hai nữ, đang cười tủm tỉm đem tầm mắt hướng về bên này.

"Bắt lấy bọn họ. "

Trên khuôn mặt kinh ngạc dần dần được thay thể bởi vẻ mừng như điên, tên nam tử cầm đầu vội vàng quát một tiếng, chợt năm người đột nhiên hướng đội ngũ tân sinh cách đó không xa vây quanh lại.

"Quy tắc cũ, một chọi một, tinh tạp thu được, phân phối theo tập thể."

Nhìn năm người kia vậy mà chủ động tiến lên trước, trên khuôn mặt của thanh niên áo đen nổi lên ý cười nồng đậm hơn rất nhiều, nghiêng đầu hướng về bốn người phía sau khẽ cười nói.

"Ân. "

"Nếu rõ rồi, vậy lên đi, vì "Hỏa Năng" của chúng ta."

Thanh niên áo đen mỉm cười. Theo thời gian, năm cỗ đấu khí mạnh mẽ, đột nhiên từ bên trong rừng bạo dũng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui