Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Bên ngoài sơn động.....

Tiêu Viêm không ngừng đảo qua chung quanh. Duyên cớ cũng bởi đầu Tử tinh dực sư vương kia mà đoạn thời gian này ma thú bên trong ma thú sơn mạch rõ ràng náo động hơn rất nhiều, bất quá cũng may dược phấn mà Dược Lão bố trí rất có hiệu quả, mặc dù phụ cận thỉnh thoảng cũng có ma thú lui tới, bất quá sau khi ngửi thấy cái mùi kích thích ấy thì đều vội vàng chạy đi.

"Này, có nữ nhân bên người thuỷ chung chính là phiền toái a, chẳng lẽ ngươi cứ định như thế à?

Dược Lão từ trong giới chỉ nhàn nhạt hiện ra, cười nói.

- Hắc hắc, đây chính là đấu hoàng cường giả a, có cơ hội làm cho nàng nợ ta một cái nhân tình, chính là đầu tư lâu dài, chừng đó phong hiểm còn đáng là gì? Còn trả được ân tình con nợ thiếu niên đó dại gì không làm.

Tiêu Viêm bàn tay xoè ra trước mặt, hứng lấy cành liễu rơi xuống từ trên cây, hắc hắc cười nói.

Bên trong sơn động vang lên tiếng gọi.

- Trở về thôi.

Lại nhìn quanh bốn phía an tĩnh, Tiêu Viêm phất phất tay, chẳng muốn cùng Dược Lão cãi cọ cái vấn đề cực kì nhàm chán này, nhảy ra khỏi đống đá rồi mạnh mẽ nhảy xuống khỏi đỉnh núi nhỏ.

Đưa Dược Lão thu vào trong giới chỉ, Tiêu Viêm thong thả chạy thẳng một đường, vài phút sau đã vào bên trong sơn động mát lạnh.

Bước vào sơn động liền nhìn thấy nữ nhân thần bí vốn bị thương nặng nay bất tỉnh, nay đã tỉnh dậy thay bộ đồ mới. Dung nhan kiều diễm có chút tái nhợt, lại có chút miệt mỏi biếng lười làm nam nhận hận không thể ôm nàng vào lòng hung hăng bảo vệ nàng.

Vô diện thiếu nên gồi ngay sát bên nàng, đang trong trạng thái tu luyện

......

Cơ Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi, thoát khỏi trạng thái tu luyện. Đúng là vì gái mà lần nào cũng liều mạng cả. Ánh mắt hướng về Tiêu Viêm, tay đưa về Vân Vận giải thích:

- Đây là tỷ tỷ của ta Vân Chi. Như huynh đã thấy nàng là cường giả đấu hoàng. Còn đây là...

- Ta tên là Dược Nham.

Tiêu Viêm thấy Cơ Huyền định giới thiệu về mình thì vội vàng lên tiếng. Xong thì hắn muốn đánh vào mồm mình, Cơ Huyền biết tên hắn mà bây giờ như vậy thì có khác gì là bịt tai trộm chuông.

Cơ Huyền đối với đó cũng cười nhạt cho qua, cậu nhìn về Vân Vận:


- Tỷ tỷ ngoại thương của tỷ đã ổn định, còn phong ấn thuật đã bị đệ đánh thủ một vết rồi có lẽ rất nhanh sẽ phá được. Đệ tính dẫn tỷ về độn phủ của đệ, tránh làm phiền tới Dược huynh.

- Không phiền, không phiền. Hắc hắc, giúp đỡ người gặp nạn là chức trách. Các vị cứ ở đây dưỡng thương đi, sẽ không bị phát hiện đâu.

Tiêu Viêm nghe Cơ Huyền muốn rời đi vội vã nói.

- Vậy thì cũng kính không bằng tuân mệnh vậy. Ta cùng tỷ tỷ của mình sẽ làm phiền huynh vài ngày.

Bị Cơ Huyền gọi là tỷ tỷ đến thuận miệng như vậy, Vân Vận da gà cũng nổi hết cả lên, cả người thích ứng không kịp.

Sau đó ba người chìm vào im lặng.

Bởi vì bộ tố y trên người Vân Vận đã bị nghiền nát, cho nên nàng hiện tại đang mặc bộ y phục của tên Liễu Tịch, thân thể lung linh có lồi có lõm được phủ màu lam nhẹ nhàng làm nàng trở nên nhu mì dịu dàng hơn, khi dời bước một đoạn đùi ngọc trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện vô cùng mê người.

....

Tiêu Viêm lúc nàu phá vỡ không khí im lặng, trên tay cầm mấy con cá:

- Ta vừa nãy bắt được mấy con cá, chắc hai vị cũng đói rồi, tài nấu ăn của ta cũng không tệ các vị nếm thử.

Vân Vận đôi mắt đẹp của nữ nhân thần bí nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đang không ngừng vẩy các loại gia vị lên cá nướng, tò mò nói:

- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, thực lực mới đấu giả cũng dám xông vào ma thú sơn mạch.

- Ngươi là luyện dược sư?

Ánh mắt đảo qua mấy bình ngọc bên cạnh Tiêu Viêm, trong thanh âm của Vân Vận thoáng có chút kinh ngạc.

- Ách, y sư đi...

Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Tiêu Viêm che giấu thân phận luyện dược sư của bản thân. Hắn cũng không cảm thấy để thân phận bại lộ là một ý kiến sáng suốt.

- Nga.


Khẽ gật gật đầu, nét kinh ngạc trong đôi mắt sáng của Vân Chi chậm rãi biến mất, luyện dược sư cùng y sư mặc dù đều có một chữ "sư", bất quá thân phận rất là khác biệt.

- Ta có bằng hữu là một vị luyện dược sư đang ở Gia Mã đế quốc chờ ta hoàn thành sự tình nơi này, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giới thiệu ngươi cho hắn.

Vân Vận mỉm cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của đối phương mà lắc đầu:

- Đa tạ, bất quá ta nghĩ hay là quên đi, ta đã có sư phụ.

Nghe thấy Tiêu Viêm không ngờ lại cự tuyệt hảo ý của nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi thoáng hiện lên nét kinh ngạc. Sự giới thiệu của mình, không ngờ lại bị người trong cuộc cự tuyệt? Đây chính là nhiều năm như vậy mới gặp lần đầu. Lúc này, Vân Chi cơ hồ có chút xúc động muốn hỏi một câu: Ngươi biết ta muốn giới thiệu ngươi cho ai chứ?

- Sau khi vết thương khỏi hẳn, cô vẫn định đi tìm Tử Tinh dực sư vương?

Đem miếng thịt cá cuối cùng cắn xuông, Tiêu Viêm miệng đầy nhóc hỏi hàm hồ.

- Ân, ta cần phải lấy được tử linh tinh.

Vân Vận khẽ thở dài một hơi, nói.

Tiêu Viêm lắc đầu, kiến thức qua trận đấu của nàng cùng Tử Tinh dực sư vương, hắn hiển nhiên cho rằng cơ hội đắc thủ của Vân Chi sẽ không lớn.

- Ta với nó thực lực khác biệt cũng không xa, chỉ là không ngờ nó lại nắm giữ phong ấn thuật. Lần trước chịu thiệt là do không kịp phòng ngự, lần tái chiến sau, "phong chi cực, vẫn sát" của ta không nhất thiết sẽ thất bại như thế.

Nhìn vẻ mặt của Tiêu Viêm, Vân Chi cau mày nói, trong giọng nói mơ hồ ẩn chứa một nét không cam lòng.

- Chiêu đó đích xác rất mạnh.

....

Cơ Huyền thấy cô gái trò hăng say, chút dầu mỡ trên miệng cũng lười lau. Từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc khăn hướng tới miệng nhỏ của nàng nhẹ lau.


Vân Vận đang nói chuyện với Tiêu Viêm thì cảm thấy dị thường, miệng nhỏ của nàng bị tập kích. Nàng giật mình lùi lại phía sau kết quả bị Cơ Huyền bắt được.

- Tỷ tỷ của ta à, tỷ vẫn bất cẩn như vậy. Ngoại trừ là một đấu hoàng cường giả ra thì đến bản thân mình cũng không biết chăm sóc cho mình đâu.

Cơ Huyền bắt chặt tay nàng, giọng điệu nhấn mạnh hi vọng Vân Vận nghe hiểu không phản ứng khiến Tiêu Viêm nghi ngờ.

Vân Vận nghe vậy cũng hiểu, tạm dừng dãy dụ. Để cho Cơ Huyền tiến hành lau miệng và lau tay cho nàng. Trong lòng thầm nghĩ có đệ đệ cũng không đến nối tệ có người chăm sóc.

Nhìn Cơ Huyền, Vân Vận cảm thấy thiếu niên này không tệ, ngoại trừ độc miệng một chút ra. Tiền lực đủ mạnh, hiểu tâm người khác, biết chăm sóc. Chậc chậc, đây là một người bạn đời đủ hoàn mỹ đây.

Nghĩ đến đó mặt nàng bất giác đỏ lên. Trong lòng thầm nói:

- Ngươi đang nghĩ linh tinh gì vậy, tiểu tử đó mới bao tuổi mà mình đã bao tuổi rồi. Chả nhẽ đến giờ vẫn còn khao khát tình yêu sao.

Nàng không dám nhìn thẳng vào Cơ Huyền, đôi mắt đảo sang phía Tiêu Viêm đang ở trong tu luyện, một lát sau nhíu mày, nhẹ giọng nói:

- Như thế nào lại là hoàng bậc công pháp cấp thấp nhất? Sư phụ của tên tiểu gia hoả này, tựa hồ cũng quá keo kiệt đi. Chẳng lẽ hắn không biết đối với người mới tu luyện mà nói, là đại biểu cho cái gì sao?

- Vậy sao? Theo ta thì công pháp đó có điều huyền diệu của nó, đại lục rộng lớn là vậy có những công pháp nhìn bề ngoài thì không ra gì nhưng chưa chắc đã thực như vậy.

Cơ Huyền đối lới đánh giá của Vân Vận về công pháp Tiêu Viêm liền nhẹ nhàng đáp trả.

Vân Vận có chút không phục, tuy thấy lời nó của Cơ Huyền có lí nhưng nàng không phục đâu. Nàng là đấu hoàng cường giả, chí ít nên có chút tự tôn trước mặt thiếu niên nàng nhìn không thấu này chứ.

Cơ Huyền cũng không nói với nàng nữa, tiến tới một góc khác ngồi tu luyện.

Lắc đầu, Vân Chi cũng ngồi xuống một bên từ từ nhắm mắt, chậm rãi giải trừ tử tinh phong ấn trong cơ thể.

....

Trong mấy ngày Vân Vận giải trừ phong ấn, Cơ Huyền cũng giúp đỡ hết sức, ngoại trừ việc nàng hay bị Cơ Huyền chọc tức ra thì vẫn hoà hảo. Mối quan hệ giữa Cơ Huyền và Vân Vận ngày càng tốt hơn hiểu ý nhau hơn nên Tiêu Viêm cũng không thấy khác lạ.

Cuộc sống đồng cư trong sơn động cứ an tĩnh mà trôi qua hai ngày, song đến ngày thứ ba, lại bị phá vỡ bởi một tiếng sói tru đột ngột phát ra.

Trong sơn động vừa mới ăn trưa xong, nghe thấy tiếng sói tru vang lên không xa ngoài sơn động, Cơ Huyền và Tiêu Viêm sắc mặt đại biến, vội vàng đứng dậy, cùng Vân Chi liếc mắt một cái, đều là chau mày.

- Như thế nào lại bị phát hiện?

Tiêu Viêm bồn chồn qua lại, trên người hắn mỗi ngày đều được vẩy lên dược phấn che giấu mùi, ma thú khó có khả năng theo dõi hắn mà mò tới nơi này a.


Chau mày, Cơ Huyền đột nhiên liếc thấy khuôn mặt ẩn giấu vẻ áy náy của Vân Chi. Cơ Huyền bóp chán nhìn về Tiêu Viêm nói:

- Lỗi của tôi, là tôi chủ quan tính ra ngoài xem xét tình hình không nghĩ bị ma thú bắt được mùi hương. Thành thật xin lỗi.

Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời cũng không biết nói gì, thở dài một tiếng, nắm thật chặt huyền trọng xích sau lưng, cắn răng nói:

- Hai người ở đây, ta đi dẫn dụ bọn nó đi chỗ khác.

Thấy Tiêu Viêm lao ra ngoài Cơ Huyền trừng mắt nhìn Vân Vận nói:

- Muốn tắm thì lúc nào tắm không được, cô nương à tình thế nguy cấp hiện nay mà cô cứ chọn lúc này đào hố vậy. Cô ở đây, ta ra ngoài giúp hắn.

Đem khí tức toàn thân để hệ thống che khuất đi. Tiến ra ngoài, trước khi đi không khỏi hung hăng cảnh báo nàng lần nữa:

- Cô cứ ở đây đừng gây thêm hoạ cho ta nữa được không. HÃY LÀM ƠN Ở YÊN TRONG HANG ĐỘNG NÀY ĐI.

Đứng ở một chỗ nhìn bóng lưng thiếu niên biến mấy nơi động khẩu, ngọc thủ Vân Vận đong đưa lung tung bên người một trận, vẻ mặt tựa hồ không biết nên hiện ra cái gì thích hợp, sau một lúc lâu mớii dậm chân, sẵng giọng:

- Tuổi còn nhỏ mà đã hung hăng, lại không lưu tình như vậy, vốn ta còn chuẩn bị giúp ngươi, nếu thích cậy mạnh như thế, vậy ngươi cứ tự mình mà đi.

Tuy là nói như vậy, Vân Vận lại đi về phía trước vài bước, nhìn động khẩu sáng choang, nhớ tới lời cơ Huyền lại không thể không dừng dừng bước, trên vầng trán thoáng hiện một nét lo âu..

Không lâu sau khi hai người ra ngoài, Vân Vận nghe thấy tiếng soi tru kia càng trở nên kịch liệt hơn, một lát sau tiếng sói tru dần dần rời xa, nhưng thiếu niên vẫn chưa trở về.

Song lúc này hai đạo nhân ảnh đã dột nhiên từ ngoài lảo đảo chạy vào.

- Hai người không sao chớ?

Nhìn thấy hai nhân ảnh, Vân Vận mặt ngọc vui vẻ, vội vã chạy tới dò hỏi.

Cơ Huyền vác theo Tiêu Viêm, hai người toàn thân đẫm máu. Có cả máu của yêu thú và máu của chính mình. Cơ Huyền là Đấu sư miễn cưỡng bảo vệ chính mình, còn Tiêu Viêm kém hơn chút đỉnh nên thương thế nặng hơn.

Cơ Huyền vác Tiêu Viêm tới bên giường đá đặt hắn xuống, từ lấy đan dược chữa thương đổ vào miệng Tiêu Viêm, dùng mộc hệ đấu khí ôn dưỡng vết thương làm nó ngừng máu liền lại giúp hắn.

Sau khi làm xong Cơ Huyền liền ngồi xuống thở dốc, vài vết thương trên người đang rỉ máu. Nếu không phải do Vân Vận gây ra mới rắc rối này thì Cơ Huyền còn lâu mới làm như vậy, thương của mình còn chưa chữa đi lo cho người khác trước. Nhìn về Vân Vận đang lo lắng, Cơ Huyền nói đứt quãng:

- Bà cô của tôi..... Lần sau làm gì... Nhớ động não suy nghĩ... Hộ cái... Tôi không có nhiều mạng để... Đù với cô đâu....

Sau đó liền lăn ra bất tỉnh, may lúc đó Vân Vận tiến tới đỡ Cơ Huyền. Cơ Huyền cảm thấy một cảm giác mềm mại và thơm tho quấn lấy chút ít thức còn lại của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui