Đấu Phá Thương Khung

Theo ngã tư đường, Tiêu Viêm một đường hướng chỗ khách sạn đang ở đi tới, trên dọc đường đi, chung quanh ánh mắt sung bái chỉ chỉ trỏ trỏ làm cho hắn có chút đau đầu, bất đắc dĩ nên cước bộ có phần nhanh hơn, chuyển qua mấy con phố cuối cùng lủi vào khách sạn,đi thẳng đến phòng mình.

Đẩy cửa vào phòng, Tiêu Viêm liền đóng chặt cửa, dựa lưng vào cánh cửa. Lúc này mới thở dài một hơi, vuốt vuốt trán, trên khuôn mặt hơi có chút mệt mỏi, hai đợt khảo hạch, mặc dù nhìn như đơn giản nhưng huyền cơ ẩn giấu trong đó lại làm cho Tiêu Viêm rất hao tổn tinh thần. Hơn nữa cuối cùng cùng với thiếu niên áo bào xám so đấu về tốc độ, lại làm cho mệt mỏi sâu thêm một chút. Khống chế dị hỏa, vốn chính là việc làm cho tinh thần hao tổn vô cùng.

Lắc lắc đầu, Tiêu Viêm tiến vào phòng, phất một ít nước lạnh lên mặt, làm cho chính mình thanh tỉnh hơn rất nhiều, sau đó bước nhanh tiến vào nội sảnh, tại trên giường xếp bằng ngồi xuống, cố nén cơn buồn ngủ đang tới, hai mắt khép hờ, hai tay kết ấn tu luyện, hít sâu mấy hơi, cố gắng làm cho hơi thở chính mình ổn định, dần dần chìm vào trạng thái tu luyện.

Trải qua mấy năm lịch lãm, Tiêu Viêm sớm đã rõ ràng, lúc tinh thần mệt mỏi mà tiến hành tu luyện thì có thể tăng thêm nửa phần công hiệu, mặc dù loại trạng thái này cũng không hiếm, cũng mặc kệ thiên phú có siêu phàm như thế nào đi nữa, nhưng muốn trở thành cường giả, thì đều phải trải qua ngày tháng tích lũy, dược lão đã từng nói "Chỉ có dày công tích lũy mới có thể bộc phát, đây mới là con đường chân chính của cường giả ". Mà đối với điều này, Tiêu Viêm cũng đã thầm chấp nhận.

Theo Tiêu Viêm từ từ tiến vào trạng thái tu luyện.Làn ngực hơi phập phồng cũng lặng lẽ an tĩnh xuống. Một hồi sau đó, mới hơi có một chút nhấp nhô, mà lúc này, xung quanh thoáng từng đợt ba động khí lưu năng lượng mắt thường có thể thấy được theo sự hô hấp của Tiêu Viêm quán chú nhập thể, cuối cùng qua luyện hóa, năng lượng hóa tinh thuần, xâm nhập vào bên trong kinh mạch, xương cốt, tế bào.

Tại lúc năng lượng xâm nhập, Tiêu Viêm có thể rõ ràng nhận thấy được tinh thần mệt mỏi như thủy triều đang giảm đi.

Tu luyện liên tục sau hai canh giờ ngồi trên giường giống như cọc gỗ.Tiêu Viêm ngón tay đột nhiên nhẹ run rẩy. Con mắt chậm rãi mở, trong nhãn châu đen kịt đúng lúc này tinh quang chợt hiện.

Miệng khẽ nhếch,một làn hắc khí phun ra, thoáng ẩn chứa mùi vị cay mũi nhàn nhạt.Tiêu Viêm xoay xoay cổ, cúi đầu nhìn ngón giữa của bàn tay trái mơ hồ biến thành màu đen, lông mày hơi cau lại, thấp giọng nói:" Cái gì đây chứ. Quả thực giống như giòi trong xương. Lần khu độc này. Không biết đến tột cùng là buôn bán lời,hay là lỗ nữa?"

Mặc dù Tiêu Viêm có dị hỏa hộ thể,nhưng bất kể là ai trong cơ thể tồn tại loại độc dược trí mạng này, cơ hồ đều có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào.Có nghĩ đến,nhưng cũng không thể làm được điều gì để ngăn chặn từng bước phát triển của nó.

"Ai, chỉ có thể đợi sau khi sư phụ tỉnh lại, có lẽ mới có thể có biện pháp giải quyết thứ này". Lắc đầu cười khổ, Tiêu Viêm nằm trên giường ấm áp lại tiếp tục thì thào:"Chờ ngày mai đại hội chấm dứt..mà Nạp Lan Kiệt cũng chỉ còn một lần khu độc cuối cùng nữa là khỏi hẳn,đến lúc đó……"

"Đến lúc đó cũng là đến thời điểm ước hẹn ba năm rồi" Nhẹ mím môi Tiêu Viêm bỗng nhiên thở dài một hơi.Ba năm thời gian. Lúc trước, thiếu nữ bồng bột kia, bây giờ đã lột sát thành thục hơn rất nhiều.

Trước kia, Tiêu Viêm vốn tưởng rằng chờ mình lần nữa nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên,tất nhiên sẽ phẫn nộ khó có thể che giấu cảm xúc của chính mình. Nhưng lúc gặp nàng,có lẽ duyên cớ là bởi vì giờ phút này đang sử dụng thân phận Nham Kiêu. Hắn phát hiện chính mình không ngờ lại tỉnh táo,cơ hồ bình thường như chưa bao giờ cùng nàng gặp mặt. Trong khoảng thời gian này,hắn cũng giống người dưng nước lã, cử chỉ ăn nói với nàng đều là thờ ơ lạnh nhạt.

Ba năm thời gian, đồng dạng cũng từ thiếu niên non nớt ban đầu trở nên thành thục chững chạc lên. Năm đó Tiêu gia bị thối hôn một trận khôi hài, bây giờ hắn xem ra quả thực cảm thấy rất tức cười. Nhưng hết lần này đến lần khác, lại không còn được bao nhiêu phần phẫn nộ như năm đó.

Thiếu niên lúc đầu đã có phản ứng kịch liệt như vậy. Có lẽ là bởi vì duyên cớ đang mang một khối tâm tình mẫn cảm là một tên phế vật. Ở trong gia tộc chịu đủ trào phúng cùng xem thường, mà Nạp Lan Yên Nhiên lại cường thế bức thối hôn. Có khác gì,chém một đao vào cái tâm linh mẫn cảm yếu đuối khi đó.Ở dưới cái cường độ dày xéo chà đạp cao đến như vậy, thiếu niên năm đó nhẫn nại không nỗi nữa, rốt cuộc cũng bạo phát. Vì vậy,mới có mấy năm nay, cố sự như thế này.

Chí ít Tiêu Viêm hiện tại đang nghĩ, nếu như lúc đầu hắn vẫn như cũ, vẫn còn thiên phú, không có bị ngăn trở trải nghiệm qua cảm giác biến thành phế vật. Vậy ngày đó cho dù Nạp Lan Yên Nhiên đến thối hôn, hắn cũng sẽ không cảm thấy có bao nhiêu phẫn nộ.


Bất quá, hắn cũng đồng dạng có thể khẳng định một điểm, nếu là không có trải qua kinh lịch mấy năm là phế vật cùng với hành động thối hôn của Nạp Lan Yên Nhiên. Hắn Tiêu Viêm, tuyệt đối cũng có thể ở cái tuổi hai mươi. Từng bước đi tới được ngày hôm nay, làm cho vô số người nhìn bằng con mắt khác hẳn.

Nghĩ tới chút chuyện cơ hồ có thể thay đổi hướng đi ngày sau. Tiêu Viêm hơi có chút thất thần, chợt cười khổ lắc đầu. Giả thiết thủy chung chỉ là giả thiết. Cho nên, mặc kệ hiện giờ hắn đối với Nạp Lan Yên Nhiên là loại thái độ gì. Nhưng mà Vân Lam Tông kia, bắt buộc phải đến.

Mặc dù hắn hiện tại đối với Nạp Lan Yên Nhiên cũng đã không có quá nhiều tâm tư phẫn nộ. Mà khi đó nàng cường thế thối hôn. Lại làm cho Tiêu gia cùng phụ thân có địa vị cực cao trong lòng hắn, mặt mũi không còn sót lại chút gì. Loại chuyện này tại trong xã hội của Gia Mã đế quốc,có khác gì trên mặt bị vô số người hung hăng bạt tai, điều này đối với một gia tộc mà nói. Có thể xưng là xỉ nhục!

Tuy nhiên từ sau khi thối hôn, vì sợ làm kích động Tiêu Viêm, cho nên Tiêu Chiến cũng không có nói ra chuyện này. Nhưng Tiêu Viêm cũng minh bạch. Bất kể ra sao, trong lòng Tiêu Chiến thủy chung đều cũng có khúc mắc. Tiêu gia qua nhiều năm như vậy, hắn là người thứ nhất bị người khác mạnh mẽ ép tới cửa, hơn nữa lấy ngữ khí cường thế không thể cự tuyệt, hủy bỏ hôn ước năm đó do chính phụ thân mình và tộc trưởng đã ưng thuận. - .

Hơn nữa, năm đó tại đại sảnh Tiêu gia. Tên thiếu niên, đã quật cường không làm khó phụ thân. Bình tĩnh ưng thuận nhận sỉ nhục!

Vì nhận cái này, thiếu niên bắt đầu khổ tu, thậm chí cuối cùng đi khỏi gia tộc, giống như khổ hành giả du lịch khắp đế quốc, mà trong khi tuổi còn non nớt.

Rời nhà trong gần hai năm, Tiêu Viêm đã đi gần hơn phân nữa Gia Mã đế quốc. Sau đó cuối cùng đi loanh quanh qua các thành thị nhỏ, đúng ba năm. Hắn hiện tại đối với việc trả thù nàng hứng thú đã không còn lớn, hắn thầm nghĩ,chỉ cần là tháo bỏ cái khúc mắc trong lòng phụ thân… sau đó cười nói: "Lần này, là ta chính thức từ bỏ nàng không ai có thể hoài nghi. "

Do đó, Vân Lam Tông kia, vô luận như thế nào, cũng phải đi là đương nhiên. Nếu như tại trong ba năm ước hẹn chiến thắng nàng, Tiêu Viêm cũng tưởng tượng ra cái cảnh, chính mình tùy ý trước mặt nàng cao cao tại thượng. Vẻ mặt xem thường nàng nói một câu: "Ánh mắt của ngươi còn kém lắm."

Đó là điều mà Tiêu Viêm cho nàng một chút trả thù cuối cùng.

Ba năm thời gian, Tiêu Viêm đã có nhiều thay đổi, bất quá nói tóm lại, loại biến hóa này là tốt.

"Hô"

Thở dài một hơi, Tiêu Viêm hai tay gối sau ót.Ánh mắt mơ màng thất thần,lúc này,một hình dáng thiếu nữ thanh nhã như u liên lại đột nhiên từ trong đầu hiện ra, nụ cười của nàng làm cho khuôn mặt đang lạnh lùng của Tiêu Viêm không tự chủ được,hiện ra một chút tươi cười.

Đối với nữ nhân thiếu chút nữa đã trở thành thê tử chính mình, Tiêu Viêm hiện tại vẫn chưa có cảm giác nhiều lắm. Trước kia không có, có lẽ sau này cũng sẽ không có. Nếu như ương ngạnh nói có, thì chỉ có một vài nữ nhân thân phận cao quý đã chinh phục qua hai năm lịch lãm vừa rồi, trong hắn đột nhiên cảm nhận được sự cô độc, nguyên lòng mình, tại trong lúc bất tri bất giác bị một cô gái lặng lẽ chiếm cứ.

Rõ ràng mà một minh châu sáng chói trong gia tộc. Nhưng lại hết lần này tới lần khác chỉ thích trốn ở bên cạnh chính mình. Làm bộ thương cảm, bộ dáng không ai thương,rất đáng yêu động lòng người.

Rõ ràng bối cảnh cực kỳ khổng lồ thần bí. Nhưng lại điềm tĩnh mỉm cười đối với một tên phế vật, ngoan ngoãn nghe lời.


Cô gái ôn nhu giống như một làn thu thủy, tại trong lúc này Tiêu Viêm chính bản thân cũng không phát hiện ra,đã lặng lẽ thẩm thấu vào tim hắn.

Mặc dù còn nhỏ, nhưng nàng thông minh, lại hết sức minh bạch, muốn bắt được trái tim không an phận kia, chỉ có thể chậm rãi sưởi ấm, tại một ngày nào đó, đột nhiên ngoảnh lại, hắn sẽ minh bạch điều đó.

"Huân nhi. Chờ chuyện nơi đây xong hết rồi, huynh liền có thể đi tìm muội". Nhớ tới khuôn mặt thanh nhả nhỏ nhắn động lòng người, trong lòng Tiêu Viêm như có luồng khí nóng, lẩm bẩm nói.

" Khách?"

Tiêu Viêm đang thì thào thì đúng lúc này,một thanh âm nhỏ, đột nhiên ở phía trên nóc phòng vang lên.

"Ai?"

Tiếng vang mặc dù rất nhỏ, nhưng thính giác của Tiêu Viêm xuất sắc liền có thể nghe được, không thể nghi ngờ là một tiếng vang buồn bực. Lập tức biến sắc, lên tiếng quát.

Trong lúc tiếng quát vang lên, Tiêu Viêm thủ chưởng chống xuống giường, thân hình mạnh mẽ bắn mạnh ra khỏi cửa sổ, mũi chân điểm nhẹ trên hòn đá, thân thể giống như đại bàng, chợt hiện trên nóc nhà. Ánh mắt băng hàn đảo qua xung quanh.

Trên bầu trời, ngân nguyệt treo cao, nguyệt hoa đổ xuống nhàn nhạt, chiếu rọi cả tòa thành thị, mượn ánh nguyệt quang, Tiêu Viêm nhìn trên nóc nhà, cũng không có dù là một bóng người.

Con mắt híp lại, ánh mắt ở chung quanh quét qua một lần. Chung quanh cho dù ở ngoài trăm thước, Tiêu Viêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại vẫn như cũ vẫn không có phát hiện nửa bóng nhân ảnh.

Cau mày, Tiêu Viêm thong thả bước trên nóc nhà, một lát sau, đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn một khối ngói trên mái bị nghiền nát, nhãn đồng hơi co lại, nơi mái ngói rạn nứt, hoa văn rõ ràng có thể thấy được, rõ ràng là nứt gãy không lâu.

Bàn tay đào lên mái ngói, có chút ngọn đèn từ bên dưới hắt lên, vừa tại là trong phòng Tiêu Viêm

"Giám thị?"

Khuôn mặt âm hàn, mảnh ngói trong tay Tiêu Viêm nháy mắt hóa thành một đống bột phấn. sau một lúc lâu, vỗ vỗ tay, đứng dậy, tại trong lòng thầm nói: "Có thể tại trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà biến mất, sợ rằng đối phương thực lực ít nhất cũng là ở đấu vương cấp bậc? Ở Gia Mã thánh thành này, gia tộc có đấu vương cường giả rất ít,có được cũng chỉ như đếm trên đầu ngón tay, được mấy nhà đâu chứ? Nạp Lan gia? Mộc gia? Thước Nhĩ Đặc gia tộc? Hoàng thất?"


"Lăn ra đây cho ta, giấu đầu lộ đuôi, tính cái gì điểu nhân?" Trong lúc Tiêu Viêm trầm ngâm, bỗng nhiên đột ngột quay đầu, hướng tới một địa phương quát lạnh.

Tiếng quát quanh quẩn tại trên nóc nhà, sau một lát, mới chậm rãi tiêu tán, nhưng chung quanh, cũng lại vẫn như cũ không có nửa điểm động tĩnh.

"Không có sao." Nhìn hành động thất bại. Tiêu Viêm nhún vai, bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt lần nữa ở chung quanh đảo qua một vòng, cuối cùng nhảy xuống khỏi nóc nhà.

Theo Tiêu Viêm nhảy xuống, trên nóc nhà, lần nữa lại lâm vào yên tĩnh.

Song yên tĩnh vẫn chưa duy trì được trong vài phần chung, thì thân ảnh Tiêu Viêm đột ngột chợt hiện lên, nhìn vẫn như cũ không có một bóng người. Cười khổ một tiếng, rốt cuộc nhận định người theo dõi nọ đã sớm rời đi. Lắc đầu thở dài. Không thể không vứt bỏ hy vọng,liền trở về gian phòng của mình.

Từ lúc Tiêu Viêm rời khỏi nóc phòng, yên tĩnh duy trì trong nửa canh giờ. Một khối ánh trăng phản chiếu lên vách tường một bóng ma đen kịt, bỗng nhiên quỉ dị di động, chỉ chốc lát thời gian, bóng ma trở mình hiện lên, cuối cùng cư nhiên đọng lại hình thành bộ dáng một người.

Nhân ảnh cả người được bao phủ trong áo choàng đen kịt, tùy ý liếc mắt nhìn theo phương hướng Tiêu Viêm bỏ đi. Hơi ngẩn đầu để lộ ra một khuôn mặt ngăm đen già nua.

"Hắc. Tiểu gia hỏa này thật đúng là mẫn cảm". Hắc bào nhân thản nhiên cười thấp giọng nói: "Nếu không phải bởi vì đột nhiên nghe thấy tên tiểu thư, cũng không thể bị xuất hiện loại sai lầm nhỏ nhặt như vậy. Nếu như làm cho người khác biết được ta dĩ nhiên bị một tiều oa nhi cấp bậc đấu sư phát hiện ra hành tung, chẳng phải là mất mặt lắm sao."

"Tiểu tử này đối với tiểu thư có một chút ý tứ a" hắc bào lão nhân nhíu mày khổ não nói: " Để cho người ta đau đầu hơn nữa là tiểu thư đối với người này có tình ý, điều này cũng không thể a, mặc dù Tiêu Viêm thiên phú không tồi nhưng vẫn còn xa mới đạt tới yêu cầu. Hơn nữa Gia Mã để quốc là một khối không ổn định. Có thể có bao nhiêu tiền đồ. Cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ lạc vào một kết cục thảm thương ảm đạm. Người tuổi trẻ a. Ngươi thật đúng là được một nữ nhi tốt theo đuổi".

Một tiếng thở dài. Hắc bào nhân lẩm nhẩm: "Bất quá chung quanh tiểu gia hỏa này, ngược lại cũng có mấy người thực lực cũng không kém a.Cái tên được xưng là Gia lão đầu thiếu chút nữa phát hiện ra hơi thở của ta, sắp bước vào đấu tông cường giả, quả thực không giống nhau a."

"Ai quên đi. Cũng may tiểu gia hỏa này sắp đi Vân Lam Tông. Chờ làm xong hết chuyện nơi đây, ta đã có thể trở về gặp tiểu thư". Dang rộng cánh tay xoay xoay thân thể, Hắc bào lão nhân thể run lên. Hắc bào từ từ mơ hồ cuối cùng hóa thành một đạo nhân ảnh đen kịt, bắn vào bóng tối như tia chớp. Cuối cùng hoàn toàn yên lặng.

Tiêu Viêm trở lại căn phòng, ngồi ở bên cạnh bàn. Ngẩn đầu gắt gao nhìn chằm chằm nóc nhà, mãi cho đến khi cổ có chút ê ẩm lúc này mới bắt đắc dĩ cuối đầu xuống, xoa cổ.

" Dát"

Trong lúc Tiêu Viêm đấm bả vai, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hải Ba Bông cười híp mắt, chậm rãi đi đến, thấy Tiêu Viêm còn chưa ngủ, mỉm cười đi đến bên cạnh bàn. Đặt mông ngồi xuống, bưng chén trà uống một ngụm: "Gia hỏa, hôm nay rất có bản lĩnh, ha ha. Dĩ nhiên ngay cả Pháp lão gia hỏa kia cũng đều bị làm cho giật mình không thôi"

Nhìn Hải Ba Đông, Tiêu Viêm cũng mỉm cười, vuốt vuốt cằm, chần chờ chốc lát, đột nhiên nói: "Hải lão, không biết gần nhất có hay không cảm giác được có người nào giám thị chúng ta không?"

" Giám thị?" Nghe vậy, Hải Ba Đông sửng sốt, chợt lắc đầu: "Như thế nào có thể, Gia Mã đế quốc này còn chưa có người nào có thể giám thị mà chúng ta không hay biết chứ, chính lão yêu quái kia cũng không thể "

Khẽ cau mày, Tiêu Viêm liếm liếm môi, chậm rãi đem chuyện vừa rồi, sơ lược nói qua một lần.

" Thực sự?" Nhìn thần sắc Tiêu Viêm không giống như đang nói giỡn, khuôn mặt Hải Ba Đông cũng từ từ ngưng trọng lên. Ngón tay khô héo nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, một hồi lâu, hắn dường như nhớ tới cái gì, thấp giọng nói: "Tiểu tử kia, nói cho ngươi một chuyện, bất quá việc này ta cũng không dám quá mức xác thực."


Nhìn Hải Ba Đông với bộ dáng thần bí như vậy, Tiêu Viêm sửng sốt. Nghi hoặc nói: " Cái gì?"

"Biết lúc trước chúng ta tại Diêm thành thời điểm cùng hai vị cường giả đấu hoàng thần bí chiến đấu chứ? " Hải Ba Đông vuốt vuốt chòm râu, cau mày nói nhỏ: "Lúc đó, ta từng mơ hồ cảm ứng được có một đạo khí tức khác cực kỳ mạnh mẽ tồn tại. Bất quá trong tình huống khẩn cấp như vậy, ta cũng cảm ứng không chính xác. Nhưng từ đó trở đi, ta từng có nhiều lần từng cảm ứng. cũng có đồng dạng cực kỳ mơ hồ như ngươi vừa nói tối hôm nay. Ta phỏng đoán tựa hồ có một vị thần bí nhân, đi theo phía sau chúng ra đã lâu rồi. "

Hải Ba Đông thấp giọng, làm cho Tiêu Viêm đột nhiên kinh hoàng sởn tóc gáy. Nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: "Ngay cả ngươi cũng cảm ứng không được? Điều này như thế nào có thể? Chẳng lẽ thần bí nhân nọ là đấu tông cường giả sao? "

" Ách", Hải Ba Đông cười khổ lắc đầu, thở dài nói: "Ta đã sớm nói, đây là ta phỏng đoán. Đến tột cùng thật sự có một người khác hay không, hay là chúng ta tinh thần quá mẫn cảm vẫn chưa minh bạch"

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cười khổ một tiếng, cau mày suy nghĩ một chút, thật sự là nghĩ không ra hắn lúc nào tiếp xúc hoặc chọc giận một đấu tông cấp bậc cường giả.

"Tốt lắm, cũng đừng khổ não, chuyện kiểu này, thuận theo tự nhiên đi. Nếu thật sự có người theo dõi chúng ta. Vậy khẳng định là có mục đích. Đã như vậy, ta nghĩ,cũng sẽ phải hiện thân thôi." Hải Ba Đông vỗ vỗ vai Tiêu Viêm, an ủi nói.

Cười khổ gật đầu, Tiêu Viêm hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

"A a. Buổi tối hôm nay có hứng thú theo ta ra ngoài cầu một chút hảo sự không? Pháp Mã hai cái lão gia hỏa này, đều có mặt a" Hải Ba Đông đột nhiên cười nói.

"Ách? Ba người các ngươi đều đi. Muốn làm gì?" Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt. Chợt ngạc nhiên nói. Ba gã đấu hoàng cùng nhau hành động. Bọn họ là chuẩn bị đi gặp ai đó sao?

"Hắc hắc"

"Chẳng lẽ là vị thiếu niên áo bào xám nọ?" Tiêu Viêm khẽ cau mày, một lát sau, lông mày nhíu lại,nói.

"Chính là tên đó. Pháp Mã chung quy đều cảm giác hắn có gì đó không đúng, cho nên muốn đi dò xét. Ngươi cũng biết, nếu là Gia Mã đế quốc đại hội bị người của Xuất Vân đế quốc đoạt được quán quân, điều này đối với danh vọng công hội tạo thành có bao nhiêu đả kích?" Hải Ba Đông cười nói.

"Các ngươi cũng không phải muốn…. " Tiêu Viêm bàn tay vung lên. Thấp giọng nói.

"Xem tình huống, không bài trừ loại tình huống này. Lần này giúp Pháp Mã lão gia hỏa kia. Hắn lại thiếu chúng ta một món nợ nhân tình. Ha ha. " Hải Ba Đông cười híp mắt.

"Các người thật tàn nhẫn" Tiêu Viêm kéo kéo khóe miệng. Màn phía sau đại hội này cũng quá mức hắc ám.

"Đừng nhiều lời, muốn nhìn một chút nội tình tên kia thì đi theo chúng ta."

Hải Ba Đông đứng dậy, từ từ đi ra ngoài phòng. Phía sau, Tiêu Viêm sau khi chần chờ cũng cắn răng đi theo. Hắn cũng muốn nhìn một chút, cái tên kia, thật sự tuổi trẻ mà có bản lĩnh như vậy, hay là bởi vì có nguyên nhân nào khác?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui