"Di tích viễn cổ?"
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, quay ngoắt về phía tên trưởng lão kia, vội vàng hỏi: "Chỗ đó có tin tức của Hồn Anh Quả?"
"Ngươi biết tin đó từ đâu?" Phong Tôn Giả kinh ngạc nhìn tên trưởng lão này, từ đó có thể đoán ra lão cũng không hề biết gì về chuyện này.
Trưởng lão kia cười cười đáp: "Phong các chủ, chuyện về di tích viễn cổ là do ta phụ trách. Hôm nay nơi đó truyền tin về, có một vài gia tộc ma thú xông vào rồi cuối cùng lại chật vật quay về. Nhưng theo một số người trốn ra được nói lại thì có một loại kỳ vật bên trong, nhiều đặc điểm rất giống với Hồn Anh Quả. Nên ta suy đoán, có lẽ đó chính là Hồn Anh Quả."
"Hồn Anh Quả là vật từ thời viễn cổ, nếu xuất hiện trong viễn cổ di tích thì cũng không có gì lạ." Phong Tôn Giả hưng phấn xoa xoa tay nói.
"Tiêu Viêm, ngươi thật có phúc a, chúng ta mất công tìm một năm mà không thấy, không ngờ ngươi mới xuất hiện là đã có."
"Đừng cao hứng quá sớm."
Dược Lão thì lại không lạc quan như Phong Tôn Giả, trầm ngâm nói: "Di tích đó giờ đang thu hút không ít cường giả và thế lực trên đại lục. Vả lại, nơi đó là bên trong Thú Vực, muốn mang bảo bối yên lành đi ra từ đó cũng không phải chuyện dễ. Lần di tích viễn cổ mở ra năm đó, máu chảy thành sông. Cường giả Đấu Tông, Đấu Tôn không biết đã ngã xuống bao nhiêu người a."
Nghe vậy, khuôn mặt Phong tôn giả cũng dần trở nên nghiêm túc. Hắn cũng từng trải qua lần tranh đoạt đó, đương nhiên biết nó thảm khốc cỡ nào."
"Di tích viễn cổ có gì không ổn sao?" Tiêu Viêm thấy hai người nhíu mày, nhịn không được hỏi.
"Xuống dưới rồi nói sau. Trong thời gian ngươi hôn mê, Trung Châu đã xảy ra không ít việc." Phong Tôn Giả đảo mắt nhìn bốn phía, sau đó trao đổi ánh mắt với Dược Lão, rồi lão vẫy tay với Tiêu Viêm. Đoàn người hạ xuống từ trên trời, tiến vào đại điện của Tinh Vẫn Các dưới vô số ánh mắt soi mói.
Vào đại điện, mọi người phân ra ngồi. Tiêu Viêm cười cười với Tiểu Y Tiên đang đi đến, sau đó nhìn về phía Phong Tôn Giả. Lão thấy vậy, cũng bật cười, uống một ngụm trà thơm, chậm rãi nói: "Di tích viễn cổ, cái tên đã nói lên tất cả. Đó là những thứ từ truyền xuống từ thời viễn cổ, trải qua phong ba tuế nguyệt mà vẫn có thể bảo lưu lại, chủ nhân trước kia của nó chắc chắn không phải một nhân vật tầm thường. Mà di tích lần này, có lẽ là do một cường giả Đấu Thánh để lại."
Nghe xong, trong mắt Tiêu Viêm hiện lên vẻ ngưng trọng. Đấu Thánh, trong mảnh thiên địa này dường như đã tiếp cận đỉnh cấp. Đột phá đến Đấu Tôn, hắn đã cảm thấy sự kinh khủng của cảnh giới này rồi, mà những thứ do một Đấu Thánh để lại đương nhiên sẽ có một sức hấp dẫn mà không ai có thể kháng cự được.
"Viễn cổ và bây giờ là hai thời đại hoàn toàn khác nhau. Qua vô số năm tháng, có những di tích bị vùi lấp, lại có những di tích xuất hiện ngẫu nhiên như cái lần này…"
"Mỗi lần di tích xuất hiện đều sẽ dẫn đến những trận tinh phong huyết vũ, những thứ mà cường giả Đấu Thánh để lại, sức hấp dẫn của chúng thế nào chắc ngươi cũng hiểu…" Phong tôn giả cười cười, nói: "Phần Quyết mà ngươi tu luyện là do ta và mấy người Dược Trần huyết chiến vô số lần mới đem được ra từ di tích viễn cổ đấy…"
Tiêu Viêm thầm gật đầu, hắn từng nghe Dược lão nói về quá trình để có được Phần Quyết gian nan đến mức nào.
"Lần tranh đoạt di tích viễn cổ này chắc chắn sẽ ác liệt hơn lần chúng ta tham gia. Vì nó xuất hiện bên trong Thú Vực, nơi đó là thiên hạ của ma thú."
"Thú Vực…"
Tiêu Viêm nhíu mày, địa danh này hắn đã từng nghe qua. Nơi đó là địa bàn của ma thú, tuy vẫn có nhân loại trà trộn vào trong nhưng nhìn chung những ma thú kết thành bầy đàn, gia tộc ở Thú Vực vẫn rất bài ngoại. Lần này di tích lại xuất hiện trên địa bàn của bọn chúng, chắc chắn chúng sẽ không để cho nhân loại xơ múi được tí nào.
"Thật rắc rối."
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, mấy gia tộc ma thú này rất khó chơi, đủ để làm cho bất cứ cường giả nào cũng phải cảm thấy đau đầu.
"Ài, di tích viễn cổ vừa xuất thế, ta đã phái các trưởng lão Tinh Vẫn Các chú ý về nó nhiều một chút. Vốn không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, tranh đoạt tàn khốc sẽ làm liên lụy cả Tinh Vẫn Các, mang đến những rắc rối không đáng có." Phong Tôn Giả than nhẹ.
"Hiện giờ Tinh Vẫn Các bị Hồn Điện liệt vào sổ đen rồi, chúng ta phải cảnh giác chúng nhiều hơn, nếu giờ xuất hiện một tổn thất nào đó thì bọn chúng sẽ không ngại ném đá xuống giếng, tiêu diệt hoàn toàn chúng ta đâu."
"Hiện giờ Dược Trần còn chưa khôi phục lực lượng nên không thể công khai việc này, thiếu đi cường giả như lão trợ giúp thì chúng ta không thể đấu lại được Hồn Điện."
Tiêu Viêm hơi gật đầu, Tinh Vẫn Các là một trong tứ các, nhưng Hồn Điện truyền thừa từ lâu đời, chênh lệch giữa hai bên quá lớn.
"Nhưng hiện giờ trong di tích lại có Hồn Anh Quả, vậy thì không thể không nhúng tay vào."
Phong Tôn Giả trầm giọng nói, Hồn Anh Quả cực kỳ quan trọng, nó có thể làm cho Dược Trần khôi phục lại hồn khí. Nếu làm được như vậy, thực lực của Tinh Vẫn Các sẽ tăng vọt. Có Dược Trần tọa trấn, dù Hồn Điện cũng không dám dễ dàng bức hiếp. Vì thế, dù có phải trả giá nhiều đến mấy cũng phải dốc toàn lực giúp Dược Trần khôi phục toàn lực.
"Giờ đây Tinh Vẫn Các và Hồn Điện là thù chứ không phải bạn. Nơi này là bản doanh Tinh Vẫn Các, vẫn phải có cường giả tọa trấn. Chuyến này Phong lão không thể đi được." Tiêu Viêm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
"Về phần lão sư, nơi này có Tinh Vẫn đại trận, người ở lại đây sẽ rất an toàn. Vì an toàn, người cũng nên ở lại."
"Nếu tính như vậy thì chuyện này giao cho con đi. Con sẽ cố gắng hết sức mang Hồn Anh Quả về. Vả lại, con cũng khá hứng thú với cái gọi là di tích viễn cổ này." Tiêu Viêm khẽ nói.
"Quá nguy hiểm, con không biết trong di tích tranh đoạt tàn khốc cỡ nào đâu, con còn phải cứu phụ thân mình, không thể phạm phải sai lầm nào được." Dược lão chậm rãi lắc đầu nói.
"Lão sư, bây giờ dù có gặp phải Trích Tinh lão quỷ con cũng có thể an toàn chạy trốn. Yên tâm đi, con biết chừng mực mà!" Tiêu Viêm cười cười, không đợi Dược Lão tiếp tục nói, hắn đưa mắt về phía Phong tôn giả, nói: "Phong lão, giúp ta chuẩn bị một phần bản đồ Thú Vực. Chuyện Hồn Anh Quả cứ giao lại cho ta."
Nghe vậy, Phong Tôn Giả nhìn thoáng qua Dược lão đang nhíu mày rồi gật đầu một cái, nói: "Mặc dù còn lo lắng nhưng hiện giờ ngươi là lựa chọn tốt nhất. Đúng hơn là ngươi không đi thì ai đi, vì muốn khôi phục thực lực cho Dược Trần, chỉ có thể làm phiền ngươi. Ta sẽ nhanh chóng lo việc bản đồ cho ngươi. À, ngươi nên đem Thanh Loan theo, gia tộc của nàng cũng ở bên trong Thú Vực, nói không chừng sẽ có trợ giúp."
Tiêu Viêm gật đầu cười, cũng không từ chối ý tốt của Phong Tôn Giả.
Nhìn thấy hai người tự biên tự diễn, Dược lão mấp máy miệng, sau đó thở dài một tiếng, nhìn Tiêu Viêm, lão nhẹ giọng nói: "Con đã quyết ý như vậy, vi sư cũng không ngăn cản nữa, trên đường nhớ cẩn thận. Nếu gặp tình huống khẩn cấp thì lập tức lui về. Nhớ kỹ, trong lòng ta con là thứ quan trọng nhất, thực lực có khôi phục hay không cũng không quan trọng."
Tiêu Viêm gãi gãi đầu, hắc hắc cười. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sau khi xác định được hành trình tiếp theo, Tiêu Viêm cũng không vội xuất phát. Việc có liên quan đến Dược lão nên không thể vì hấp tấp mà sinh ra sai lầm. Còn nữa, thu thập tình báo cho đầy đủ, đốn củi không uổng công mài đao, có tin tức thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn.
Nhiều ngày trôi qua, Tiêu Viêm cũng đã khoác thêm chức danh trưởng lão Tinh Vẫn Các. Dược lão là Các Chủ, thân là đệ tử nên tự nhiên hắn cũng là người của Tinh Vẫn Các.
Mà đối với vị trưởng lão trẻ tuổi này, cũng đem lại chấn động không nhỏ cho Tinh Vẫn Các, nhưng không có ai dị nghị gì cả. Lúc Tiêu Viêm hoành không xuất hiện, ai cũng đã thấy, mấy người ở đây đều hiểu, thực lực của hắn có khi còn thừa để ngồi ghế trưởng lão ấy chứ.
Nghỉ ngơi chừng ba ngày, cuối cùng tinh báo có liên quan đến di tích viễn cổ đã thu thập xong. Giờ cũng đến lúc đi Thú Vực rồi.
Ngày thứ ba, lúc ánh bình mình mới nhô lên từ chân trời, các đệ tử luyện tập buổi sáng của Tinh Vẫn Các đều nhìn lên bầu trời, nơi đó có không ít thân ảnh đang lăng không mà đứng, gió nhẹ phất phơ, tà áo bay bay khí độ bất phàm.
"Tiêu Viêm, nhớ kỹ phải cẩn thận. Nếu gặp phải nguy hiểm thì quay về ngay!" Phong Tôn Giả nhìn đoàn người đang sẵn sàng, trầm giọng nói
Tiêu Viêm gật đầu cười, ánh mắt chuyển sang Dược Trần bên cạnh Phong Tôn Giả, hít sâu một hơi, ôm quyền cung kính nói: "Lão sư, bảo trọng. Hồn Anh Quả, đệ tử sẽ mang nó về vì người!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn không trì hoãn nữa. Xoay mạnh người, thân hình lao vút đi. Trong chớp mắt, đoàn người biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
"Ông bạn già… ngươi tìm được một đứa đệ tử thật tốt." Nhìn theo phía Tiêu Viêm rời đi, Phong Tôn Giả chậm rãi nói. Dược lão gật đầu cười lớn: "Thu được đệ tử như vậy, không uổng nhân sinh cả đời. Lựa chọn năm đó của ta thật đúng đắn…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...