Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh


Trong rừng rậm, một đạo nhân ảnh bay vút đi, nhân ảnh đó chính là Cơ Huyền.
Sau khi chạy mấy ngày đêm ròng rã, Cơ Huyền không biết bản thân chạy tới địa phương nào rồi, cậu chỉ cắm đầu cắm cổ mà chạy cuối cùng chạy thoát khỏi khu rừng.


Suốt chặng đường Cơ Huyền không gặp phải ma thú nào cao đẳng ca, hầu hết là tam hoặc tứ giai, mà những ma thú đó thấy tốc độ chạy nhanh của Cơ Huyền, tự biết người này mình cũng không thể đối phó nên lập tức tránh xa.


- Phía trước có tranh đấu!

Cảm tri được động tính phía trước Cơ Huyền dừng lại ở trên một cành cây, thu liễm khí tức của bản thân lại mà chạy bộ.
Khoảng cách tới khu vực có đấu khí hỗn loạn đó phát ra không xa nên Cơ Huyền rất nhanh tới được khu vực đó.


Hiện trường là một chỗ rất bừa bãi, trung tâm trận đấu là một khoảng đất bằng trên khoảng đất đó có mấy thi thể, một con báo cực lớn, hai chiếc răng nanh dài giống như thanh kiếm, tên người đốm đen chằng chịt, khí tức của con báo này vô cùng hung mãnh nhưng không ổn định lắm, trình độ này có lẽ vừa đột phá ngũ giai thì bị vây công.


Vậy quanh con báo đó, là năm người có cấp bậc Đấu Linh, trong bị trên người có giá trị không thấp, trước ngực còn có một hình hoa văn thanh kiếm xem ra là một nhóm dong binh nào đó.
Vết thương trên người con báo kia không hề ít, nhưng trên người năm vị Đấu Linh cũng nham nhở vết thương rõ ràng con báo này đang chiếm thế thượng phong.


- Phong Ngâm Ma Báo ngũ giai sơ giai ma thú, với mấy tên Đấu Linh còn thiếu một chút.


Cơ Huyền nhìn Phong Ngâm Ma Báo vừa đột phá ngũ giai kia vô cùng hứng thú đánh giá, hình như không có ý định ra tay giúp đỡ đám người kia.
Chim chết vì kiếm mồi, người chết thì tham tiền.
Đám dong binh lấy đi sinh mạng của ma thú để sống, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần chết dưới trảo của ma thú.
Vì vậy không có lý do gì cậu phải ra tay cứu đám người đó cả, cùng là con người với nhau sao! Xin lỗi cậu theo chủ nghĩa bình đẳng.


- Vị huynh đệ đang ở gần đây, tại hạ là thành viên của dong binh Thiết Huyết đoàn tại đế đô.
Nếu vị huynh đệ chịu ra tay trợ giúp thì chính là mang cho Thiết Huyết đoàn một đại ân tình.
Thiết Huyết đoàn sẽ cảm kích không thôi.


Một dong binh trẻ tuổi, ngũ quan anh tuấn hướng về phía Cơ Huyền đang ẩn nấp mà cao giọng nói.
Vị trí chỉ là đại khái nhưng cũng đủ để Cơ Huyền ngạc nhiên rồi.


- Hô, có thể cảm tri được mình tiến gần lại sao!

Có chút ngoài dự đoán là vị trí của mình bị bại lộ, xem ra dong binh kia có cảm tri đặc biệt với khí tức.
Đây xem ra là muốn nhắc nhở Cơ Huyền không làm gì thiếu suy nghĩ, giống như việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.



Vì một viên ma hạch tứ giai có giá một trăm năm mươi vạn kim tệ, quả là một món tài phú đối với một món tiền lớn như vậy, không mấy người có thể không có chút lòng tham.


Còn về Thiết Huyết đoàn mà bọn họ nói đó, thì cậu không biết, có lẽ nổi tiếng trong Lạc Nhạn cốc chứ không phải bên ngoài đại lục.


Thấy Cơ Huyền không đáp, dong binh trẻ tuổi kia cũng không vội vàng động thủ, hắn có bí pháp giúp cảm tri được khí tức ở khoảng cách nửa dặm lấy hắn làm tâm.
Người nào thực lực càng mạnh thì càng dễ cảm ứng, vì vậy hắn cảm nhận được Cơ Huyền thực lực rất mạnh nên mới không động thủ mà lên tiếng nhắc hở.


- Việc của các ngươi với Phong Ngâm Ma Báo ta không quản, không có ý định ra tay trợ giúp hay làm ngư ông đắc lợi.
Nếu mà ta thực muốn ra tay thì các ngươi cản không có nổi đâu.


Bị phát hiện rồi thì Cơ Huyền cũng không cần ẩn nấp nữa, cậu đeo mặt nạ vô diện lên mặt rồi thi triển cánh đấu khí bay lên trên bầu trời tỏ vẻ một tí.
Dạo gần đây toàn gặp lũ cường giả làm cậu quên mất rằng bản thân cũng là một cao thủ Đấu Vương, bản thân mình nên làm gì đó xứng với cái thực lực này của bản thân chứ nhỉ.


- Đấu Vương.
Hóa ra các hạ là Đấu Vương cao thủ.
Thất kính, thất kính.


Đột nhiên xuất hiện một Đấu Vương, người của dong binh Thiết Huyết cũng giật mình không nhỏ, với tình trạng hiện tại không ai ở đây có thể chống lại Cơ Huyền bao gồm cả con ma thú ngũ giai vừa đột phá Phong Ngâm Ma Báo kia.


Phong Ngâm Ma Báo là ma thú đã khai linh trí đương nhiên nhận ra sự uy hiếp đến từ Cơ Huyền, nên từ lúc cậu xuất hiện nó cứ gầm gừ mãi giống như đề phòng, trong mắt nó nhân loại giảo hoạt lời của nhân loại không đáng tin dù chỉ một chữ.


Còn dong binh thì vẫn đề phong cậu ra tay cướp đoạt công sức của bọn họ.


- Hô, xem ra Phong Ngâm Ma Báo này không chỉ có một con.
Lần này thì Thiết Huyết dong binh các ngươi gặp rắc rối lớn rồi.


Cơ Huyền khoanh tay trước ngực nhìn đám dong binh kia rồi cười cười nói.
Vừa dứt lời thì trong không gian mơ hồ vang lên tiếng lôi điện, một con báo lớn hơn so với Phong Ngâm Ma Báo từ rừng sâu lao ra.


- Lôi Vân Ma Báo! Cao giai ngũ giai ma thú.
Đội trưởng lần này thì phiền phức lớn rồi.


Người thanh niên được gọi là đội trưởng sắc mặt trở nên trầm trọng hơn, thêm một ngũ giai ma thú xuất hiện, bọn họ quả thực là chết chắc rồi.

Ánh mắt của hắn hướng về phía Cơ Huyền trên không trung kia, xem ra muốn ngỏ lời trợ giúp.


- Ca ca, bọn nhân loại đáng chết này, lại muốn giết chết đệ! Ca ca, đừng tha cho chúng chúng ta liên thủ giết chúng!

Phong Ngâm Ma Báo khi thấy Lôi Vân Ma Báo xuất hiện thì kích động vô cùng, giống như một đứa trẻ ủy khuất mách tội đám người với Lôi Vân Ma Báo.


- Hừ, ta biết để gọi ta chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Đệ xem khắp người đều là vết thương, bảo đệ ngoan ngoãn ngồi yên đợi khi củng cố thực lực rồi mới ra ngoài lại không nghe!

Con Vân Lôi Ma Báo liếc tới đệ đệ của mình trên người chằng chịt vết thương, không thề thương xót còn mắng cho một trận.
Còn Ma báo tiểu đệ đệ trước sự mắng mỏ của đại ca thì chỉ có thể im lặng chấp nhận mà thôi.


Vân Lôi Ma Báo quan sát đoàn người này một lúc, nhìn chằm chằm Cơ Huyền, vì cậu ở trong đám người thực lực mạnh nhất là Đấu Vương trung giai, nghĩ đến việc nó mới chỉ tương đương tu vi lục tinh Đấu Vương của nhân loại, còn con báo nhỏ chỉ miễn cưỡng coi là nhất Đấu Vương, lúc nay con báo này đã biết nên làm gì.


- Các hạ, ta là Lôi, đây là em ruột của ta, Phong.
Như vậy đi, xét thấy hiện tại đệ đệ của ta cũng không có vấn đề gì nguy hiểm tính mạng chúng ta mỗi người nhường một bước, dừng tay ở đây được không?

- Ca ca, bọn người này làm đệ bị thương như vậy, sao có thể tha cho chúng?

- Câm miệng! Tiếp tục đánh có lợi ích gì?

Lôi Vân Ma Báo dùng trảo lớn trực tiếp gõ xuống đầu Phong Ngâm Ma Báo, tiếng vang vô cùng lớn vang lên.
Sau đó mắng Phong Ngân Ma Báo, như vậy Phong Ngâm Ma Báo mới chịu câm miệng.


- Lôi Vân Ma Báo nói như vậy thực sư không thông, ngài xem chúng ta chỉ là đi qua ngoại biên của dãy Dạ Mạc cốc không nghĩ tới đệ đệ của ngài xông ra tập kích chúng tôi, người của chúng tôi ngã xuống hơn mất mấy người.
Giờ đây ngài lại mong chúng tôi bỏ qua? Vậy là quá lời cho huynh đệ hai người rồi.
Hay các vị kinh thường Thiết Huyết đoàn.


Đội trưởng của đoàn này đương nhiên không chịu chấp nhận điều kiện này, đang yên đang lành mất người mất sức còn mất cả chiến lợi phẩm là ai cũng không chịu được.
Hắn lợi dụng việc Lôi Vân Ma Báo tưởng rằng Cơ Huyền là người của họ liền lấy đó làm lợi thế đàm phán.


Cơ Huyền cũng nhận ra điều này nhưng không lên tiếng bóc trần, xem tên đội trưởng của đội trưởng xử lý tình huống này ra sao.
Người thông minh sẽ biết tránh nói về bản thân cậu quá nhiều, mà chỉ lợi dụng suy nghĩ của đối phương về cậu mà đám phán.



- Dong binh Thiết Huyết! Người của Kiếm Hoàng sao?

Lời nói này khiến Lôi Vân Ma Báo sửng sốt, ngữ khí lớn như vậy, lẽ nào người này có thể đại diện cho cả dong binh đoàn Thiết Huyết? Có dính líu tới Kiếm Hoàng thì hệ luy quá lớn, nó càng phải cẩn trọng.


- Tại hạ Minh Vương đoàn trưởng của Thiết Huyết đoàn, là con trai của Minh Hoàng, hay chính là người các vị gọi là Kiếm Hoàng.


Đầu lĩnh đám dong binh khi nói câu này, vẻ mặt có vẻ kiêu ngạo.


Kiếm Hoàng? Thì ra là con ông cháu cha.
Tên Minh Vương này chủ động nhắc tới xuất thân xem ra để khiến Lôi Vân Ma Báo kiêng kị, thêm cả Cơ Huyền đang ở đây nữa thì nó càng không dám manh động.
Khoan nói thực sự hắn có phải là con của Kiếm Hoàng không, riêng trò cáo mượi oa hùm vô cùng thành thục nga.


- Nếu không như vậy đi, hai huynh đệ chúng tôi ngẫu nhiên có được một cuốn bộ đấu kĩ từ nhân loại, thấy bọn chúng nói tiếp cận Địa giai.
Dù sao hai huynh đệ chúng ta đều là ma thú, cũng không thể sử dụng, liền mượn hoa kính phật tặng cho các vị.


Quả nhiên Lôi Vân Ma Báo liền suy ngẫm, sau đó nhanh chóng đưa ra điều kiện hòa giải.
Dù là Cơ Huyền hay Kiếm Hoàng chút mặt mũi cũng đều phải cho, nếu không thì hai huynh đệ bọn họ sẽ có phiền phức không nhỏ.


- Đấu kĩ tiếp cận Địa giai đúng là hấp dẫn, chỉ là vẫn không đủ bù, huynh đệ của chúng ta mất tới năm người do sự tấn công của đệ đệ ngươi.


Minh Vương được đấu kĩ tiếp cận Địa giai ánh mắt thoáng rung động, nhưng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bộc lộ ra vẻ sắc mặt không đổi nói.


- Nhân loại đừng được đằng chân lên đằng đầu, cùng lắm là chúng ta đánh một trận thôi.


- Câm miệng.


Nhìn người đệ đệ xuẩn ngốc của mình Lôi Vân Ma Báo vô cùng bất đắc dĩ chỉ có thể quát, sau đó truyền âm cho đệ đệ của mình để phân tích hơn thiệt:

- Nhịn một chút đi, với thực lực của chúng ta hiện giờ so với đám nhân loại này còn thua kém một chút nên xuống nước, không có gì là mất mặt.
Chờ chúng ta về hang động đó, hấp thụ thêm năng lượng của hai viên ngọc châu thì có cơ hội tiến vào lục giai, thậm chí thất giai, đến lúc đó có gì phải kiêng dè nữa.


Phong Ngâm Ma Báo bị ca ca dạy dỗ dành phải im lặng, bọn chúng không biết rằng lời này của bọn chúng đã bị Cơ Huyền nghe trộm được.
Cậu lúc này vô cùng hứng thú với món đồ bí ẩn mà bọn chúng đã nói tới, thứ gì có thể giúp bọn chúng có thể tiến tới thất giai!

Sau khi truyền âm cho đệ đệ của mình thì Lôi Vân Ma Báo quay hướng tới phía Minh Vương nói:

- Các vị yên tâm không chỉ đấu kĩ cấp còn có giới chỉ, giới chỉ của nhân loại chúng ta mở không được cũng không nỡ phá hủy nên lưu lại.
Giới chỉ này do một tên Đấu Vương trẻ tuổi lúc trước muốn bắt huynh đệ chúng ta bị chúng ta phản ngược.
Ngoài đấu kĩ tiếp cận Địa giai chắc vẫn còn món đồ tốt khác nữa… Không biết ý các vị thế nào.



Minh Vương do dự, món đồ Đấu Vương lưu lại chắc chắn không có tầm thường, dù dong binh Thiết Huyết bọn hắn có phụ thân hắn Đấu Hoàng nhưng Đấu Vương cũng chỉ vẻn vẹn vài người.


Lúc này Minh Vương nhìn lên phía Cơ Huyền dò ý hỏi, hắn nghĩ dù Cơ Huyền là Đấu Vương thì cũng có hứng thú với món đồ của Đấu Vương khác.


Biểu hiện của Minh Vương làm Cơ Huyền hài lòng, cáo mượn oai hùm nhưng biết khi nào cần dò ý kiến của hùm, nếu không thì cáo chỉ còn đường làm bữa ăn.
Cậu hơi gật đầu tỏ sự đồng ý.


- Vậy thì lòng tốt của Lôi các hạ thì Thiết Huyết đoàn sẽ tiếp nhận.
Chỉ là các hạ có sẵn giới chỉ của vị Đấu Vương đó bên người đúng chứ? Hoặc giả các hạ không mang theo bên mình thì chúng ta có thể trờ đợi, chỉ cần một trong hai vị về lấy rồi mang tới trao đổi.
Trong rừng là địa phận của các vị chúng ta không có tự tin tiến vào trong đó để trao đổi.


Minh Vương giống như con cáo già gian xảo chặt luôn ý định dụ bọn họ vào trong rừng, ý hắn rất rõ nếu phải đi vào lãnh địa của bọn chúng thì bọn chúng cử một người về lấy một kẻ ở lại để làm con tim.
Nếu không đàm phán tan vỡ, sẽ động thủ.


- Các vị yên tâm, không cần phải phiền phức như vậy, giới chỉ đó luôn ở trong người của ta.


Lôi Vân Ma Báo vừa nói xong, nó cúi đầu xuống gần mặt đất, mồm báo mở to giống như muốn khạc thứ gì đó ra khỏi mồm.
Rất nhanh, thật sự một vật gì đó rơi ra từ miệng của nó, một chiếc nhẫn xanh nhạt cùng một khúc xương tài rơi ra.


Đám người nhìn vậy liền biến sắc, đó chính là xương người mà, từ chiều dài và độ lớn bọn họ có thể đoán được đó là một phần của cánh tay người khi còn sống.
Tên này có lẽ chính là tên Đấu Vương xui xẻo đó cuối cùng bị Lôi Vân Ma Báo ăn thịt mà chết.


- Nếu Lôi Vân Báo các hạ đã đưa ra đồ vật cho chúng ta cần thì chúng ta nguyện ý tin tưởng rằng ngài không lừa gạt đám tiểu bối chúng ta đâu.
Vậy chúng ta liền cáo biệt tại đây, không ngày gặp lại.


Minh Vương chắp tay cung với hai ma thú ngũ giai kia, Lôi Vân Ma Báo gật nhẹ cái đầu to lớn rồi hai huynh đệ nó quay ngược lại phía rừng sâu.
Một thoáng sau hai huynh đệ bọn chúng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, chỉ bây giờ tâm trạng mọi người mới thả lỏng, đối với hai ma thú cấp Đấu Vương ít nhiều vẫn bị căng thẳng.


- Minh Vương thay mặt tiểu đội của Thiết Huyết đoàn cảm tạ vị huynh đài tương trợ khi nguy khó, không biết cao danh của huynh đài là gì?

- Tại hạ Vân Huyền, đối với uy danh của Thiết Huyết đoàn ngưỡng mộ đã lâu, nay chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.


Đối với cách đối nhân xử thế của Minh Vương, Cơ Huyền rất hài lòng thêm cha hắn là Cường giả Đấu Hoàng vì vật cậu cũng cho chút mặt mũi, khách khí mà đáp.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui