Đấu Phá Thương Khung

Đoàn người Tiêu Viêm thuận lợi rời khỏi tầng cao nhất, sau khi đi đến cuối thông đạo dẫn xuống tầng lầu, Tiêu Viêm dừng lại nghiêng đầu nhìn thấy Diệp Trọng chau mày, cười nói:

- Diệp Trọng trưởng lão đang lo lắng những tên đó?

Nghe vậy, Diệp Trọng cười khổ gật đầu, thở dài nói:

- Thế lực Huyền Minh Tông không kém! Không nghĩ tới lại gặp bọn họ ở chỗ này. Nhìn những tên hộ vệ của bạch y nam tử kia thì hẳn là hắn phải có địa vị không thấp ở Huyền Minh Tông. Hôm nay chúng ta đắc tội hắn, lấy phong cách có thù tất báo của Huyền Minh Tông, sợ rằng hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!

Tiêu Viêm cười nhạt, nói:

- Chuyện này ta cũng hết cách nhưng cũng không cần lo lắng quá mức! Hắn nếu có thủ đoạn gì, ta liền bồi tiếp.

Tiêu Viêm hôm nay không phải không có tư cách nói những lời như vậy. Dựa vào thực lực của hắn hiện tại đã không còn e sợ bất kỳ kẻ nào ở dưới Đấu Tôn rồi. Hơn nữa nếu cần liều mạng, Hủy Diệt Hỏa Liên của hắn sẽ khiến cho bất kỳ cường giả Đấu Tôn nào cũng phải tạm lánh phong mang. Huống chi, bên cạnh hắn hiện tại còn có hai cường giả Đấu Tôn hàng thật giá thật. Đội hình bậc này cũng đã đủ để so sánh với một vài thế lực nhất lưu. Tuy bối cảnh Huyền Minh Tông không kém nhưng dựa vào tính cách của Tiêu Viêm, hắn tự nhiên không bao giờ đưa mảnh đồng cho tên Thần Nhàn kia. Nếu song phương đều không nhường nhịn, xảy ra xung đột là chuyện tất yếu.

Nghe thấy Tiêu Viêm nói vậy, Diệp Trọng bèn không nói gì nữa. Trải qua những chuyện từ trước đến nay, hắn vẫn cho rằng Tiêu Viêm có bối cảnh vô cùng mạnh mẽ, nếu không sao có thể khiến cho cường giả như Băng Hà cũng phải thối lui?

Tiêu Viêm không hề biết những suy nghĩ trong lòng Diệp Trọng. Sau khi rời khỏi thông đạo, loay hoay một lát ở tầng hai, đoàn người Tiêu Viêm cũng tìm được Hân Lam, nàng đã lập được một quầy hàng.

Hân Lam đang chờ đợi đến phát chán, khi nhìn thấy đoàn người Tiêu Viêm thì gương mặt nàng mừng rỡ không thôi, vội vàng đứng dậy.

- Sao rồi?

Tiêu Viêm cười, hỏi.


- Hắc hắc, lão gia hỏa kia cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp cùng chúng ta!

Hân Lam vừa cười hắc hắc vừa nói. Nàng lướt nhìn lão già áo đỏ cách bọn họ không xa.

- Có thu được những thứ khác không?

Tiêu Viêm cười hỏi.

- Không, Vạn Niên Linh Đằng như lời ngươi nói chính là một dược liệu vô cùng quý hiếm. Ta hỏi qua không ít người ở đây nhưng bọn họ đều không có!

Hân Lam lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.

Tiêu Viêm gật đầu, kết quả này hắn cũng đã đoán được. Dù sao, Vạn Niên Thanh Linh Đằng quả thật rất hiếm, hơn nữa thứ này vốn dùng để luyện chế đan dược cao cấp, cho dù những người ở đây có thì bọn họ cũng rất ít khi lấy nó ra trao đổi.

Trong lúc chờ Hân Lam dọn dẹp gian hàng, Tiêu Viêm xoay người tiến về phía lão già áo đỏ cười cười. Sau đó, Tiêu Viêm lấy một cái bình ngọc từ trong Nạp giới ra, nói:

- Đừng nói là ta ăn lời! Đây là một viên Tố Tâm Đan, dùng nó đổi lấy Huyết Tinh Yêu Quả, ngươi buôn bán có lãi rồi nha!

Nghe thấy Tiêu Viêm lấy Tố Tâm Đan ra đổi, nụ cười khổ trên khuôn mặt lão áo đỏ nhất thời tiêu tán. Lão vội vàng nhận lấy bình ngọc, cẩn thận đổ đan dược ra nghiêm khắc kiểm tra một phen, sau đó mới hài lòng gật đầu.

- Về sau, nếu như có ba loại dược liệu Huyết Tinh Yêu Quả, Vạn Niên Thanh Linh Đằng và Tuyết Cốt Sâm hãy đến Diệp viện tìm ta, ta đều muốn có chúng. Giá cả ta đưa ra tuyệt đối sẽ khiến ngươi hài lòng!

Tiêu Viêm tiện tay cầm lấy hộp ngọc trên thủy tinh đài, ngón tay hắn sờ lên Huyết Tinh Yêu Quả. Một cảm giác thanh lương nhất thời tràn ngập tỏa ra từ đầu ngón tay Tiêu Viêm. Hắn lúc này mới gật đầu, thu hộp ngọc vào Nạp Giới rồi cười nhạt nói với lão.


Nghe vậy, lão áo đỏ cũng gật đầu. Tố Tâm Đan đối với Luyện dược sư có trợ giúp không nhỏ. Hơn nữa, chủ yếu là khi luyện dược luôn bị chi phối và nhiễu loạn bởi ngoại cảnh nên dù đã đạt đến Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp, tỉ lệ luyện chế đan dược thành công của họ vẫn tương đối thấp. Chính vì điều này mới đưa đến việc Tố Tâm Đan có giá trị rất cao. Dùng những dược liệu này để đổi lấy Tố Tâm Đan coi như hắn đã chiếm được không ít tiện nghi.

Sau khi dặn dò lão nhân áo đỏ, Tiêu Viêm cũng không nấn ná thêm bèn dẫn mọi người trực tiếp đi xuống tầng một. Sau đó, đoàn người lập tức rời khỏi giao dịch hội Luyện dược sư trở về Diệp viện.

Vừa về tới Diệp viện, Tiêu Viêm bảo bọn người Diệp Trọng đóng chặt cửa lại. Sau đó, hắn mang theo hai người Tiểu Y Tiên cùng Thiên Hỏa tôn giả đi thẳng vào trong phòng.

Bên trong gian phòng, ba người xúm lại bên bàn. Ở đó đã xuất hiện mảnh đồng vừa trao đổi được từ giao dịch hội Luyện dược sư vừa rồi.

Mảnh đồng ánh lên màu vàng nhạt, bên trên có không ít những kí tự vòng vèo loằng ngoằng như con giun có màu đồng xanh. Chính những kí tự này vừa vặn che đi đồ văn trên mảnh đồng.

- Diệu lão tiên sinh, ông xác định vật này có giá trị vượt xa phương thuốc luyện chế Tố Tâm Đan sao?

Tiêu Viêm chú mục quan sát mảnh đồng bình thường đến không thể bình thường hơn nữa này. Hắn đã sử dụng đủ mọi thủ đoạn, thậm chí đồ văn trên mảnh đồng hắn cũng đã cẩn thận nghiên cứu kỹ lưỡng, nhưng vẫn không nhận được nữa điểm tin tức hữu dụng nào.

Thiên Hỏa tôn giả mỉm cười nhìn Tiêu Viêm sử dụng đủ mọi thủ đoạn nhưng vẫn không có kết quả. Ông ta bèn cười hai tiếng, tỏ vẻ bí hiểm nói:

- Tiểu tử, nếu như bí mật trên mảnh đồng này dễ dàng bị phá như vậy, sao có thể tiện nghi lọt vào trong tay ngươi chứ?

Nhìn bộ dáng này của Thiên Hỏa tôn giả, Tiêu Viêm không khỏi cười khổ, nói:

- Vậy phiền Diệu lão tiên sinh nói cho tiểu tử biết vật này đến tột cùng có gì hấp dẫn?


Nghe vậy, Thiên Hỏa tôn giả lúc này mới đắc ý cười rộ, lấy mảnh đồng đặt vào trong lòng bàn tay, sau đó hướng về phía ngọn đèn dầu, giơ giơ lên cho Tiêu Viêm nhìn, nói:

- Có thấy gì không?

Ánh mắt Tiêu Viêm cẩn thận ngó chừng mảnh đồng, lúc ngọn đèn dầu phản xạ ra, hắn chỉ có thể nhìn thấy những kí tự cong ngoằn ngoèo như con giun màu đồng xanh liền bất đắc dĩ lắc đầu:

- Diệu lão tiên sinh, ông đừng có thừa nước đục thả câu nữa!

- Thật không có tính nhẫn nại!

Thiên Hỏa tôn giả lắc đầu, chợt hai ngón tay lão co lại ngưng tụ thành một luồng đấu khí, hóa thành một cây châm nhỏ, lão cẩn thận cắm cây châm lên những kí tự ngoằn ngoèo trên mảnh đồng.

Sau khi được Thiên Hỏa tôn giả cẩn thận thúc dục, những kí tự ngoằn ngoèo màu đồng xanh kia bắt đầu từ từ tróc ra, toàn bộ đều rơi trên mặt bàn. Tiểu Y Tiên cùng Tiêu Viêm ở bên cạnh nhìn thấy Thiên Hỏa tôn giả làm vậy, liền đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Đối với vẻ mờ mịt nghi hoặc của hai người, Thiên Hỏa tôn giả cũng không hề đếm xỉa gì. Sau khi hao tốn gần nửa canh giờ, lão mới hoàn toàn loại bỏ những kí tự ngoằn ngoèo trên mảnh đồng. Trong khi hai người Tiêu Viêm cho là ông ta đã giải mã xong bí ẩn của mảnh đồng, Thiên Hỏa tôn giả tùy ý ném mảnh đồng đưa cho Tiêu Viêm dưới vẻ kinh ngạc đến không ngờ của hai người Tiêu Viêm. :

- Này, cầm lấy!

Khóe miệng Tiêu Viêm co giật nhìn hành động này của Thiên Hỏa tôn giả. Hắn thật sự không rõ ông già thích đùa này đến tột cùng định làm gì?!

- Ai, hai người các ngươi a… Thực lực mặc dù không tệ nhưng lịch duyệt lại quá kém!

Thiên Hỏa tôn giả ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình của hai người thì không khỏi bất đắc dĩ tiếp tục lắc đầu. Sau đó hơi cong tay lại phát ra một luồng hấp lực hút những kí tự ngoằn ngoèo trên mảnh đồng vào lòng bàn tay, mãi cho đến khi chúng ngưng tụ thành một quả cầu màu đồng xanh biếc nhỏ cỡ ngón cái.

- Bí mật chân chính không phải nằm trên mảnh đồng kia mà là những kí tự ngoằn ngoèo màu xanh bên trong mảnh đồng này. Vật viễn cổ sao có thể suy đoán theo lẽ thường?


Thiên Hỏa tôn giả búng gón tay bắn đồng cầu về phía Tiêu Viêm, nói:

- Sử dụng Dị hỏa nung khô nó! Ta cũng muốn xem xem nó đến cùng là thứ gì!

Cẩn thận tiếp nhận đồng cầu, Tiêu Viêm nhìn kỹ một chút, sau đó ôm tâm tình bán tín bán nghi triệu hồi ra một ngọn lửa xanh biếc bắt đầu nung đồng cầu.

Trong quá trình nung khô, Tiêu Viêm liền nhìn ra chỗ đặc biệt. Bất luận nhiệt độ của ngọn lửa tăng lên bao nhiêu, lớp vỏ ngoài đồng cầu cũng chưa hề có dấu hiệu bị hòa tan. Quả nhiên kỳ diệu!

Trong lòng thoáng âm thầm vui sướng, Tiêu Viêm vội vàng nâng cao nhiệt độ. Mãi chừng mười phút sau, đồng cầu mới xuất hiện dấu hiệu bị tan chảy.

Lúc đồng cầu dần bị tan chảy, Tiêu Viêm đột nhiên nhìn thấy từng hạt phấn vàng nhạt xuất hiện. Chúng hiện lên theo từng lớp vỏ đồng cầu bị bóc ra, trôi nổi bên trong hỏa diễm, chợt lóe tựa như ánh sao trên trời. Hắn cảm giác được linh tính của nó cực kỳ dày đặc.

Ước chừng hai phút sau khi lớp phấn vàng nhạt từ từ xuất hiện, thì đồng cầu bị tróc ra đến không còn gì, tan biến trong hư không.

Đồng cầu tan biến để lại năm viên phấn nhạt lóe lên sáng bóng và tràn đầy linh tính đang lơ lửng trong hỏa diễm. Tuy bị hỏa diễm nung khô nhưng chúng chưa từng có nửa điểm biến hóa.

- Đây là?

Tiêu Viêm kinh ngạc mù mờ nhìn năm viên phấn vàng nhạt trong ngọn lửa xanh biếc. Loại vật này hiển nhiên hắn không nhận ra được lai lịch.

Vẻ mờ mịt qua đi, Tiêu Viêm liếc nhìn sang Thiên Hỏa tôn giả liền thấy vẻ kinh nghi bất định hiện ra trên mặt lão. Một lúc lâu sau, Thiên Hỏa tôn giả mới thở nhẹ, trầm giọng nói:

- Nếu như ta đoán không lầm thì vật tồn tại từ thời viễn cổ này có khả năng là Dựng Linh Phấn Trần. Hắc hắc, ánh mắt lão tử còn chưa có mờ. Tiểu tử, nó so với phương thuốc Thất phẩm trung cấp còn giá trị hơn nhiều! Ngươi quả thật đã nhặt được tiện nghi quá lớn!

- Dựng Linh Phấn Trần?

Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Thiên Hỏa tôn giả, Tiêu Viêm chau mày cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui