- Aa, đừng vội..Ta đã lâu không phát hiện loại người xâm nhập đến đây.
Xà nữ được gọi là Nguỵêt Mị quyến rũ cười nói, đuôi rắn khẽ di động, ưu nhã bơi lên bờ, thân thể mềm mại đứng ở bờ hồ.
Hai đạo bóng người xuất hiện phía sau Nguyệt Mị, đem một cái áo choàng màu đen lập tức bao phủ lấy thân thể làm cho nam nhân thú huyết sôi trào bao bọc lại.
Tùy ý để cho thuộc hạ mặc áo, Ngón tay Nguyệt Mị vuốt vuốt những giọt nước dính trên tóc, nhìn Cơ Huyền cười dài nói:
- Tiểu tử kia, nói cho Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại đến chỗ này? Phải biết rằng, loài người rất ít vào sâu trong sa mạc, càng không nói là xuất hiện gần ốc đảo phía bộ lạc...Chẳng lẽ ngươi là thám tử của Gia Ma đế quốc? Các ngươi lại chuẩn bị khai chiến?
Nói đến lời cuối cùng khuôn mặt của Nguyệt Mị đang tươi cười cuốn rũ thoáng xuất hiện sự lãnh lẽo.
- Khụ.. Ta chỉ đi ngang qua nơi này, muốn lấy một chút nước mà thôi, kể cả có muốn gửi thám tử tới đây lí nào lại gửi tiểu đấu sư nho nhỏ như ta tới đây đúng không.
Cơ Huyền miệng thì giải thích ánh mắt thì đảo liên tục, muốn nắm bắt thời cơ tìm cơ hội đột phá vòng vây.
- Hì hì, đích xác có điểm không giống....
Ánh mắt mê người đảo qua trên người Cơ Huyền, Nguyệt Mị thản nhiên cười nói.
- Hắc hắc, nếu là hiểu nhầm thì người đi đường người ta đi đường ta. Ngài cứ tắm của ngài, ta là tiểu kiến hôi coi như không để ý tới ta nga. Cáo từ
Cơ Huyền thúc đẩy đấu khí điên cuồng, dẫm mạnh chân cát bị xới tung lên sau đó bị đấu khí đánh văng ra tứ phía, vài trượng bị bao bọc trong lồng cát. Cùng lúc đó Cơ Huyến lùi nhanh về sau tức tóc hướng rừng cây lao tới.
- Trở về!
Thân hình vừa động, một người xà nữ như tia chớp xuất hiện trước mặt Hắn, trong tay cầm xà mâu đâm mạnh về phía Cơ Huyền.
- Đại đấu sư...
Cảm nhận được ba đông trên thân thể đối phương, Cơ Huyền sắc mặt khẽ biến. Ẩm Huyết kiếm xuất hiện trên tay, một đạo kiếm quang chém xuống. Ẩm Huyết kiếm ép xuống sát khí nồng đậm toát ra.
Ẩm Huyết kiếm được đấu khí bao bọc hoá thành cuồng mãng tiến tới, cuồng xà hoá mang trên mình năm màu sắc ép lên Xà nữ.
- Đinh!
Xà nữ cảm nhận cuồng mãng lao tới, đấu khí cũng cuồn cuộn tuôn ra, xà mâu đối đầu với huyết kiếm. Tiếng kim loại va chạm vang lên. Cuồng mãng của Cơ Huyền bị xà mâu chặn đứng một cách dễ dàng.
- Lãng Trọng Điệp - Bạo phá.
Cơ Huyền thấy đòn đánh của mình bị ngăn cản không hoảng, dưới mặt nạ Cơ Huyền nhếch lên nụ cười quỷ dị. Cơ Huyền quát lớn.
- Bùm.
Theo tiếng quát ngũ sắc cuồng mãng bạo liệt kinh khủng, cuồng mãng hoá thành vụ nổ lớn bao trùm lên xà nữ. Xà nữ bị dư chấn vụ nổ và kình khí đẩy ngược lại, thân rắn liên lết về phía sau nàng đâm xà mâu xuống đất mới miễng cưỡng ổn định thân thể. Khuôn mặt mỹ miều có chút chật vật và căm tức.
Cơ Huyền cũng bị đẩy lùi lại hai bước huyết khí như bị tắc nghẽn, cắn chặt răng mặt kệ huyết khí nhôn nhao trong cơ thể cậu trực tiếp lao nhanh đi.
Nguyệt Mị thấy Cơ Huyền một đòn đẩy lùi thủ hạ của mình thậm chí còn làm nàng thụ thương, ánh mắt loé lên tia kinh ngạc nở nụ cười quyến rũ hướng tới Cơ Huyền đang chạy trốn chật vậy nói lớn:
- Tiểu tử kia. nếu tới thì cần gì phải đi? Theo tỷ tỷ đến bộ lạc chơi đùa chứ? Đừng quên ngươi là loại người.
Sau đó thân ảnh nàng khẽ động, cực kì nhanh tiến tới phía sau lưng Cơ Huyền trảo thủ mạnh mẽ chụp tới. Chỉ là Cơ Huyền như có mắt sau lưng trước khi xà trảo đánh tới Cơ Huyến liền xoay ngược người, trên tay có túi nhỏ ném tới. Đấu khí bao quanh túi nhỏ vỡ bùm, Cơ Huyền lùi lại phía sau.
- Hắc hắc, đó chính là dược phẩm đặc chế của một vị bằng hữu của ta đó, hít phải một lượng ít thì đại đấu sư cũng bị tê liệt. Ngươi là đấu vương thì sao, mẹ nó hít nhiều vậy ta không tin ngươi có thể bình thường được. Lão tử lăn đây.
Nói xong Huyễn Ảnh Phi dực xuất hiện, Cơ Huyền bay đi thật nhanh.
Bị tập kích bất ngờ xà nữ Nguyện Mị nhất thời dính chiêu, loại bột này khiến nàng cảm thấy cơ thể có chút nặng, mắt cũng dính bột làm nàng không thể quang sát được. Tai nghe được lời khiêu khích chọc ghẹo của Cơ Huyền, Nguyệt Mị phẫn nộ cười:
- Lạc Lạc, tiểu đệ đệ nghịch ngợm để tỷ tỷ bắt ngươi lại dạy dỗ ngươi nên thân.
Mấy hộ vệ thấy dị biến vừa nãy đã tức tốc lao tới, nghe được tiếng cười phẫn nộ của Mị Nguyệt, trong lòng khẽ run lên. Thầm khen Cơ Huyền có bản lĩnh một tiểu đấu sư kích nộ được một cường giả sánh ngang với đấu vương.
Đấu khí của Mị Nguyệt phóng xuất khu trục hết dược lực khỏi cơ thể. Che đôi môi đỏ mọng đang cười, trên mặt lại hiện lên vẻ lạnh như băng có chứa sát ý.
Ngẩng đầu nhìn Cơ Huyền đang cấp tốc rời khỉ ốc đảo, liền phất tay với các xà nữ xung quanh nói:
- Các ngươi về bộ lạc trước đi. Ta thử xem tiểu gia hỏa này có thoát khỏi tay ta không.
- Vâng. Đại nhân!
Nghe vậy, vài xà nữ đang muốn truy kích, lập tức lùi xuống, cung kính thi lễ với Nguyệt Mị, sau đó không chút do dự lắc mình tiến vào trong rừng cây.Nhanh chóng biến mất không thấy.
Khi tất cả xà nữ đều thối lui, Nguyệt Mị lúc này mới ngước mặt lên trời cười. Nhìn Cơ Huyền lúc này cơ hồ chỉ nhỏ bằng một bàn tay, Nguyệt Mị khẽ mỉm cười.
Thân thể khẽ run lên, một đô cánh chậm rãi xuất hiện sau lưng của Nguyệt Mị, trong nháy mắt liền đọng lại một cái cánh năng lượng màu xanh.
Hai cánh khẽ nhúc nhích thân thể Nguyệt Mị liền bay lên không trung. Sau đó hướng về phía Cơ Huyền đang chạy trốn truy đuổi theo.
- Hì hì, Tiểu tử kia, nếu như cho người ta biết một cái Đấu sư nho nhỏ dĩ nhiên chạy thoát khỏi tay Nguyệt Mị ta, thì sẽ bị cho người ta cười chết?
Ở nơi ốc đảo mát lạnh, Theo thanh âm duyên dáng của Nguyệt Mị từ từ tiêu tán, hồi phục lại như cũ....
....
Bọn họ không biết ở bên dưới ốc đảo xuất hiện một bóng người đang thấp thỏm quang sát phía Cơ Huyền và Nguyệt Mị rời đi. Thấy xà nhân lui hết hắn thở phào một hơi:
- Hù hết hồn, không nghĩ ở đây lại lòi ra một cường giả có thể sánh với đấu vương. Nếu không phải có người kia gánh thay thì ta chính ra người hứng chọn rồi.
Người này chính là Tiêu Viêm, xem ra hắn cũng đã tiến tới cùng lúc với Cơ Huyền. Nhưng ẩn nấp hơn một chút nên không bị phát hiện. Âm thầm quang sát của đám xà nhân và Cơ Huyền
- Thôi đi lấy nước đã rồi nhanh chóng rời đi tránh bị xà nhân phát hiện.
Tiêu Viêm vội vàng tiến lên phía trước thu nước vào rồi nhanh chóng húp lấy húp để giải toả cơn khát.
Dược lão bỗng từ hư không xuất hiện nhìn Tiêu Viêm kì lạ hỏi:
- Ta không nghĩ khẩu vị ngươi nặng vậy đó?
- Có việc gì sao, ta chỉ đang lấy nước thôi mà?
Tiêu Viêm mở mịt nhìn dược lão.
- Nước này là nước tắm mà mĩ xà nhân vừa tắm xong. Ngươi lại trực tiếp uống như vậy không phải uống nước tắm của người ta sao? Còn uống đến thoả mãn như vậy. Hắc hắc, khẩu vị đủ nặng.
Dược lão nhìn Tiêu Viêm chầm chậm nói. Ánh mắt mang theo tia thán phục, lại có chút kì lạ, kinh bỉ.... Túm lại từ trong mắt dược lão chỉ toàn nhìn ra ý tứ xấu xa.
Tiêu Viêm lúc này cũng trợn mắt, phun hết nước ra ngoài còn móc họng nôn ra. Hắn hung hãn nhìn về dược lão mắng:
- Lão quỷ chết tiệt sao không nhắc ta.
- Ta tưởng ngươi có chút khẩu vị lạ....
.....
Mà những việc này Cơ Huyền không biết, xà nhân không biết. Hiện nay Cơ Huyền đang phải chạy chối chết trong phẫn nội không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...