Tiêu Viêm từng vô tình đọc qua một quyển sách cổ về dược liệu do Dược lão để lại. Trên đó có ghi rõ rằng Hoàng Tinh chính là do tinh thuần Đại địa chi lực trầm ổn hậu trọng ngưng tụ mà sinh ra. Nhưng chính vì thế mà nó cũng có tính cực hạn. Phàm là Hoàng Tinh sinh trưởng sau một trăm năm sẽ bởi vì năng lượng bão hòa mà không tăng trưởng thêm nữa. Cũng chính vì thế mà Hoàng tinh hơn trăm năm mới quý giá đến vậy.
Trên sách cổ có ghi lại, nếu Hoàng Tinh có tuổi thọ hơn xa trăm năm, vậy thì thứ nuôi dưỡng cho Hoàng Tinh sinh trưởng chắc chắn không phải là Đại địa chi lực mà là một thứ thiên địa linh vật khác.
Ngay khi nhìn thấy Hoàng Tinh ngàn năm này, trong lòng Tiêu Viêm đã hiểu được, lòng đất phía dưới Hoàng Tinh nhất định có một thứ khác. Cũng chính là thứ này mới giúp cho Hoàng Tinh phát triển đến mức độ bây giờ.
"Hắc hắc! Thật không hổ danh là Đan giới!"
Tiêu Viêm nhịn không được khẽ cười cười, bàn tay gập lại, đánh mạnh về phía hố sâu. Một luồng hấp lực bùng phát, cả tảng lớn bùn đất bay ra, sau đó bị Tiêu Viêm hất sang một bên.
Dưới hấp lực mạnh mẽ của Tiêu Viêm, hố đất kia cũng càng ngày càng sâu nhưng linh vật khác mà Tiêu Viêm nghĩ tới lại vẫn chưa xuất hiện.
"Chẳng lẽ những gì trên sách cổ nói là giả hay sao?" Mắt thấy đã đào sâu năm, sáu trượng mà còn không có thứ gì, Tiêu Viêm khẽ cau mày. Trong giọng nói không còn có sự tin tưởng như lúc trước. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được Hoàng Tinh ngàn năm.
Trong lòng nhiều thêm một chút nghi ngờ, Tiêu Viêm xuống tay cũng trở nên chậm hơn một chút. Sau khi tiếp tục đào như thế hơn một trượng, Tiêu Viêm rốt cục cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lúc Tiêu Viêm đang chuẩn bị bỏ cuộc thì ánh mắt đột nhiên nhìn lướt qua chỗ bùn đất bị lấy lên, bất ngờ hô lên một tiếng.
Lập tức ngồi xuống, Tiêu Viêm đưa tay bắt lấy một nắm bùn đất. Vừa vào tay, nắm bùn đất ẩm ướt kia cư nhiên có một cỗ năng lượng kì dị. Nhận ra được sự quái dị trong bùn đất, trong mắt Tiêu Viêm khẽ xẹt qua một chút vui mừng. Phía dưới lòng đất này quả nhiên là có chút vấn đề.
Có phát hiện như thế, Tiêu Viêm lại một lần nữa đứng dậy, bàn tay co lại, không ngừng chụp về phía hố sâu. Mà theo hai tay vũ động, cái hố kia cũng càng ngày càng sâu.
Ước chừng năm phút sau, dưới sự kiên trì đào móc của Tiêu Viêm, lòng đất mềm mại phía dưới hố sâu kia cuối cùng cũng phát ra một tiếng trầm đục. Vào giờ phút này, tinh thần của Tiêu Viêm chấn động, thân hình nhanh chóng lao xuống hố sâu.
Một ngọn lửa xanh biếc chậm rãi dâng lên từ hố sâu, ánh lửa nhu hòa chiếu rọi trong hố sáng rõ như ban ngày. :
Thân hình Tiêu Viêm dừng lại trong hố, ngồi xổm xuống, vung tay lên. Một luồng kình phong đánh bay lớp bùn đất đi, lộ ra một khối ngọc thạch trắng như tuyết.
Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào khối Ngọc thạch trắng như tuyết kia, con mắt liền sáng lên.
"Đây là… Địa Tâm ngọc mẫu?"
Địa Tâm Ngọc Mẫu, một loại Ngọc thạch thần kỳ do Đại địa chi lực ngưng tụ vô số năm tháng mới có thể thành hình. Cũng bởi vì sự trầm ổn hậu trọng đặc thù của Đại địa chi lực mà Địa tâm ngọc mẫu này trở thành bảo bối vạn kim khó cầu đối với người tu luyện. Trong lúc tu luyện hoặc luyện đan mà có được Địa Tâm Ngọc Mẫu mang theo người sẽ có hiệu quả cực kỳ tốt trong việc áp chế năng lượng cuồng bạo trong cơ thể. Có thứ này thì tỷ lệ bị tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ giảm tới mức thấp nhất.
Hiệu quả như thế cũng gần giống như tòa thanh liên năm đó mà Tiêu Viêm lấy được khi thu phục Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Nhưng nếu so sánh kỹ thì Địa Tâm Ngọc Mẫu này còn hơn một bậc!
"Quả nhiên là một bảo bối!"Tiêu Viêm cười hắc hắc, bàn tay đặt lên phía trên mặt đoạn Địa Tâm Ngọc hở ra, sau đó hai chân khẽ chùng xuống, hét to một tiếng, bàn tay mạnh mẽ kéo lên. Nhất thời, bùn đất văng khắp nơi, Địa Tâm Ngọc mẫu cũng trực tiếp bị Tiêu Viêm mạnh mẽ kéo lên.
Hoàn toàn rút Địa Tâm Ngọc Mẫu ra, Tiêu Viêm mới phát hiện, thứ này cao khoảng nửa trượng, bề rộng khoảng một cánh tay. Địa Tâm Ngọc Mẫu có diện tích lớn như vậy, ở bên ngoài cũng là vật khó thấy được.
"Có thứ này, xem ra về sau tu luyện sẽ hiệu quả hơn nhiều."Nhìn thể tích của Địa Tâm Ngọc Mẫu, Tiêu Viêm cũng nhịn không được mà gật gật đầu. Vừa rút tay về bỗng nhiên phát hiện trên tay tràn đầy một loại ngọc dịch sềnh sệch màu nhàn nhạt.
"Đây là…" Nhìn ngọc dịch sền sệt này, Tiêu Viêm cũng ngẩn ra, một lát sau nhanh chóng phục hồi tinh thần. Lấy định lực của hắn cũng không khỏi mở trừng mắt, ánh mắt bỗng chuyển về hướng Địa Tâm Ngọc Mẫu, lẩm bẩm nói:
"Bên trong Địa Tâm Ngọc Mẫu này… không ngờ lại đã sinh ra Địa Tâm Hồn Tủy?" Địa Tâm Ngọc Mẫu rất khó thành hình, nhưng cái gọi là Địa Tâm Hồn Tủy này còn là vật hiếm có hơn rất nhiều.
Trong giây lát, ánh mắt Tiêu Viêm cũng không khỏi toát lên sự nóng cháy khó có thể che dấu. Ngọn lửa xanh biếc trong tay nhanh chóng ngưng tụ, sau đó biến thành một thanh đao lửa mỏng, nhanh như chớp cắt qua mặt ngoài của Địa Tâm Ngọc Mẫu.
Đao lửa nhẹ nhàng cắt qua mặt ngoài của Địa Tâm Ngọc Mẫu. Một mảnh ngọc phiến dày cỡ ngón tay cái rơi xuống, lộ ra một lỗ thủng cỡ hạt đào. Từ trong lỗ thủng mơ hồ có từng cỗ sương mù màu trắng nhạt thẩm thấu ra.Tiêu Viêm hít sâu một hơi, nhất thời cảm giác được từ sâu trong linh hồn vô thanh vô tức phát ra một tiếng rên thoải mái sung sướng.
Trên mặt Tiêu Viêm lộ ra vẻ kinh hỉ, đao lửa trên tay nhanh chóng vũ động. Mà theo mỗi lần đao hạ xuống thì sẽ có một tầng ngọc phiến mỏng manh từ Địa Tâm Ngọc Mẫu bị tách ra.
Cho đến khi Địa Tâm Ngọc Mẫu bị Tiêu Viêm mạnh mẽ gọt đi một nửa thì một hố ngọc nhỏ cuối cùng cũng hiện ra. Mà ánh mắt của Tiêu Viêm cũng trong nháy mắt này nhìn chằm chằm vào dịch thể màu trắng ngà nằm trong hố ngọc lõm xuống không đầy một đốt ngón tay kia.
"Quả nhiên… Quả nhiên là Địa Tâm Hồn Tủy!"Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn chất lỏng màu trắng ngà kia, sự vui sướng trong mắt tăng lên cực điểm.
Địa Tâm Hồn Tủy, một loại thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa, thứ này còn có lực hấp dẫn điên cuồng đối với Luyện Dược Sư. Bởi vì nó có thể rèn hồn!
Cái gọi là rèn hồn, nghĩa là rèn luyện. Rèn luyện, nói theo cách khác, nghĩa là Địa Tâm Hồn Tủy này có thể tẩy đi bụi bặm của linh hồn.
Tiêu Viêm từ sớm đã nghe qua đại danh của Địa Tâm Hồm Tủy này nhưng những năm qua cũng chưa từng chân chính nhìn thấy. Mà lần này ở trong Đan giới lại có thể gặp được một chuyện may mắn tuyệt vời như vậy
Đối với Tiêu Viêm bây giờ, thứ này thật sự có tác dụng cực kỳ to lớn. Có nó, xác suất Tiêu Viêm có thể đột phá Chí linh chi cảnh sẽ lập tức tăng lên gần năm thành!
Nóng cháy trong mắt kéo dài một hồi lâu mới từ từ giảm đi. Tiêu Viêm sử dụng đao lửa cẩn thận đào ra hố ngọc kia, sau đó lấy luôn tài liệu, trực tiếp sử dụng một ít Địa Tâm Ngọc Mẫu chế tạo một cái hộp ngọc, rồi mới đem Địa Tâm Hồn Tủy để vào trong đó.
Làm xong tất cả, Tiêu Viêm mới thở phào nhẹ nhõm. Địa Tâm Hồn Tủy này cũng không thể dùng trực tiếp, còn cần một số thiên địa kỳ bảo khác điều hòa mới có thể phát huy dược lực tốt nhất. Nhưng cũng may vài thứ kia tuy rằng hiếm thấy nhưng cố gắng một chút là có thể có được.
Hơn nữa Đan giới này đúng thật là một phiến bảo địa. Nói không chừng, nếu đủ may mắn, có thể ở trong Đan giới này thu thập được tất cả dược liệu để điều hòa. Đến lúc đó, nếu đủ thời gian, có lẽ khi hắn bước ra khỏi Đan giới thì có thể chân chính đạt tới cảnh giới Bát phẩm Tông sư.
"Thật đúng là danh bất hư truyền! Đan giới này chính là thiên đường của Luyện Dược sư!"
Vỗ nhè nhẹ nạp giới, Tiêu Viêm cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười. Ánh mắt nhìn thoáng qua Địa Tâm Ngọc Mẫu còn chừng nửa thước ở trước mặt, tay đưa lên, cũng đem nó thu vào Nạp Giới. Mặc dù có Địa Tâm Hồn Tủy quý giá, nhưng Địa Tâm Ngọc Mẫu này cũng là thứ tốt, Tiêu Viêm đương nhiên sẽ không bỏ đi!
Đem mọi thứ cất kỹ xong, Tiêu Viêm điểm mũi chân xuống mặt đất, thân hình nhanh chóng lướt ra, sau đó vững vàng dừng lại bên cạnh miệng hố. Cánh tay tùy ý giơ lên, bùn đất xung quanh liền bay xuống, cuối cùng phủ lấp hết cái hố thật sâu kia. Làm xong mọi việc, Tiêu Viêm mới phủ tay, xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Ha ha! anh bạn nhỏ này, hễ là thiên tài địa bảo, người thấy được đều có phần. Ngươi nhận lấy toàn bộ như vậy, có chút không hợp quy củ rồi!" Ngay khi Tiêu Viêm vừa mới xoay người, một tiếng cười đột nhiên vang lên. Tiêu Viêm quay đầu lại, nhìn trong không gian xao động đột nhiên bước ra một lão giả áo vàng.
"Trốn đủ rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn cứ tiếp tục ẩn giấu như thế?"Hoàng Y lão giả xuất hiện cũng không khiến cho Tiêu Viêm có một chút ngạc nhiên nào cả. Ngược lại vẫn cứ đưa mắt nhìn qua lại, cười như không cười nói. Khi hắn từ dưới hố đi lên cũng đã nhận ra sự tồn tại của người này.
"Ha ha! Lão nhân ta còn không đạt tới cảnh giới nhìn thấy bảo bối như Địa Tâm Hồn Tủy mà còn có thể tiếp tục im lặng." Lão già áo vàng cười nói, trong tươi cười còn lẫn thêm vài phần lãnh ý. "Lão phu Hoàng Dịch, không biết tiểu hữu đã từng nghe qua hay chưa? Nhưng chưa từng nghe qua cũng không sao cả! Ta biết rằng ngươi cũng là một cường giả Đấu Tông, bởi vậy cũng không muốn mạnh mẽ cướp đoạt. Chia một nửa Địa Tâm Hồn Tủy cho ta, ta có thể cho ngươi rời đi."
Lão giả áo vàng có thể cảm ứng được khí tức của Tiêu Viêm. Nhưng mà thực lực mới chỉ có Tứ tinh Đấu Tông còn không đủ tư cách để cho đường đường một Thất Tinh Đấu Tông như hắn phải kiêng kị. Nếu không phải vì lo lắng một khi giao thủ sẽ hấp dẫn những cường giả khác tới thì e rằng hắn đã lập tức ra tay cướp đoạt.
Nghe Hoàng Y lão giả nói xong những lời này, Tiêu Viêm không nhịn được cười, sau đó gật gật đầu, nói: "Cái tên này đúng thật là ta chưa từng nghe nói. Nhưng muốn từ chỗ ta phân chia bảo bối… Ngươi là cái thá gì?"
Nói đến từ cuối cùng, sắc mặt Tiêu Viêm đột nhiên lạnh như băng, trong con ngươi đen nhánh lóe lên hàn mang. Bàn tay vung lên, thân hình lấp lánh của Địa Yêu khôi nhanh chóng lướt ra. Sau đó không chút chậm trễ, trực tiếp hóa thành một đường thiểm điện, mạnh mẽ lao thẳng tới Hoàng Y lão giả. Trong khoảnh khắc khi Địa Yêu khôi xuất hiện, nụ cười trên khuôn mặt của lão giả tên Hoàng Dịch kia cuối cùng cũng kịch biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...