Về tới Nội viện Cơ Huyền thu hồi khí thế và cánh đấu khí, đi thẳng một đường về tới nơi ở của mình. Có điều khi Cơ Huyền về tới nơi thì bị nhà của cậu bị vây kín bới một nhóm người.
- Là Cơ Huyền.
Một thanh niên vội vàng hét lên chỉ về phía Cơ Huyền, đám người đó quay lại thấy đúng là cậu liền nhanh chóng chạy tới vây kín như sợ Cơ Huyền chạy mất.
Liếc nhìn phù hiệu của nhóm người Cơ Huyền liền nhận ra đó là huy hiệu của Bàn Môn. Người của Bàn Môn vây quanh chỗ ở của cậu chắc chắn không có điều gì tốt lành cả…Trả thù, quần ẩu, luân chiến,…… Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Cơ Huyền.
Trong lúc suy nghĩ miên man thì đám người Bàn Môn nhanh chóng tác ra thành một đường, trong tầm mắt của Cơ Huyền xuất hiện thiếu nữ áo xanh. Dung mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng làm động lòng người nhất lại chính là khí chất thanh tĩnh như một đóa hoa sen của nàng.
Nhìn thiếu nữ áo xanh này Cơ Huyền bất giác nhíu mày lại, vì dù đã đột phá tới Đấu Vương nhưng vẫn khó dò xét được khí tức của nàng, xung quanh nàng giống như có một cái màn nhỏ khiến linh hồn lực của cậu cũng khó dò xét được….. Có điều cảm nhận thoáng qua ít nhất thiếu nữ này đã đạt tới Đấu Linh. Cơ Huyền cười khẽ nói:
- Ta vừa trở về đã được Bàn Môn hoan nghênh như thế này thật là có chút xấu hổ… Thậm chí còn phiền tới cả Huân Nhi tiểu thư đích thân ra mặt, ngại ngùng quá.
Miệng nói ngại ngùng nhưng trên mặt nào có chút dáng vẻ ngại ngùng nên có. Người của Bàn Môn nhìn Cơ Huyền rất không thuận mắt nhất là sau vụ luyện đạn. Kể từ khi thua Cơ Huyền thì Dược Bang cũng không làm khó Bàn Môn nữa bán dược cũng được coi là thuận lợi. Nhưng lợi nhuận của Bàn Môn khi tiêu thụ đều tiêu tốn một khoảng không nhỏ cung cấp cho Dược Bang, tuy nói là thỏa thuận công bình nhưng vẫn khiến họ khó chịu. Hiện giờ họ hận không thể lên quần ẩu với cậu nhưng hôm nay có việc cần nhờ nên cuối cùng cũng phải nhẫn nhịn, lấy đại cục làm trọng.
Huân Nhi nhìn dáng vẻ mang theo trào phúng của Cơ Huyền thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Mắt đẹp nhìn cậu, giọng nói có có chút dịu dàng hiếm thấy:
- Thực ra hôm nay chúng ta tới tìm ngươi là có việc cần nhờ ngươi giúp.
- Di…. Cần ta giúp sao?
Lần này Cơ Huyền thực sự ngạc nhiên rồi, hóa ra làm trận thế lớn như vậy là có việc cần cầu cậu sao. Hơn nữa dáng vẻ Huân Nhi giọng nói nhỏ nhẹ hiếm có này so với ngày xưa đối diện với cậu là một trời một vực, nên Cơ Huyền đoán vụ rắc rối này có liên quan tới Tiêu Viêm…..
Chậc chậc, một nữ nhân phải yêu như thế nào mới ném hết mặt mũi của mình đi gặp kẻ nàng ghét cầu giúp đỡ. Điều này khiến Cơ Huyền không thể không phục Huân Nhi….. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của Huân Nhi thì Cơ Huyền có làm không…. Đương nhiên sẽ làm rồi. cho dù có mất gì cậu cũng làm nếu điều đó xảy ra với Nhã Phi, Tiểu Y Tiên hay Vân Vận.
Nên dưới sự đồng cảm Cơ Huyền gật đầu nói:
- Ta từ chối!!!!
Lời Cơ Huyền vừa thốt ra khiến toàn bộ Bàn Môn ngỡ ngàng, thậm chí cả Huân Nhi cũng có chút hóa đá, lời nói và hành động của cậu hoàn toàn không ăn khớp gì với nhau cả khiến mọi người có chút không đỡ nổi… Thậm chí sau quá trình phân tích tâm nhân vật ở phía trên cuối cùng Cơ Huyền chốt lại một câu “ Ta từ chối ” đúng là kinh ngạc…. thập phần kinh ngạc.
- Tại sao?
Bị lời từ chối của Cơ Huyền làm cho ngỡ ngàng nhưng rất nhanh Huân Nhi lấy lại được bình tĩnh, giọng nói ẩn chứa chút tức giận hỏi.
- Nào có tại sao nhiều vậy chỉ là ta không có hứng thú thôi.
Cơ Huyền nhún vai lười biếng đáp, sau đó lách người tiến về phía nhà của mình để mặc kệ đám người Bàn Môn phiền phức.
Đám người Bàn Môn thấy Cơ Huyền muốn rời đi thì chặn lối đi của Cơ Huyền, đấu khí phóng thích ép tới Cơ Huyền làm tra một trận thế lớn. Mỗi người của Bàn Môn có mặt ở đây thực lực không tệ, người yếu nhất cũng thấp thoáng tiến nhập Đại Đấu sư mà những người đã đạt tới Đại Đấu sư cao giai không ít chút nào. Dù Đấu Linh bình thường bị ép bởi một loạt khí tức hùng hồn như này cũng khó tránh khỏi tay chân luống cuống…. Đáng tiếc Cơ Huyền không “ bình thường ”, hơn nữa cậu đã tiến vào Đấu Vương, cách một đại cảnh giới tuyệt đối là nghiền ép chứ không nói tới khoảng cách giữa Đại Đấu Sư với Đấu Vương.
Huân Nhi thấy hành động cảu đám người muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản, nàng nghĩ đây cũng là một biện pháp. Nàng biết Cơ Huyền có rất nhiều cường giả bảo vệ nhưng bên trong Già Nam học viện chắc chắn Cơ Huyền sẽ không thể điều động người của mình.
Cười nhạt trong lòng, đối với lượng khí áp đang ép xuống thân mình thì Cơ Huyền ngoại trừ cảm thấy buồn cười ra thì vẫn là buồn cười.
Đám người của Bàn Môn thấy Cơ Huyền “ bị ép tới không thể di chuyển được ” liền nở nụ cười đắc ý. Một tên thanh niên có chút anh tuấn mặt mũi trắng trẻo lên tiếng:
- Nếu hôm nay ngươi không đi theo chúng ta thì đừng trách chúng ta không khách khí….. Dù bản lĩnh luyện đan của người rất mạnh nhưng không đồng nghĩa là thực lực của ngươi cũng đủ mạnh để đối kháng với từng này người.
Giọng nói thập phần tự tin, luyện dược thật của Cơ Huyền đã được chứng tỏ sau khi cùng Tiêu Viêm tỷ thí, song mỗi người trong Nội Viện đều biết, dù là luyện dược thuật kiệt xuất, cũng không đại biểu cho sức chiến đấu bản thân hơn người. Đó là cái nhìn chung của hẩu hết mọi người trên đại lục Đấu Khí này về Luyện Dược sư, mà đúng là hầu hết các luyện dược sư đồng cấp sẽ yếu hơn những người đồng cấp. Lí do là thiếu quá trình rèn luyện thân thể và chiến đấu.
Có điều Bàn Môn đã đem quy tắc này áp dụng lên nhầm người, Cơ Huyền không giống người khác. Cậu lắc lắc đầu nhìn đám người Bàn Môn với ánh mắt thương hại:
- Ta không biết tại sao các ngươi có một ảo tưởng nực cười rằng ta yếu ở khoản chiến đấu…. Và các ngươi hoàn toàn có thể cưỡng chế ép ta ta làm theo mong muốn của các ngươi….. Hôm nay ta sẽ cho các người thấy một cái gọi là thực tế tàn nhẫn.
Từ trong người Cơ Huyền bộc phát ra khí thế kinh thiên trong khoảng khắc đem toàn bộ khí thức của đám người Bàn Môn chấn nát, không chỉ vậy sóng năng lượng cuồng nộ như sóng dữ ùn ùn ép tới, ép lên thân thể những kẻ không biết sống chết kia.
- Phụt.
Đám người Bàn Môn bị khí thế Cơ Huyền bộc phát ra liền bị đẩy lùi lại thổ huyết liên tục, song chưa kịp phản ứng gì thì thân thể mỗi người như có ngọn núi không lồ đè lên không tự chủ được mà khụy gối xuống.
- Phế vật.,,, Không biết tự lượng sức…. Còn cô cũng muốn ra tay với ta sao?
Nhìn toàn bộ bị mình ép tới khom lưng quỳ gối, Cơ Huyền nở nụ cười trào phúng. Chỉ có duy nhất một người không bị khí tức của cậu làm ảnh hưởng đó là Huân Nhi, nàng ta vẫn có thể bình thản đối diện với Cơ Huyền. Mà điều này cũng nằm trong dự đoán của Cơ Huyền rồi.
Còn Huân Nhi bây giờ không thể không ngạc nhiên vì thực lực Cơ Huyền hiện tại vượt xa nàng suy nghĩ, khí thế uy áp hiện giờ dù là siêu việt Đấu Linh cũng chỉ miễn cưỡng như này thôi. Trong đầu nàng xuất hiện một lời nói “ Mỗi khi nhìn lại thì chàng lại trở nên to lớn và mạnh mẽ hơn rồi…. Thừa nhận đi Cổ Huân Nhi… ngươi đã động tâm với hắn rồi ”
Huân Nhi không đáp, ánh mắt nhìn về phía Cơ Huyền chằm chằm, trong ánh mắt lóe lên tia dãy giụa khó nắm bắt được. Về phía Cơ Huyền thì bị ánh mắt kì lạ của Huân Nhi nhìn làm toàn thân có chút không thoải mái.
- Sao nha đầu đó nhìn mình đắm đuối vậy…. Chậc chậc, không phải thầm mến mình rồi chứ.... Cũng đúng, bản thân mình cũng có sự anh minh thần võ, long khí quấn thân, khí tràng cường đại…. Ai gặp cũng thích, hoa gặp cũng phải nở.
Trong tình trạng này mà tên Cơ Huyền này cũng có thể tự sướng về bản thân, thậm chí hai câu miêu tả trái ngược nhau cũng bị câu lôi vào ép lại làm một. Thực ra trên đời có câu rất đúng, nhìn vào gương nhà thì ai cũng nghĩ mình đẹp. Câu này thực phù hợp với Cơ Huyền.
- Tiêm Viêm ca ca bị thương rất nặng.
Sau một hồi trầm ngâm Huân Nhi không nói một câu không đầu không đuôi. Cơ Huyền đang trong cơn tự sướng cũng bị kéo tỉnh lại, mơ màng nhìn Huân Nhi hỏi lại:
- Hả?
- Tiêu Viêm ca ca hai ngày trước quyết chiến cùng Bạch Trình, cuối cùng tuy huynh ấy thằng… nhưng là thảm thắng. Trận đấu đó có cả may mắn, may mắn là Bạch Trình trong lúc cuối cùng tự kiêu cuối cùng bị Tiêu Viêm ca ca lật ngược bàn thắng. Có điều sau khi Tiêu Viêm ca ca thắng lợi liền rơi vào hôn mê…. Chúng ta bất đắc dĩ mới phải tìm tới ngươi…. Coi như ngươi giúp ta được không, ta nợ ngươi một ân tình.
Huân Nhi đem giản lược sự việc này nói vắn tắt lại cho Cơ Huyền.
Cơ Huyền nghe xong khuôn mặt cũng tràn đầy ngạc nhiên. Cậu ngạc nhiên không phải là Tiêu Viêm bị thương, mà là việc Tiêu Viêm có thể thắng được Bạch Trình. Một Đại đấu sư có bát tinh chiến với lục tinh Đấu Linh, khoảng cách là một đại cảnh giới….. Vậy mà vẫn thắng…. Trời đất, còn có thiên lí không.
- Lão thiên gia… Người có lộn không vậy… Người với người sao so ra tức chết người mà.
Gào thét trong lòng, Cơ Huyền gào thét về sự bất công của đời người. Trong khi bản thân cậu không ngẫm lại rằng bản thân mình đã từng chém giết Đấu Vương cường giả khi ở trình Đại Đấu Sư… Không biết so ai với ai tức chết người.
- Tinh. Kí chủ, điều này xảy đến là vừa hay phù hợp với ý chúng ta. Trong tay ngài nắm giữ đan phương của Dung Linh đan, nếu dùng nó làm điều kiện trao đổi với Mỹ Đồ Tọa thầm trợ giúp ngài thì việc đạt được Vẫn Lạc Tâm Viêm sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hệ thống lúc này lên tiếng trong đầu nhắc nhở Cơ Huyền.
Lúc này Cơ Huyền mới chợt nhớ ra Tiêu Viêm vào Già Nam học viện cũng là vì dị hỏa. Nếu đợi Tiêu Viêm gồng gánh xong việc rồi mình nhảy vào cướp đoạt lúc giai đoạn cuối không phải so ra càn ổn tốt hơn sao. Không tốn công, tốn sức cũng có thành quả, quả thực là phù hợp nhất mà. Nghĩ xong lợi và hại Cơ Huyền quay lại nhìn Huân Nhi nói:
- Được, ta đồng ý với cô. Cứ về trước đi, ngày mai đích thân ta tới Bàn Môn.
Huân Nhi không nghĩ Cơ Huyền sẽ đồng ý với nàng, trong ấn tượng của nàng Cơ Huyền không có thiện cảm với nàng. Vậy là vì Tiêu Viêm nên Cơ Huyền mới đồng ý sao? Hay vì ân tình của nàng nên cậu mới ra tay giúp đỡ? Nàng thực chưa bao giờ thấu hiểu được Cơ Huyền.
Giải quyết xong vấn đề, Cơ Huyền lúc này mới liếc tới mấy tên còn lại của Bàn Môn vẫn đang vì khí tức uy áp của cậu mà chật vật. Cậu thu hồi lại khí thế vào trong nội thể, giọng nói thập phần vô cảm:
- Đôi khi muốn đối kháng với người khác thì phải xem lại mình có bao nhiêu phân lượng…… Ở đời phải biết mình là ai.
Không nhìn tới đám người đó Cơ Huyền sải bước về nơi ở của mình tính toán kế hoạch.
- Đi thôi.
Sau khi Cơ Huyền vào nhà, thì ánh mắt của Huân Nhi cũng rời đi. Nhìn đám người vẫn đang đổ mồ hôi lạnh, toàn thân như vừa được tắm kia nói. Lúc này bọn chúng mới hoàn hồn, loạng choạng cố gắng đứng dậy, ánh mắt chứa đầy sợ hãi. Vừa nãy cảm giác tử vọng ập tới, dưới luồng khí tức mênh mông đó họ cảm thấy mình chỉ nhỏ bé giống một con kiến hôi tùy tiện là có thể ma diệt đi bất cứ lúc nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...