Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Ở vùng trung tâm của thành, một tòa đại điện màu xám bạc cổ xưa. Tòa đại điện này có phong cách rất cổ xưa, phảng phất không có một bóng người, khiến người ta cảm thấy tĩnh mịch.

Bên ngoài tòa đại điện này có năm người, từ khí tức xem xét thì kẻ yếu nhất trong đám người này là Đấu Linh đỉnh phong cao thủ, mà kẻ thực lực mạnh nhất chính là tứ tinh Đấu Vương đỉnh phong. Năm người này dáng vẻ vô cùng vội vàng tiến nhập vào trong đại điện.

Bước vào đại điện, ngoài bọn họ ra cũng không nhìn thấy thân ảnh nào. Có điều nếu tinh tế cảm nhận, khi bọn họ tiến vào bên trong những nơi tối tăm hẻo lánh có thân ảnh ẩn núp, khoảng chừng ba bốn người đang ẩn núp, thực lực không hề kém hơn người yếu nhất trong năm người tiến vào đại điện này tí nào.

- Xin các vị dừng bước, các vị không được phép triệu tập thì không thể xông vào sâu thêm nữa, nếu không… xử theo luật thành.

Một tên trong những kẻ ảnh vệ đại điện lên tiếng ngăn cản.

- Các ngươi mau gọi thành chủ ra đây, phía Dạ Mạc cốc có điều bất thường, Gian Minh thành hiện này đang đối mặt với nguy cơ vô cùng lớn. Chúng ta cần gặp thành chủ để bàn bạc đối sách.

Một người trung niên lên tiếng, người này mắt hổ mày kiếm, thân hình cao lớn, toàn thân phát ra khí tràng mạnh mẽ. Người này cũng là người đạt thực lực mạnh nhất trong năm người tiến vào đại điện này.

Đám ảnh vệ dường như nhận ra trung niên nhân cao lớn này, một tên trong đám người lên tiếng nói với trung niên kia:

- Hổ Binh đại nhân cùng bốn vị gia chủ thông cảm hiện tại thành chủ đang bế quan không thể gặp các vị, mong các vị thông cảm….

- Hoang đường…. Gian Minh thành hiện tại đang vô cùng nguy cấp há có thể bàn lùi. Bên phía Dạ Mạc cốc có vô số ma thú đang biểu hiện bất thường, bọn chúng điên cuồng thảm sát con người… Đám thuộc hạ của ta kẻ chết, người bị thương mang tin tức quan trọng về đây….. Thành chủ, nếu người nghe rõ ta nói gì thì lập tức xuất hiện để bàn bạc đối sách.

Người trung niên tên Hổ Binh nghe thấy lời của ảnh vệ thì tức giận gầm lên, trong giọng nói chứa đấu khí vô cùng hung mãnh, giống như hổ rống, từng tiếng từng tiếng vang vọng khắp tòa đại điện này. Tòa đại điện yên tĩnh trở chốc lái bị khuấy động.

Đám ảnh vệ bị âm thanh này chấn tới đấu khí trong cơ thể có chút mất kiểm soát, huyết khí thoáng bị đình trệ lại. Trong lòng bọn chúng cũng trở nên vô cùng kiêng kị người này. Bốn ảnh vệ dùng cách truyền âm đặc thù cho nhau, cuối cùng lên tiếng:

- Hổ Binh đại nhân bớt giận, chúng tôi sẽ vào thông tri với người hầu để hỏi ý kiến của thành chủ. Toàn bộ lời của Hổ Binh ta sẽ truyền tới thành chủ. Hi vọng năm vị kiên nhẫn chờ chút.

- Hừ, truyền lại rằng hôm nay ta bắt buộc phải gặp được thành chủ, nếu thành chủ không muốn phải phiền phức tiến ra gặp chúng ta thì chúng ta không gại tiến vào thành chủ.


Nghe lời đe dọa của Hổ Binh dám ảnh vệ bất đắc dĩ, một tên ảnh vệ biến mất, xem ra đã tiến sâu vào trong tòa đại điện để thông báo.

Đi sâu vào trong tòa đại điện khoảng mười trượng, một cánh cửa khổng lồ sẽ hiện ra trước mặt. Trên cánh cửa này trạm khắc các hình dược đỉnh và hỏa diễm tinh xảo, sống động tới bảy phần. Hai thị nữ xinh đẹp đứng ngay ngắn, dường như đang canh gác.

Nhìn thấy ảnh vệ đang tiến tới, một trong hai thị tiến lên một bước, nở nụ cười thương mại nói:

- Thành chủ đang bế quan, đã hạ lệnh xuống không được ai làm phiền. Mong hắc ảnh vệ tuân thủ quy tắc.

- Mong vị cô nương đây bẩm báo một câu với thành chủ rằng Hổ Binh và bốn vị giả chủ cầu kiến. Có vẻ bên phía Dạ Mạc cốc có biến cố sảy đến nên Hổ Binh rất vội vàng, nếu hôm nay không gặp được thành chủ thì chắc không rời khỏi đây.

Thị nữ này khẽ nhíu mày, nàng chắc cũng biết người tên Hổ Binh này, nếu ông ta gây rắc rối thì sẽ cũng sẽ phiền phức. Nàng ta mỉm cười nói:

- Ta đã biết, ta sẽ bẩm báo lại với thành chủ về điều này, còn thành chủ có đồng ý hay không thì ta không dám chắc.

- Đa tạ cô nương.

Ảnh vệ nói xong thân hình liền biến mất vô tung. Thị nữ xoay người đến trước cánh cửa khổng lồ nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng nói:

- Thành chủ, Hổ Binh đại nhân và bốn vị gia chủ xin cầu kiến ngài. Bọn họ nói bên Dạ Mạc cốc sảy ra dị biến, muốn gặp ngài.

×

— QUẢNG CÁO —

Trong đại điện, một người ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Xung quanh đại điện, bên trái được bài trí các loại thảo dược, bên phải là các loại đan dược đã luyện thành để vào trong hộp gỗ.

Trên bồ đoàn là một người trung niên mặc áo bào màu bạc thêu chỉ vàng đang ngồi xếp bằng, thân hình như đao gọt, ngũ quan đoan chính, toàn thân trên dưới đều không cảm nhận được một tia áp bách. Trước mặt người này là một chiếc dược đỉnh to hơn người, thân đỉnh còn tản ra nhiệt, xem ra là vừa mới luyện đan xong.


Người này từ trong trạng thái tu luyện chậm rãi mở mắt, bình thường, nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì đám người kia sẽ không đến quấy rẩy hắn.

- Bên phía Dạ Mạc cốc phát sinh dị biến sao?

Người trung niên mặc áo bào màu bạc này thở ra một hơi dài, thì thào nói đồng thời linh hồn lực vốn thu liễm trong nội thể chậm rãi xuất hiện, lượng linh hồn lực này phảng phất như biển rộng vô tận, không thấy bờ bến.

- Tất cả vào đi.

Một âm thanh hùng hồn xa xăm từ một chỗ sâu trong cung điện truyền đến.

Thanh âm kia phảng phất như từ một đám mây xa xôi truyền tới, không có bất kỳ khí thế nào uy áp nào, nhưng lại khiến người khác có cảm giác giống như nhìn lên bầu trời xa xăm.

Mà Hổ Binh vốn vô cùng hung hán, nhưng khi âm thanh này truyền tới sắc mặt hắn cũng hơi đổi, hắn cảm nhận được dường như thành chủ vừa đột phá tiến thêm một bước trong việc tu luyện linh hồn lực.

Năm người này trong lòng thấp thỏm, có điều sự việc nguy cấp không quản được nhiều như vậy. Càng đi vào bên trong thì đám người cảm nhận được một luồng khí tức vô hình nào đó ở sâu trong đại điện chú ý, dường như nhất cử nhất động của mọi người mình đều không thể thoát khỏi sự khống chế của đối phương.

- Không lẽ thành chủ đã tiến vào Đấu Hoàng, linh hồn lực đạt tới lục phẩm!

Rất nhanh năm người đã tiếp cận tới cánh cửa khổng lồ, hai thị nữ nhìn năm người này khẽ mỉm cường chủ động tách ra, hơi cúi người xuống hai tay làm thế mời.

Năm người vốn tùy ý quét qua hai thị nữ này thì nghẹn họng chân trối, vì thực lực của hai người này cũng là Đấu Vương. Hai thị nữ gác cửa cũng có thực lực này, vậy mà bọn hắn khi tới chức gia chủ mới đạt tới trình độ này. Chắc chắn mấu chốt chính là thành chủ.

Thành chủ mấy chục năm trước là luyện dược sư ngũ phẩm, vài năm nay biểu hiện không có tiến bộ ai biết lão có phải trang hay không. Luyện dược sư đúng là thứ tốt nga, tùy tiện chế tạo cường giả bên mình.

Bên trong người trung niên nhân mặc bạch bào vung nhẹ cánh tay, một cỗ đấu khí đánh ra hòa nhập vào văn tự trên cánh cửa khổng lồ, cánh cửa khổng lồ chậm rãi mở ra. Cánh cửa mở ra, một mùi hương đặc thù chỉ có trong các dược phòng của luyện dược sư mới có chậm rãi lan theo cánh cửa mở ra mà tiến a ngoài.


Mùi hương này thoạt có chút không dễ ngửi, có điều năng lượng hàm chứa trong nói không thể kinh thường, dù sao luyện dược sư đem thiên trân dị quả triết xuất và luyện chế, năng lượng tồn đọng lại chắc chắn vẫn còn, nhưng chỉ có điều là khá mỏng.

Năm người này bất giác hơi cau mày lại, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường tiến vào trong căn phòng.

Thành chủ trung niên nhân khoắt tay ý bảo ngồi xuống. Năm người cũng nể mặt ngồi xuống năm cái bồ đoàn.

Hổ Binh không hề rườm già khách khí, lời lập tức nói về trọng điểm:

- Bên phía Dạ Mạc cốc thời gian này vô cùng bất thường, ma thú trong cốc thường xuyên tụ tập tấn công con người, tấn công các thương đội đi qua. Ta đã phái một đội tiểu binh vào sâu trong cốc dò xét, có điều gần toàn đội diệt sạch, chỉ còn một người sống xót nhưng trọng thương. Trước khi đưa đi chữa trị hắn nói Gian Minh thành cần cấp tốc phong tỏa lối vào Dạ Mạc cốc, toàn thành vào trạng thái cảnh giác cao độ.

- Ma thú tấn công con người không phải điều hiển nhiên sao? Sao có thể bất thường được, nếu có ngày ma thú chấp nhận hòa hợp với con người mới là bất thường. Thêm nữa khi tiến vào Dạ Mạc cốc, là cầm chắc sinh tử của bản thân rồi, thương hội bị tấn công chỉ trách bọn họ không may mà thôi.

Trung niên mặc áo bào màu bạc nghe lời nói của Hổ Binh, dáng vẻ vẫn thong dong vô cùng đáp.

- Lần này không giống như trước, thời gian gần đây số thương hội bị ma thú đột kích nhiều hơn trước đó ba lần, dù trong quá khứ cũng không có nhiều như vậy. Dong binh, thương hội, chỉ cần tiến vào Dạ Mạc cốc sẽ lập tức bị một đoàn ma thú tập kích, tử vong… Dù không chết toàn bộ, thì cũng chỉ một tới hai người có thể chạy thoát được.

- Thêm cả, nhưng vật phẩm mà thương hội vận chuyển dường như cũng biến mất không có dấu vết. Giống như bị ma thú đem về vậy.

Ma thú tấn công con người không lạ, nhưng lạ rằng tại sao nó lại nhằm các thương đoàn vận chuyển để tập kích, còn đem các vận phẩm của thương đoàn về. Với đám ma thú cấp thấp chưa khai trí tuệ, điều này là vô cùng khó hiểu.

- Có lẽ rằng đám ma thú cấp cao trong Dạ Mạc cốc sai khiến chăng? Bọn chúng cảm thấy thương hội vận chuyển thứ hữu ích nên lệnh cho các ma thú cấp thấp tấn công, cướp đoạt. Điều này cũng không hiếm. Trong Dạ Mạc cốc cũng có ma thú cấp Đấu Hoàng có thể làm điều đó.

Trước dáng vẻ thong dong này của trung niên mặc áo bào màu bạc Hổ Binh muốn điên rồi, hắn gầm lên:

- Chu Bình Thăng não ngươi luyện đan tới úng nước rồi không, tên ma thú nào rảnh rối ngày nào cũng quan sát thương đội người ta di vào rồi tập kích! Sự việc này diễn ra khắp các nơi trong Dạ Mạc cốc, dù là ma thú lục giai cũng không có khả năng này.

Bên cạnh Hổ Binh là một nam tử thư sinh mặc bạch bào, hắn thấy Hổ Binh nổi nói thì vội vàng ngăn cản, sau đó hướng tới thành chủ nói:

- Hổ Binh đại nhân nói đúng, trong Dạ Mạc cốc quả thực có ma thú lục giai hơn nữa không chỉ một. Nếu nó làm điều này trong lãnh địa của nó thì không lạ, nhưng phạm vi chúng ta nói tới là toàn Dạ Mạc cốc. Các thương hội, dong binh vận chuyển đồ vật liền bị tấn công ở các nơi khác nhau. Có điều khi đến tới đó kiểm tra thì chỉ phát hiện ra dấu vết chiến đấu, chứ không có bất cứ thi thể nào cả. Điều này quả thực bất thường vô cùng.


- Trong ghi chép, việc này trong quá khứ cũng từng xảy ra các đấu hiệu này. Mà mỗi lần đều kèm theo một điều. Đó là thú triều…. Nếu điều này xảy tới e rằng đó chính là ác mộng của toàn bộ Gian Minh thành…..

Một tên gia chủ cũng vội vàng lên tiếng:

- Ngay tại khu vực giáp ranh với Dạ Mạc cốc, đột nhiên có một lượng lớn hung thú và dã thú tập kích thôn trấn phụ cận, thậm chí còn hình thành quy mô “ Tiểu thú triều”. Có một lượng binh sĩ của chúng ta đóng quân ở đó cũng tử vong hết, có điều chết không thấy xác. Không còn một thi thể nào ở đó. Kì quái vô cùng.

Mỗi vị gia chủ đều đem những gì mình tìm hiểu được nói qua một lần, mà những gì họ tìm hiểu được đều dường như gián tiếp nhắc tới hai từ “ thú triều ”.

Thú triều là một từ vô cùng nhạy cảm và khinh khủng. Trong suy nghĩ của họ cũng thắc mắc khu vực khấu loạn làm sao có thể vô cớ phát sinh thú triều?

- Quy mô thú triều không phải chuyện đùa, có một lượng lớn ma thú cấp thấp, còn có một số ma thú cao cấp đã phá hủy rất nhiều thôn trấn cứ điểm của chúng ta, nay thậm chí còn uy hiếp tới Gian Minh thành.

Hổ Binh giọng đầy âm trầm nói:

- Hiện tại trước khi sự việc đi quá tầm kiểm soát chúng ta trước nên sơ tán người dân thực lực yếu, sau đó đóng cửa bế thành, triển khai lực lượng phòng ngự chuẩn bị đối kháng với thú triều quy mô lớn.

- Không thể di tản người dân.

Chu Bình Thăng lên tiếng bác bỏ ý kiến của Hổ Binh.

- Ta dựa vào… Ngươi còn dám phản đối, một kẻ cả ngày thành trì không quản chỉ có suốt ngày bế quan và luyện đan. Giờ thành trì đang lâm nguy, ngươi không đưa ra được đối sách gì mà còn phản đối. Ngươi tính để mọi người trong thành đều chết hết thì mới nhận ra tầm quan trọng của việc này hay sao.

Hồ Binh không nhịn được nữa rồi, cánh tay tráng kiện đấm mạnh xuống mặt, đất đấu khí trong cơ thể bùng nổ, đem mặt gạch sang trọng đánh vỡ tan toàn bộ. Áp bách trong chớp mắt bao trùm lên căn phòng này.

Trước áp bách kinh khủng này, Chu Bình Thăng vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như áp bách này không hề ảnh hưởng tới bản thân vậy. Hắn nhàn nhạt nhìn bốn người còn lại lãnh đạm hỏi:

- Các vị cũng nghĩ thế sao?

- Thành chủ, sự việc này vô cùng hệ trọng, đây là tính mạng của toàn thành Gian Minh, là hơn vạn người sinh hay tử là nằm trong quyết định của chúng ta hôm nay. Việc này không thể vì người tùy hứng được.

Bốn người của các gia tộc trong thành cũng tán đồng. Thú triều không phải truyện đùa, nhìn lại trong lịch sử có bao nhiêu thành trì có thể chống trọi lại thú triều, dù thành chủ có là Đấu Hoàng cường giả, trước quy mô của thú triều cũng chỉ có thể bỏ thành bảo toàn mạng sống. Nên họ không thể mạo hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui