Nhìn thấy Tiêu Viêm đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, Điện chủ Hồn Điện cũng nao nao. Lão quan sát hắn thật kỹ rồi bất chợt cười nhạt: "Quả nhiên là hào khí can vân! Đã như vậy, những vị bằng hữu là Tứ tinh Đấu Thánh hãy cùng ta xuất thủ giải quyết Tịnh Liên Yêu Hỏa, còn đám Hỏa nô thì xin để cho những người khác ra tay."
"Đám Hỏa nô đó cứ giao cho chúng ta..." Tiêu Viêm mỉm cười quay đầu đi, hắn nhìn về phía Tử Nghiên và Cổ Nam Hải thấp giọng: "Khi liên thủ đối phó với Tịnh Liên Yêu Hỏa nhớ cẩn thận một chút, đừng vội dốc toàn lực, đề phòng kẻ khác ám toán!"
Tử Nghiên và Cổ Nam Hải đồng thời gật đầu, bọn họ đâu phải nhân vật tầm thường, tự nhiên sẽ biết tình thế nặng nhẹ. Cùng liên thủ kháng địch với bọn người của Hồn Điện, chỉ cần không cẩn thận đề phòng, sợ rằng ngay lập tức sẽ bị chúng hãm hại, đến lúc đó e là đến chút xương tàn cũng sẽ không còn sót lại.
"Tiêu Viêm, ta không thể tham gia vây công Tịnh Liên Yêu Hỏa được. Một khi tới gần nó phong ấn của con sẽ mất đi hiệu quả mà bản thân ta cũng sẽ bị nó triệt để khống chế." Tiêu Thần khàn giọng nói.
"Tổ tiên, người không cần phải ra tay đâu, mọi việc đều được con lưu ý trong lòng cả rồi." Tiêu Viêm mỉm cười, hắn vẫn cực kỳ lo lắng về bọn người Hồn Điện. Tuy Điện chủ Hồn Điện đã tham gia chiến đấu, nhưng Phó điện chủ và Hồn Phong vẫn mang lại cho hắn một cảm giác nguy hiểm ngập tràn, thời khắc nào hắn cũng phải để ý đến hai tên này.
Nghe Tiêu Viêm nói xong, Tiêu Thần cũng yên lặng gật đầu, lão vốn không phải là kẻ nhiều lời. Lúc trước, khi bị Tịnh Liên Yêu Hỏa bắt được, lão đã không thể kềm chế mà một mạch trầm mê vào trong ảo cảnh của nó. Nếu không phải được Tiêu Viêm giải cứu, e rằng trước sau gì lão cũng sẽ bị Tịnh Liên Yêu Hỏa ăn mòn thần trí, cuối cùng trở thành một kẻ trong đám Hỏa nô bị Tịnh Liên Yêu Hỏa khống chế mà thôi.
Một ngàn năm mê man trong ảo cảnh đã khiến cho tâm tính hỉ nộ vô thường của Tiêu Thần trở nên trầm lắng cô tịch rất nhiều. Mà cảm xúc này càng trở nên mạnh mẽ hơn khi nghe Tiêu Viêm kể lại đời sau suy tàn của gia tộc họ Tiêu. Dù sao, lão cũng không phải là người của thời đại này!
Và vì lúc tộc họ cần đến lão nhất, lão lại không thể giúp được một chút sức lực nào...
"Phiền tổ tiên vậy..." Tiêu Viêm chắp tay thi lễ Tiêu Thần. Thực lực vô cùng cường hãn của lão là điều không cần phải hoài nghi, bởi ngay cả Tử Nghiên và Cổ Nam Hải có hợp sức lại cũng không chiếm ưu thế nổi. Nếu nói về thực lực, có lẽ ở đây chỉ còn Tịnh Liên Yêu Hỏa cực mạnh kia là so được mà hơn nữa, khí tức trên người lão vô cùng cổ quái. Nếu không cố ý thi triển Đấu khí, chỉ sợ ngay cả Điện chủ Hồn Điện cũng chẳng thể ngờ rằng, người đàn ông có vẻ mặt cứng đơ ấy lại có một thân tu vi vô cùng đáng sợ.
Cứ như thế kẻ hết sức lạ mặt đối với mọi người kia nghiễm nhiên trở thành một tấm khiên không nhỏ, bảo vệ cho bọn Tiêu Viêm.
"Con là tộc nhân duy nhất mang huyết mạch đặc biệt của họ Tiêu ở đây hôm nay. Cứ yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực để bảo vệ con."
Tiêu Thần chậm rãi lắc đầu, đưa mắt nhìn lên khuôn mặt trẻ trung của Tiêu Viêm. Quan sát hậu bối chảy cùng dòng máu với mình kia, trên khuôn mặt trơ cứng của lão lần đầu tiên xuất hiện một nét gì đó khá giống với nụ cười: "Thiên phú của con như vậy, quả thật hơn ta rất nhiều. Họ Tiêu có một người như con, đã có hi vọng chấn hưng rồi. Trước kia ta từng làm quá nhiều việc lỗ mãng, khiến cho người trong tộc vì ta mà gặp biết bao phiền toái. Hôm nay trời già cho ta cơ hội này, ta thề đem tất cả mà cống hiến cho Tiêu tộc. Dù mất đi cái mạng này cũng không hối tiếc!"
Tiêu Viêm lặng lẽ không nói, lần thứ hai cung kính chắp tay bái Tiêu Thần. Ngay sau đó ánh mắt hắn sáng lóe rồi đảo lên phía không trung. Nơi đây cường giả Tứ tinh Đấu Thánh có tổng cộng tám người, trừ Tiêu Thần không thể tham chiến ra thì sẽ có bảy người liên thủ đối phó với Tịnh Liên Yêu Hỏa. Trận thế như vậy quả thật đã khá mạnh mẽ, dù là đối mặt với Tịnh Liên Yêu Hỏa thực lực vô cùng kinh khủng cũng chưa hẳn đã không có phần thắng.
Khi Tiêu Viêm còn đang âm thầm tính toán thắng thua thì Điện chủ Hồn Điện đã dẫm bước lên hư không, thân hình lay động vài lần liền xuất hiện cách Tịnh Liên Yêu Hỏa chừng trăm trượng. Những cường giả còn lại cũng triển khai trận thế, hình thành một vòng tròn bao lấy Tịnh Liên Yêu Hỏa vào trong.
Bảy Tứ tinh Đấu Thánh!
Riêng thanh thế thôi cũng đủ xứng với bốn chữ kinh thế hãi tục! Bảy người này liên thủ quả thật tạo nên uy lực khiến cho thiên địa biến sắc!
Những kẻ xung quanh nhìn trận thế trên bầu trời mà sắc mặt vô cùng trầm trọng. Ai nấy đều liếc nhìn nhau rồi không hẹn mà đồng loạt lui xa về phía sau. Đại chiến kinh thiên động địa thế này, bọn họ còn không đủ trình độ tham gia. - .
Khi mọi người đang nhanh chóng lùi lại, Tịnh Liên Yêu Hỏa đang đứng thẳng trên biển nham thạch nóng bỏng chợt mỉm cười. Khuôn mặt anh tuấn chậm rãi xuất hiện nét yêu dị: "Thật sự là cảnh tượng khiến người ta phải nhung nhớ mà..."
"Hỏa Yêu Kích!" Tịnh Liên Yêu Hỏa xòe bàn tay hướng về phía biển nham thạch nóng chảy rồi nắm chặt lại, chỉ thấy dung nham kịch liệt sôi trào rồi bốc thẳng lên cao. Một thanh trường kích to lớn rực lửa trắng hừng hực từ trong đó bắn thẳng ra, chợt lóe lên đã xuất hiện trong tay Tịnh Liên Yêu Hỏa.
"Ta bị phong ấn đã mấy ngàn năm rồi. Hôm nay nếu ai cản ta đều phải... chết!" Chữ cuối cùng được gằn giọng cực lớn vừa thốt ra từ miệng của Tịnh Liên Yêu Hỏa thì nó cũng ngẩng đầu há mồm phun mạnh. Một luồng yêu hỏa sáng rực khổng lồ chừng mấy trăm trượng đột nhiên trào ra, không khí nóng bỏng cực độ đến nỗi cả đám người Điện chủ Hồn Điện cũng phải biến sắc.
"Cùng xông lên...!!!" Ánh mắt Điện chủ Hồn Điện hơi lóe sáng, hắc khí phô thiên cái địa từ trong cơ thể ùn ùn tuôn ra ngoài, rồi tụ lại như một đám mây đen cuồn cuộn xông vào luồng lửa. Nhưng vừa tiếp xúc thì đám mây nọ đã lập tức tán loạn, còn luồng lửa nọ chợt bùng nổ tạo thành bảy cột lửa thật lớn nhắm thẳng vào bảy người còn lại bắn đến.
Nhìn thấy uy thế kinh người của Tịnh Liên Yêu Hỏa, dù là đám Tử Nghiên cũng không dám chậm trễ chút nào, vội vàng vận khởi Đấu khí trong cơ thể, từng đạo Đấu kỹ uy lực kinh hồn phá không mà ra.
"Ầm, ầm, ầm..!"
Trên không, từng trụ lửa bùng nổ tạo thành những bông hoa rực cháy vô cùng xinh đẹp, nhưng dưới vẻ đẹp huyễn lệ đó, lại ẩn chứa lực lượng hủy diệt vô cùng bá đạo.
Hoa lửa nổ tung, bảy bóng người liên tục thối lui. Dược Vạn Quy của Dược tộc cùng với một vị trưởng lão của Thạch tộc áo quần cháy sém, nhìn vô cùng chật vật. Bộ dạng này, hiển nhiên dù là bảy người liên thủ vẫn không chiếm được chút ưu thế nào so với Tịnh Liên Yêu Hỏa.
"Đại Bi Thủ..!!!"
Một chiêu thừa thắng xông lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tịnh Liên Yêu Hỏa lộ ra nụ cười băng lãnh. Thân thể nó trôi nổi giữa không trung, tay phải đột nhiên hướng xuống biển nham thạch nóng chảy bên dưới chộp mạnh. Chỉ thấy mặt biển nham thạch nổ tung, một bàn tay dung nham khổng lồ chừng ngàn trượng phá biển mà ra, mang theo sức nóng kinh người. Nó nhoáng lên một cái đã xuất hiện tại khoảng không trên đầu bọn Tử Nghiên, sau đó hung hãn vỗ xuống.
"Bùm!"
Bàn tay dung nham tuy to lớn vô bì nhưng tốc độ lại hết sức kinh khủng, vừa vỗ xuống đã không để cho bất cứ ai kịp phản kích mà chụp lấy cả bảy như chụp lấy một con ruồi rồi đâm thẳng xuống biển nham thạch đang sôi trào bên dưới.
"Chỉ là lũ kiến hôi nhãi nhép!"
Đám người Tiêu Viêm nhìn cảnh tượng đó mà kinh hồn bạt vía. Bảy kẻ kia ai nấy đều có thực lực Tứ tinh Đấu Thánh, hợp sức rồi mà vẫn phải chật vật vô cùng trước Tịnh Liên Yêu Hỏa như vậy. Tuy Hỏa yêu chiếm lấy chút địa lợi, nhưng công kích áp đảo dường này, cũng quá là hung mãnh tàn độc.
"Bùm! Bùm..!"
Biển nham thạch lại một lần nửa nổ văng tung tóe, mấy bóng người chật vật lao ra lơ lửng trên không trung, sắc mặt người nào người nấy trắng xanh. Tại Trung Châu, bọn họ là những cường giả đứng đầu mà tự khi nào đã bị đánh thành cái bộ dáng như vậy?
"Các vị, nếu còn ẩn giấu thực lực, e rằng sẽ không còn cơ hội ra tay nữa đâu!" Điện chủ Hồn Điện sầm mặt quát lạnh. Đám người này nếu còn ẩn tàng tâm tư, chỉ sợ sẽ đến lúc bắt đầu tổn hao nhân mạng.
Nghe được lời của lão, sáu người xung quanh khẽ nhíu mày. Vừa rồi hai lần liên tục bị Tịnh Liên Yêu Hỏa mạnh mẽ công kích, đã khiến trong cơ thể bọn họ xuất hiện thương thế. Mà dư kình của Yêu Hỏa này cũng đặc biệt kỳ lạ, âm thầm cắn nuốt lực lượng của bọn họ, nhất thời vẫn không cách trục xuất được.
"Chỉ có thể đánh bại Tịnh Liên Yêu Hỏa mới xong..." Trong lòng chúng nhân đều hiện lên ý nghĩ như vậy, vẻ mặt ai nấy đồng thời ngưng trọng. Cả bảy người lơ lửng bao vây xung quanh Tịnh Liên Yêu Hỏa, khí tức cấp tốc dâng trào.
"Gràoooo…"
Thân thể mềm mại của Tử Nghiên lay động, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp không gian. Bản thể Long Hoàng dài ngàn trượng trực tiếp được nàng biến ảo ra, cánh phượng thật lớn cũng khe khẽ chấn động. Khoảng không gian xung quanh đó chợt xuất hiện từng cơn lốc xoáy nóng rực, uy áp kỳ dị cũng bắt đầu phủ xuống.
"Đây là... con rồng cổ xưa hư ảo này là gì?" Điện chủ Hồn Điện ngẩn người nhìn bản thể mà Tử Nghiên biến ảo ra, ánh mắt lập lòe, nhưng chỉ trong chốc lát đã đè mối nghi hoặc trong lòng xuống, thủ ấn nhanh chóng thay đổi. Một cỗ Đấu khí rung trời chuyển đất từ trong cơ thể lão tuôn ra, lúc này có vẻ như lão đã bắt đầu dùng đến lực lượng chân thật rồi.
Khi Tử Nghiên và Điện chủ Hồn Điện bạo phát thì năm người còn lại cũng nghiến răng xuất lực. Bọn họ thật không dám ẩn tàng bảo lưu cái gì nữa, trong cơ thể Đấu khí điên cuồng vận chuyển. Tức thời thiên địa ngập tràn mây đen, cuồng phong thét gào sấm giăng chớp giật. Thậm chí biển nham thạch nóng chảy bên dưới cũng sôi trào giận dữ, dấy lên những con sóng lửa cao hàng trăm trượng, khí nóng ngùn ngụt ngất trời.
Bảy Đấu Thánh Tứ Tinh rốt cuộc cũng đã phô bày lực lượng cực mạnh của mình!
Cảm thụ khí tức của địch nhân bất chợt dâng trào, Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng khẽ nhướng mi rồi cười nhạt: "Giờ mới thú vị chứ! Có ý tứ, có ý tứ..!!"
"Hỏa nô, giết bọn kia đi, có những thứ Hỏa nô này cũng đủ rồi...!" Ánh mắt của Tịnh Liên Yêu Hỏa chợt trở nên thâm thúy. Y nhìn bọn Tiêu Viêm đang đứng ở đằng xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nét cười lành lạnh, âm thanh nhạt nhẽo tùy ý chậm rãi vang lên.
"Grừmmm…"
Vừa nghe Tịnh Liên Yêu Hỏa nói xong, mười Hỏa nô Đấu Thánh vẫn một mực im lặng không nhúc nhích trên bầu trời lúc này bỗng mở bừng đôi mắt. Trong đồng tử trống rỗng chợt lóe lên hai luồng lửa yêu dị sáng trắng. Chỉ thấy bọn chúng khẽ lay động thân hình đã không chút do dự mà hung hãn lao thẳng đến chỗ bọn Tiêu Viêm.
Trong khoảnh khắc, cả mảnh đất trời tràn ngập gió cuốn mây cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...