Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Cùng đoàn xa lạ di chuyển gần một ngày trời, Cơ Huyền đã có thể thấy được một dải bình nguyên ngay trước mắt. Đoàn xe cũng không đi quá nhanh, dù sao trên xe còn có nữ quyến, luôn phải quan tâm để ý đến họ nên đến tận chập tối, mới đi chưa được tiến vào trong dãy bình nguyên.

Sau khi màn đêm bao trùm, đoàn xe dừng lại, tìm chỗ nhóm lửa nấu cơm. Nhóm này có chừng hơn ba chục người, đều là cao thủ, mỗi người một việc, chẳng bao lâu cơm canh đã xong xuôi.

Cơ Huyền bước xuống hoạt động một chút, tính tìm một vị trí kín đáo hồi phục thương thế trong người.

Khi đó, từ cỗ xe ngựa thứ ba cũng có một người bước xuống. Cơ Huyền quay lại nhìn thấy đó là ba nữ tử, một người tầm hơn ba mươi tuổi, thân hình đẫy đà, da trắng như bạch ngọc, vô cùng thướt tha. Bên cạnh nàng là hai nữ tử trẻ hơn, chỉ khoảng đôi mươi, một nàng ăn mặc như nha hoàn, ánh mắt chuyển động vô cùng quyến rũ, lúc này đang dìu người kia.

Người được dìu đó có lẽ à vị tiểu thư mà gã trung niên kia nói, dáng người thướt tha, dung mạo mặc dù không thể sánh với vẻ mềm mại linh động của Tiểu Y Tiên hay vẻ yêu mị của Nhã Phi nhưng cũng được coi là mỹ nhân, nhất là bộ y sam trên người càng lộ vẻ lung linh đẹp đẽ.

Ba người này vừa xuất hiện, Cơ Huyền liền cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt của đám võ giả đang nhìn về phía này. Bất kể là người mỹ phụ đoan trang khoan thái hay là vị tiểu thư thanh túxinh đẹp, hay ngay cả cô nha hoàn quyến rũ rung động lòng người kia, đều có khí chất không hề tầm thường, đương nhiên đều thu hút ánh mắt của cánh nam nhân.

Đúng lúc này, cô nha hoàn đột nhiên trừng mắt nhìn Cơ Huyền, nhẹ nhàng quát:

- Nhìn cái gì vậy, muốn ta móc hai mắt ngươi ra à?

Giọng điệu tuy dữ dằn đấy, vẻ cũng như đang răn đe Cơ Huyền nhưng dường như lời nói của nàng còn ám chỉ điều gì khác nữa…..Ánh mắt những người xung quanh lập tức thu về.

Cơ Huyền vội ho một tiếng, gạt ánh mắt sang một bên.

- Xuân Nhi!

Cô tiểu thư khẽ gọi.

Cô nha hoàn tỏ vẻ không vui lầu bầu một câu, rồi dìu tiểu thư và phu nhân sang một bên nghỉ ngơi.

Một lúc sau, cơm được dọn ra. Đám võ giả thì tự lo cho mình, vị phu nhân và cô tiểu thư đó cũng có nha hoàn Xuân Nhi chăm sóc. Còn người ngoài như Cơ Huyền căn bản không có ai để ý đến, thân hình tiều tụy ngồi một góc, nhìn rất tội nghiệp.

Phu nhân và tiểu thư hiển nhiên thấy được điều đó, hai người nói nhỏ với Xuân Nhi gì đó, cô nàng gật đầu, đứng dạy bưng một chút đồ ăn đến trước mặt Cơ Huyền:

- Tiểu ăn mày, ăn một chút đi!

- Ăn mày!

Cậu cười khổ, cũng nhận lấy không chối tiện thể giải thích:

- Kì thực tôi không phải ăn mày. Tôi cũng có thể coi như một phú hào một phương.

Nha đầu Xuân Nhi nghe lời giải thích của Cơ Huyền thì ánh mắt có chút thay đổi, mang theo chút thương hại lắc lắc cái đầu. Không chỉ là ăn mày, còn là tên ăn mày đầu óc không bình thường.


Xuân Nhi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cơ Huyền vui vẻ cười, lấy từ trong ngực áo ra một chiếc gương đồng nhỏ, đưa đến trước mặt Cơ Huyền nói:

- Ngươi nhìn lại bộ dạng của mình đi, còn khác ăn mày ở điểm gì?

Cơ Huyền hít một hơi dài. Đây… Đây là bộ dạng của mình sao? Đầu óc rối bù như ổ gà, vài sợi dài bết lại vắt lên vai, khuôn mặt dơ bẩn, nhìn không rõ dung mạo, lại thêm bộ y sam lôi thôi chẳng khác gì ăn mày.

Xuân Nhi mỉm cười thu lại chiếc gương nụ cười quyến rũ, không dữ dằn như trước. Nàng ngồi xổm trước mặt hắn nói:

- Tiểu ăn mày, anh đừng tức giận, vừa rồi không phải ta mắng ngươi đâu.

Cơ Huyền vẫn chìm đắm trong suy nghĩ không để ý câu nói của Xuân Nhi. Thấy vậy Xuân Nhi vẫn tiếp tục hỏi:

- Tiểu ăn mày, ngươi đến từ đâu? Sao lại một mình ở nơi hoang vu như vậy?

Cơ Huyền không khách khí nói:

- Ta bị người khác mang tới đây sau đó thì còn mỗi một mình, ta không cũng biết đến từ đâu nữa.

- Thật đáng thương!

Xuân Nhi than lên một câu, có ý muốn giúp Cơ Huyền phủi đám bụi trên người nhưng lại không muốn bẩn tay.

- Tiếc là ta không có quần áo mà ngươi có thể mặc được, nếu không, tặng ngươi mấy bộ cũng không sao,bây giờ đã đến mùa thu, đêm xuống sẽ rất lạnh đấy, ngươi mặc ít như thế, coi chừng bị cảm lạnh.

Xuân Nhi nhìn Cơ Huyền với ánh mắt đồng cảm, nàng nhìn Cơ Huyền chỉ mặc một chiếc áo phong phanh, hơn nữa còn rách rưới nữa. Mặt mũi cậu bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt thì cũng coi là có nét, ánh mắt có thần, rõ ràng là tuổi không lớn lắm. Nhỏ như vậy mà đã ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thật đáng thương. Xuân Nhi nghĩ thầm.

Nếu Cơ Huyền mà biết trong cái đầu nhỏ của tiểu cô nương này nghĩ gì chắc sẽ cười lớn, hiện tại cậu đã hơn hai mươi mà trong mắt của tiểu cô nương này thì là còn “ nhỏ ”. Đúng là buồn cười mà.

Nghe nàng nói như vậy, Cơ Huyền không khỏi trong lòng có chút ấm áp, cười nói:

- Không sao đâu.

- Ừ, ngươi cứ ăn, nếu không đủ, tự qua bên kia xới, không ai dám nói ngươi đâu.

Xuân Nhi vỗ tay đứng lên, lại đi hầu hạ phu nhân và tiểu thư.

Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai đoàn xe lại lên đường.

Trong hai ngày liền, Cơ Huyền đều ở trong xe lặng lẽ hồi phục vết thương, ban ngày ngồi cạnh Ngô Lão, lúc nghỉ ngơi a hoàn Xuân Nhi thi thoảng lại qua nói với cậu vài câu.


Thời gian hai ngày, cùng nói chuyện với Xuân Nhi, Cơ Huyền cũng biết được hướng đi của bọn họ. Cách nơi đây ước chừng ba ngày đường, có một thàng trì tên là Vân Thành thuộc địa phận của Đế quốc Lạc Nhạn, mục đích của bọn họ chính là nơi đó. Đám người này là một thế lực nhỏ ở một thành trì tên Vân thành ở gần biên giới Đế quốc Lạc Nhạn. Gần nửa năm trước, lão gia nhà đó chết, phu nhân liền dẫn tiểu thư đi Vân Thành, tìm đến nương tựa một bằng hữu chí giao của lão gia.

Về việc này. Xuân Nhi nói không rõ, rõ ràng là nàng ta không dám nói quá nhiều, nhưng Cơ Huyền cũng từ đó đoán được một vài điều.

Không ai mong muốn chuyển nhà xa xứ, nhất là cô nhi quả mẫu, đoạn đường ngàn dặm xa xôi này, nhiều lần trải qua mạo hiểm và lo lắng, nếu không phải vì vạn bất đắc dĩ, họ nào có lựa chọn như vậy?

Cơ Huyền đoán lão gia nhà này khi còn sống nhất định là ở bên Vân thành kia đắc tội với không ít người, người vừa chết, phu nhân và tiểu thư mất chỗ dựa, đành phải tha hương cầu thực.

Hơn nữa không ít số võ giả đồng hành cùng đoàn xe này, cũng chứng thực suy đoán của Cơ Huyền. Theo như lời Xuân Nhi, những người luyện võ này, một nửa là lão gia nhà nàng lúc còn sống bồi dưỡng nên, sau khi lão gia chết, cũng vẫn mong muốn tận sức, hộ tống phu nhân và tiểu thư lên đường bình an, sau khi đến nơi lại trở về Vân thành, còn số còn lại là dùng tiền thuê về.

Dọc đường lại gặp phải không ít thổ phỉ, nhưng đều gặp dữ hóa lành, may mà vẫn chưa tổn thất gì cả.

Cơ Huyền cũng từ chỗ Xuân Nhi sơ sơ biết được một chút tình hình Hải Thành, nhưng Xuân Nhi cũng chưa từng đi qua, nên đương nhiên không thể biết rõ. Chỉ nghe phu nhân nói qua, đây là một tòa thành trì bên vùng gần chung tâm Đế quốc Lạc Nhạn.

Đế quốc Lạc Nhạn, Cơ Huyền cũng nổi lên chút tò mò. Tây Bắc đại lục có năm đại đế quốc là Già Nam, Xuất Vân, Lạc Nhạn, Mộ Lan và Thiên Xà. Năm đế quốc này Cơ Huyền đã đi hai cái rồi, còn lại với các đế quốc còn lại cũng gần như không mảy may biết gì.

Vừa vặn tới Đế quốc Lạc Nhạn có thứ mà cậu thèm muốn đấu kĩ Thiên Nhạc Cửu Hành Dực - bí pháp bất truyền của Kim Nhạn Tông. Tam Thiên Lôi Động tuy tốt có điều có thêm con bài chạy trốn thì càng tốt hơn nữa. Đối với việc này Cơ Huyền thập phần kì vọng.

Mặc dù bộ dạng rất lôi thôi. Cơ Huyền cũng không đi sửa sang, đám người kia tự nhận mình là chủ, cho mình là ăn mày, nếu sửa sang lại, đột nhiên trở nên, phong độ. Chỉ làm cho người ta ngờ vực thôi.

Lúc gần tối, đoàn xe lại ngừng lại.

Cơ Huyền xuống xe, rời xa đoàn người, theo lệ tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, từ trên đất nhổ lên một cây cỏ dại, tùy ý vung vẩy trên mặt đất.

Những võ giả trên đoàn xe đều không thích hắn cho lắm. Không ai thích một tên ăn mày cả, nếu không có ý tốt của tiểu thư nhà này, bọn họ đời nào lại đem Cơ Huyền theo?

Một lát sau, phía sau lưng vang lên tiếng bước chân, không cần quay đầu lại, Cơ Huyền cũng biết là ai.

- Hey, tiểu ăn mày.

Tiếng nha hoàn Xuân Nhi truyền tới.

Cơ Huyền gượng cười, xoa xoa trán nói:

- Ta đã nói cho cô biết tên của ta rồi, cô không thể sửa cách xưng hô sao? Ăn mày ăn mày nghe rất hay sao?


Ba chữ tiểu ăn mày này, thật sự là không thể nào lọt tai được.

- Tiểu tử thối!

Xuân Nhi liếc cậu một cái, ngửa bàn tay, lấy ra hai hạt dẻ, đưa cho Cơ Huyền một hạt, còn mình cầm lấy một hạt kia rồi bóc vỏ.

Trong lúc nghỉ ngơi nha đầu này thường lấy chút đồ ăn vặt ra chia cho Cơ Huyền, Cơ Huyền vốn có chút không rõ tại sao nàng ta lại không ghét bộ dạng ăn mày kiết xác này của mình.

Sau hỏi ra mới biết được, Xuân Nhi vốn có một đệ đệ, nhưng sau đó đã bị chết đói, hai tỷ đệ cũng từng phải ăn mày, về sau mới được phu nhân và tiểu thư thu nhận cưu mang.

Mà bộ dạng của Cơ Huyền ngang khá trẻ có lẽ Xuân Nhi nhìn cậu nghĩ tới đệ đệ đã chết của nàng, nên đương nhiên nàng không thấy ghét.

- Ngươi lại ăn trộm đồ ăn từ chỗ tiểu thư nhà ngươi đúng không?

Cơ Huyền cầm hạt dẻ trên tay cười nói với Xuân Nhi.

Xuân Nhi trừng mắt:

- Đâu phải là trộm? Cái này là tiểu thư cho ta, tiểu thư đối với ta khá tốt. Có cái gì ăn đều chia cho ta.

- Vậy sao ngươi không ở lại hầu hạ nàng ta?

Cơ Huyền cầm hạt dẻ bỏ vỏ, đút vào trong miệng.

- Tiểu thư và phu nhân đi đường mệt mỏi, nói phải nghỉ ngơi, ta cũng không cần hầu hạ nữa.

Xuân Nhi đáp, nói xong ánh mắt đung đưa, nhìn Cơ Huyền một cái nói:

- Tiểu ăn mày, chờ đến Vân Thành ngươi muốn làm gì?

- Không biết, đi một vòng xung quanh vậy.

Cơ Huyền lắc lắc đầu.

Xuân Nhi bĩu môi:

- Nói nghe hay vậy, chẳng phải là cầm bát đi khắp nơi ăn xin sao? Tỷ tỷ năm đó cũng không phải không làm như vậy.

Cơ Huyền cười, không giải thích.

- Vậy đi, ngươi theo bọn ta là được rồi, dù sao khi đến Vân Thành, bọn ta cũng cần tìm mấy đầy tớ. Ta thấy ngươi cũng thông minh lanh lợi. Làm nam người hầu chắc chắn sẽ không quá tồi đâu, sao hả? Có ta đảm bảo, phía phu nhân và tiểu thư chắc chắn không thành vấn đề, chờ ngươi tích được nhiều tiền tài, nói không chừng có thể lấy một bà vợ tốt đấy!

Xuân Nhi bảy ra điều kiện mê hoặc. Thân hình nàng có chút quyến rũ, tư sắc cũng không kém, khi nói nét mặt vô cùng ấm áp, càng thêm mê hoặc lòng người.

Cơ Huyền mồm nhai hạt dẻ cười ha ha búng vào trán của Xuân Nhi:


- Tiểu nha đầu, muốn dùng mĩ nhân kế dụ ta sao? Mười năm nữa vẫn còn sớm lắm.

Xuân Nhi che trán, miệng chu chu không phục:

- Ngươi mới là tiểu ăn mày đó.

Cơ Huyền lảng tránh ra việc khác, hiện nay thân mang thương thế chưa hội phục nhưng cậu cũng không tính làm phiền tới bọn họ. Nói gở một chút Hồn Điện tìm tới nơi Cơ Huyền cũng chỉ có thể bỏ của chạy lấy người không thể lo cho bọn họ được. Hiện nay thế lực của Cơ Huyền có chút to, nhưng vẫn chỉ giới hạn ở bên trong cái vùng Tây Bắc này thôi, với Hồn Điện chính là cát trên sa mạc.

Xuân Nhi liếc Cơ Huyền, vươn người đứng lên nói:

- Qua một ngày nữa chúng ta có thể đến Vân Thành, tối nay ngươi chịu khó nghỉ ngơi đi, ta cũng mệt rồi, lát nữa sẽ không tới giúp ngươi đưa cơm đâu.

- Ừ.

Cơ Huyền gật đầu, mấy ngày nay mỗi lúc ăn cơm, đều là Xuân Nhi đến giúp cậu đưa cơm, chính là vì sợ cậu bị đám võ giả kia ăn hiếp.

Đưa mắt nhìn theo Xuân Nhi vào cỗ xe ngựa thứ ba, Cơ Huyền nhắm mắt ôn dưỡng, đấu khí trong cơ thể từng chút từng chút đả thông các kinh mạch bị tắc nghẽn. Thực lực cậu hiện tại vẫn chỉ ở Đấu Đại Đấu nhưng có thể thúc dục được Huyễn Ảnh Phi Dực để bay rồi.

Không bao lâu, thức ăn đã làm xong, theo sau tiếng thét to truyền đến, đám võ giả lườm lượp kéo đến. Cơ Huyền cũng đứng lên, đi đến hướng bên đó, nhưng còn chưa đi hơn mấy bước, một người đã xê bước chân ra, chắn trước mặt Cơ Huyền. Giương mắt nhìn, Cơ Huyền nhìn thấy người trung niên hôm đó, sắc mặt u ám lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm.

- Sao vậy?

Cơ Huyền nhíu mày.

- Cút ngay. Tối nay không có cơm của ngươi!

Người trung niên khinh miệt nhìn cậu, giọng gã trầm xuống, đôi mắt đầy ý uy hiếp.

Cơ Huyền cười nhạt, lẳng lặng nhìn gã.

- Ánh mắt không tồi.

Người trung niên khẽ gật đầu, lại một lần nữa uy hiếp nói:

- Nhưng nếu như ngươi muốn chết. Ta cũng có thể giúp ngươi toại nguyện.

Cơ Huyền không lên tiếng, xoay người ngồi xuống. Cậu không muốn gây xung đột với những người này. Dù thế nào, mình cũng là được thu nhận và cưu mang, hơn nữa Xuân Nhi đối với mình cũng không tệ. Không cần phải vì bữa cơm mà gây gổ. Nhịn một bữa cũng không chết đói.

- Coi như ngươi thức thời!

Người trung niên hừ lạnh một tiếng.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong khoảnh khắc Cơ Huyền xoay người, dường như thấy được thần sắc của gã có chút thả lỏng.

Sự thay đổi vẻ mặt của gã, khiến Cơ Huyền phải suy ngẫm. Linh hồn lực trong Cơ Huyền thẩm thấu ra ngoài, mơ hồn hòa nhập vào không gian trong thoáng chốc bao trùm lên toàn bộ người của đoàn xe này trong vô thức. Không ai nhận thấy sự khác thường, vẫn thản nhiên ăn uống. Cơ Huyền đoán hôm nay sẽ có sự việc xảy ra đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui