Đấu Phá Thương Khung

"Đấu Tôn?"

Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng lại như có ma lực, trong nháy mắt khiến cho không khí chung quanh đọng lại, phần lớn sắc mặt đệ tử Băng Hà Cốc trắng bệch.

Trước cốc khẩu, hai bóng người từ từ bước ra. Tiêu Viêm nâng Tiểu Y Tiên dậy, nhìn khóe miệng còn lưu lại vết máu của nàng, trên khuôn mặt hắn xuất hiện nụ cười, chẳng qua trong nụ cười ẩn chứa vô tận sát khí cùng hàn ý.

"Thành công rồi sao?" Tiểu Y Tiên nhìn Thiên Hỏa tôn giả ở phía sau Tiêu Viêm, kinh hỉ hỏi.

Tiêu Viêm mỉm cười, khẽ gật đầu, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại!" Tiểu Y Tiên tùy ý nói, nàng vẫn chú tâm khống chế không cho Băng Tôn lực tiếp tục tấn công vào thể nội, hơn nữa, Thiên Xà cũng không muốn giết nàng nên cũng lưu thủ, vì vậy thương thế cũng không tính là nghiêm trọng.

Tiêu Viêm bắt lấy tay Tiểu Y Tiên, dò xét một phen rồi, mới yên tâm, quay đầu lại nhìn Thiên Xà đang ở trên bầu trời, cười nói: "Vị trưởng lão này xuống tay cũng không nhẹ nhỉ!"

Sắc mặt Thiên Xà âm trầm liếc nhìn Tiêu Viêm một cái rồi nhìn sang Thiên Hỏa tôn giả. Tuy người này chưa nói một câu nào, năng lương cũng không bộc phát ra, cũng không có cảm giác bị áp bách nhưng lại làm cho trái tim Thiên Xà có cảm giác đập mạnh. Loại cảm giác áp bách này, hắn chỉ gặp phải khi đối mặt với cốc chủ Băng Hà Cốc và một vài lão quái vật khác, mà những người này, đều đã tiến nhập cấp độ Đấu Tôn.

Điều này cũng cho thấy, vị lão giả nhìn như vô hại kia, đương nhiên là một Đấu Tôn cường giả.

"Người này hình như ngày trước còn là linh hồn thể, lúc ấy cũng chỉ đạt đến Bát tinh Đấu Tông, hiện tại lại đến trình độ này, hẳn là trước kia hắn cố biểu hiện ra như thế." Trong bầu không khí yên tĩnh, Thiên Xà nhanh chóng suy nghĩ, cũng bởi vì linh hồn dung hợp với thân thể mới, khiến cho dung mạo của thân thể cũng thay đổi, giống hết với linh hồn của Thiên Hỏa tôn giả, cho nên Thiên Xà liếc mắt là có thể nhận ra, Thiên Hỏa tôn giả chính là linh hồn thể trước kia.


"Vị bằng hữu này, chuyện ngươi giết mấy vị trưởng lão Băng Hà Cốc, chúng ta có thể không truy cứu nhưng những kẻ còn lại, Băng Hà Cốc ta không thể bỏ qua, hy vọng ngươi nể mặt cốc chủ chúng ta mà rời…" Thiên Xà cũng không hổ với cái danh cường giả, mặc dù đối mặt với cường giả cấp bậc Đấu Tôn nhưng chỉ thoáng thất thố rồi lập tức bình tĩnh, ôm quyền, hướng Thiên Hỏa tôn giả mở lời, nhưng đáng tiếc hắn còn chưa nói xong đã bị chặn lại.

"Ta với cốc chủ các ngươi không quen không biết, cho nên, lão phu không cần phải nể mặt!" Thiên Hỏa tôn giả nhẹ nhàng vận động cánh tay, vừa mới dung nhập thân thể nên cảm giác vẫn còn lạ lẫm. Nhưng cảm giác có lại được thân thể, quả thật là trên mức tuyệt vời, hắn nhìn thoáng qua Tiêu Viêm, mỉm cười hòa ái, rồi ngẩng đầu nhìn Thiên Xà, cười híp mắt nói.

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Xà trầm xuống, lấy thân phận cùng thực lực của hắn, rất lâu rồi chưa có ai dám nói như vậy với hắn.

Khi sắc mặt Thiên Xà âm trầm thì ba vị trưởng lão đứng sau hắn cũng từ kinh hãi hồi phục lại, bọn họ không thể tin được lão giả đứng sau Tiêu Viêm lại là Đấu Tôn.

Thân là cường giả Đấu Tông, bọn họ phi thường rõ ràng chỗ đáng sợ của Đấu Tôn. Bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, cục diện vốn đã nắm chắc, đột nhiên nghịch chuyển như vậy, Đấu Tôn, cho dù Thiên Xà trưởng lão tự mình ra tay cũng không thể thắng nổi.

Ba gã trưởng lão của Băng Hà Cốc liếc nhau, miệng đầy cay đắng. Cục diện nghịch chuyển như vậy, thật là một khảo nghiệm về sự chịu đựng đả kích với bọn họ. Lúc trước, bọn họ còn là lang sói, thoáng cái, họ lại biến thành dê, đứng trước mặt mãnh hổ, thợ săn cùng con mồi nghịch chuyển cũng quá nhanh.

"Lão phu biết các ngươi không e sợ gì ai, nhưng đồng dạng, lão phu cũng thuộc người có thù tất báo, nếu đả thương người, nhất định phải trả giá thật nhiều!" Lúc đám người Băng Hà Cốc đang âm tình bất định thì Thiên Hỏa tôn giả lạnh nhạt cười, quay lại nói với Tiêu Viêm: "Giao cho ta đi!"

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, kéo Tiểu Y Tiên lui về phía sau hai bước, nhẹ giọng nói: "Nếu như Băng Hà Cốc đã đưa đến phần đại lễ như vậy thì chúng ta cũng nên tiếp nhận."

Thiên Hỏa tôn giả gật đầu cười, áo bào đột nhiên không gió mà phất phơ, không gian xung quanh thân thể hắn như sóng gợn, một nguồn lực mênh mông bắt đầu chậm rãi khuyếch tán.

"Vị bằng hữu này, ngươi thật sự muốn đối đầu với Băng Hà Cốc phải không? Chớ cho rằng, ngươi là cường giả Đấu Tôn mà bọn ta phải kiêng sợ. Băng Hà Cốc chúng ta còn chưa sợ ai bao giờ!" Thấy thế, sắc mặt Thiên Xà càng thêm âm trầm, xà trượng trong tay hung hăng đập mạnh, quát lạnh nói.


Đối với âm thanh quát lạnh của Thiên Xà, Thiên Hỏa tôn giả lại như không nghe thấy, không gian quanh thân thể dao động càng ngày càng mạnh, mà dưới loại dao động này tác động lên, những mảnh đá vụn xung quanh run rẩy kịch liệt, chợt hóa thành vô số phấn vụn.

Nhìn thấy Thiên Hỏa tôn giả không để ý tới mình, trong mắt Thiên Xà cũng nổi lên hàn ý, Đấu Tôn cường giả mạnh phi thường, nhưng cũng không khiến cho hắn dễ dàng rút lui như vậy, với lại, cũng không phải hắn chưa bao giờ gặp qua cường giả Đấu Tôn.

"Đệ tử Băng Hà Cốc nghe lệnh, bày Càn Long Huyền Minh trận!" Bước lên vài bước, Thiên Xà hướng về đám người Băng Hà Cốc ở phía sau, lớn tiếng quát.

Nghe thấy tiếng quát, đám đệ tử Băng Hà Cốc thoáng rùng mình, nhưng vì tường ngày được huấn luyện kĩ càng cho nên lập tức phối hợp với nhau, kết thành một trận hình huyền diệu, mà Thiên Xà chính là đứng ở vị trí trung tâm trận.

Tập tập tập!

Từng tiếng quát khẽ liên tiếp phát ra từ những tên đệ tử Băng Hà Cốc. Chợt, từng luồng hàn khí màu trắng, từ thiên linh cái của họ dâng lên, mà hàn khí màu trắng lại bao bọc lấy ba vị trưởng lão Băng Hà Cốc cường hãn nhất.

Vô số hàn khí màu trắng kì dị bay lên, hội tụ ở trên không, lượn lờ xung quanh thân thể Thiên Xà, đột nhiên đôi mắt đang nhắm của hắn mở ra, bàn tay kết ấn biến đổi, xuất ra từng đạo tàn ảnh khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

"Càn Long Huyền Minh trận, huyết tế khởi Minh Long!"

Móng tay Thiên Xà xẹt qua đầu ngón tay, máu tươi đỏ thẫm bắn ra, dung nhập với hàn khí. Một luồng hàn khí màu xanh đậm xì ra, cùng với phần đông hàn khí dung nhập cùng với nhau. Bỗng, một con Hàn băng Cự Long dài chừng trăm trượng, chậm rãi hiện ra trên bầu trời.


Thể tích của Hàn băng Cự Long cực kỳ khổng lồ, bên ngoài thân thể đính đầy tơ máu, đôi long nhãn thật to ẩn chứa những tia máu lạnh băng, nhìn chằm chằm mọi người, hệt như nhìn một lũ kiến. Cự long này cũng không có gì đặc biệt, chỗ khác biệt chính là có một luồng long tức từ nó tràn ra.

Hàn băng Cự Long vừa xuất hiện khiến cho sắc mặt Thiên Xà cho đến tất cả đệ tử Băng Hà Cốc đều tái nhợt, thậm chí, gương mặt một số tên đệ tử còn trở nên khô héo đi rất nhiều, dần dần có dấu hiệu trở nên khô vàng.

Tiêu Viêm nhìn Hàn băng Cự Long, khẽ nhíu mày. Không hổ là Băng Hà Cốc, còn có cả đại trận kỳ diệu đến như vậy. Nhưng, để triển khai được đại trận này cũng phải trả một cái giá rất lớn đó.

Thân thể Thiên Hỏa tôn giả trôi nổi trên không, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn băng Cự Long. Hàn băng Cự Long dường như được ngưng tụ từ tất cả đấu khí và thậm chí cả tinh huyết của những đệ tử Băng Hà Cốc có mặt tại đây, uy lực vượt xa Đấu Tông đỉnh phong bình thường.

"Vị bằng hữu này, giờ phút này ngươi thối lui vẫn còn kịp, Băng Hà Cốc chúng ta vẫn xem ngươi như khách quý!" Thiên Xà chăm chú nhìn Thiên Hỏa tôn giả, trầm giọng nói.

"Phô trương thanh thế!" Thiên Hỏa tôn giả thản nhiên nói.

"Đây là ngươi tự chuốc lấy!" Đôi mắt của Thiên Xà lóe lên hàn quang, hắn thật không tin, Hàn băng Cự Long được ngưng tụ từ tất cả đấu khí của mọi người lại không có nửa điểm uy hiếp với người này. - .

"Đi!" Ngón tay mạnh mẽ chỉ hướng Thiên Hỏa tôn giả, Thiên Xà gầm lên một tiếng. Hàn băng Cự Long trên không rít gào, miệng há rộng, Băng hàn long tức không lồ ước chừng vài chục trượng nhanh như chóp bắn mạnh về phía Thiên Hỏa tôn giả, không gian mà long tức lướt qua liền xuất hiện những vụn băng màu trắng.

Nhìn thấy Băng hàn long tức bùng nổ bay đến, ngón tay Thiên Hỏa tôn giả nhẹ nhàng vẽ một cái, không gian tựa như một tờ giấy mỏng, xé toạt ra, một không gian đen nhánh nháy mắt xuất hiện, đem nguồn long tức thôn phệ vào trong.

Sau khi long tức tiến vào không gian hư vô, bàn tay Thiên Hỏa tôn giả khẽ động, không gian hư vô liền biến mất. Bàn tay lão giơ lên, nhắm tới Hàn băng Cự Long, mạnh mẽ nắm chặt.

"Không Gian Giảo Sát!"


Thanh âm Thiên Hỏa tôn giả vừa vang lên, không gian xung quanh chợt dao động kịch liệt, chỗ Hàn băng Cự Long đứng dần vặn vẹo, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện những vết nứt nho nhỏ.

"Răng rắc!"

Những vết nứt rất nhỏ vừa xuất hiện, không gian kia trực tiếp bị đứt gãy, mà thân thể Hàn băng Cự Long bị đứt gãy thành hai phần, mà phần sau bị không gian hư vô thôn phệ.

Thân thể bị đứt gãy, Hàn băng Cự Long phẫn nộ rống lên, thân thể khổng lồ của nó mang theo vô số âm thanh nổ vang, dữ dội lao tới Thiên Hỏa tôn giả.

Nhìn thấy Hàn Băng cự long đang lao tới dữ dội, Thiên Hỏa tôn giả cười lạnh một tiếng, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt.

"Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!"

Không gian vặn vẹo, từng vết nứt nhỏ không nhừng xuất hiện, mà địa điểm xuất hiện của chúng lại trùng với vị trí của Hàn băng Cự Long, vì thế, khi chỉ còn cách Thiên Hỏa trăm trượng thì phần thân thể khổng lồ của Hàn băng Cự Long bị đứt thành bốn, năm phần nữa, cuối cùng bị không gian hư vô thôn phệ hết.

Đến khi Hàn băng Cự Long vọt đến chỗ Thiên Hỏa tôn giả thì chỉ còn lại cái đầu cự đại của nó, bàn tay Thiên Hỏa tôn giả vươn lên, đặt lên trán con Cự Long, vỗ nhẹ, đầu nó liền nổ tung, vụn băng bay đầy trời.

"Lấy trứng chọi đá, không chịu nổi một kích!"

Lúc đầu Hàn băng Cự Long nổ tung, sắc mặt đám người Thiên Xà nhất thời đỏ lên, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Đấu Tôn cường giả, đáng sợ như vậy đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui