Lâm Tu Nhai đột nhiên gầm lên, thân hình cấp tốc lùi lại. Nhưng đã muộn, một đạo hồng mang này bay ra với tốc độ khủng khiếp, làm cho mọi người sửng sốt. Nhìn thấy đạo hồng mang này mang theo năng lượng khổng lồ, không thể đón tiếp, mọi người vội vàng nhanh chân chạy trốn.
Đạo hồng mang xuất hiện trước mặt Lâm Tu Nhai liền lúc Lâm Tu Nhai cảm giác được một cỗ cực kỳ băng hàn kình phong, từ trước mặt xé gió hung hăng đập tới.
Cảm thụ được kình phong sắc bén, Lâm Tu Nhai trường kiếm trong tay vội vàng vũ động, Cấp tốc tạo ra trước mặt một ngọn gió võng, nhưng mà cổ băng hàn kình phong kia đánh úp, gió võng chỉ kiên trì được một cái chớp mắt, liền ầm ầm nổ tung, mà vẫn chưa hoàn toàn hóa giải băng hàn kình phong kia, cũng là nó hung hăng oanh kích đến, lập tức một ngụm máu tươi cuồng bắn ra, Lâm Tu Nhai thân thể tựa như một quả đạn pháo, rơi thật mạnh xuống bên trong rừng rậm.
Vẻn vẹn chưa đầy một hiệp, bằng một cái công kích thật mạnh Lâm Tu Nhai liền bị bại lui, Nghiêm Hạo cùng đám người đều biến sắc nhìn lại.
Hồng ảnh sau khi đánh lui Lâm Tu Nhai, nhưng chưa truy kích ngay Nghiêm Hạo và mọi người, nhướn đôi mắt đỏ đậm trực tiếp nhìn về phía ngọn cây xa xa nơi Hàn Nguyệt đứng, tràn ngập sát ý gầm nhẹ tiếng động, vang vọng toàn bộ núi rừng.
- Hàn Nguyệt, đi mau!
Nhìn thấy đây là mục tiêu tiếp theo của hồng ảnh. Nghiêm Hạo cùng mọi người ngẩn ra, chợt vội vàng hô.
Trên ngọn cây, Hàn Nguyệt cũng nhìn thấy hồng ảnh, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, nhưng mà nàng lại vẫn chưa chạy trốn, nàng rõ ràng thấy Lâm Tu Nhai tốc độ cho đến thực lực cũng không phải là đối thủ của nó, nếu nàng xoay người chạy trốn. Chỉ sợ trên đường chạy bị nó đánh chết mà thôi, mà nếu ra tay toàn lực đánh cược một lần, có lẽ còn có thể còn sống.
Tại lúc giữa cái sống và cái chết như thế này, nàng cũng vẫn không rối loạn mà chạy trốn, ngược lại trong tuyệt cảnh nàng càng nỗ lực tìm kiếm sinh cơ.
Bàn tay mềm nắm chặt, cấp tốc đem đấu khí ngưng tụ. Trước mặt hồng mang rồi đột nhiên phi tới, xuất hiện trước mắt là một cái mặt thú dữ tợn, mang theo sát ý, công kích tới.
"Rống! "
Tiếng rống giận tràn ngập sát ý vang vọng phía chân trời, so với lúc trước đuổi giết Lâm Tu Nhai càng hung hiểm hơn, hung hăng xé rách không khí, thân thể mềm mại lay động, vẻ mặt tái nhợt. Hàn nguyệt như một đóa hoa đứng trước một cơn bão hung hãn đánh tới.
Cách đó không xa, Nghiêm Hạo cùng mọi người thấy thế, tất cả mọi người đều giận dữ và không đành lòng, đáng tiếc bởi vì thực lực, không thể ra tay, thế nhưng đều là chỉ có thể nhìn một đóa xinh đẹp bị cơn bão lớn tàn phá mà thôi.
Quay mắt về phía này cơ hồ nàng hẳn phải chết trong một kích này, Hàn Nguyệt cũng không hi vọng, ánh mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, vẻ lãnh diễm động lòng người trên gương mặt làm cho mọi người cảm thấy buồn bã.
Gió lạnh sắc bén không bởi vì tình cảnh buồn bả này mà động lòng mà nó không có nửa điểm đình trệ, vẫn hung hăng công kích Hàn Nguyệt, nhưng mà kình phong sắp công kích đến Hàn Nguyệt, đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang mang theo tiếng sấm rền hiện lên, mà bóng đen hiện lên trong lúc đó khẽ ôm lấy Hàn Nguyệt làm cho kình phong sắc bén kia vồ hụt, cũng là trong nháy mắt tiêu mất bóng dáng.
Cách đó không xa, Nghiêm Hạo và mọi người nhìn thấy biến cố đột ngột xuất hiện mà cảm thấy sững sờ, chợt ánh mắt vội vàng dời đi, cũng là nhìn thấy cách đó khoảng trăm mét trên một ngọn cây, một đạo bạch quang nhẹ nhàng đứng đó, mà Hàn Nguyệt cũng đang mềm nhũn nằm trên tay. Cậu cười nói
- Hàn Nguyệt học tỷ, hú hồn nhé.
Nghe được thanh âm, Hàn Nguyệt kia nhắm chặt đôi lông mi thon dài run nhè nhẹ vài cái, chợt kinh hãi mở mắt ra, trong ánh mắt nhìn thấy trước mặt xuất hiện một gương mặt quen thuộc, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Nàng khẽ run run cái miệng nhỏ hồng nhuận của mình ngạc nhiên nói:
- Ngươi... Ngươi... Cơ Huyền?
- Chậc ta mà không tới sớm chút nữa chắc thiên địa này mất đi một mỹ nhân rồi. Ơn cứu mạng học tỷ tính sao báo đáp đây.
Cơ Huyền nhìn dáng vẻ hiện tại của Hàn Nguyệt không nhịn được trêu ghẹo vị băng sương nữ nhân này.
Trái với suy nghĩ của Cơ Huyền, đối với lời trêu ghẹo đó Hàn Nguyệt hoàn toàn không phản ứng gì chỉ si ngốc nhìn cậu.
Cười hắc hắc, Cơ Huyền đang tính phét lác thì quay đầu hướng ánh mắt nhìn về phía mặt đất, chỗ tảng đá lớn xuất hiện 1 hồng ảnh, lập tức trong mắt hiện lên 1 chút ngưng trọng.
Lúc này Tuyết Ma Thiên Viên, lông mao tuyết trắng cả người đã hoàn toàn biến thành 1 màu đỏ, trong mắt màu đỏ càng tươi hơn, sát ý càng lúc càng nồng nặc, 1 luồng sương mù huyết sắc không ngừng từ trong cơ thể thẩm thấu ra. Mà 1 chút sương mù huyết sắc này, sau 1 lúc dính lên lá cây, sẽ ăn mòn thành 1 mảnh hư vô. Khí thế mức độ này, dường như thực lực so với lúc trước tăng vọt lên hơn gấp đôi.
- Chậc, ta nghĩ tình trạng hiện tại của mọi người chắc không muốn dính tới con quái vật đó đâu nhỉ? Vậy ta tự chủ trương….. Chạy lẹ thôi.
Vác theo một gánh nặng Cơ Huyền không muốn phải chiến với con quái vật cuồng bạo kia đâu. Cậu gầm lên, sử dụng kĩ năng sóng âm và đấu khí khuyết tán âm thanh:
- Đám người Nội Viện nghe rõ đây, Tuyết Ma Thiên Viên cũng không phải hạng vô dụng, loại dị thú này trong cơ thể chảy xuôi một loại cuồng bạo huyết mạch, mà này hiện tại biến hóa, chỉ sợ nguyên nhân đúng là cuồng bạo huyết mạch kia thức tỉnh rồi, đừng nói là Đấu Vương bình thường, cho dù là thực lực đạt tới cấp bậc ngũ tinh Đấu Vương cường giả, cũng là không có chút nào biện pháp đối phó với nó. Nếu không muốn chết thì tốt nhất mau chạy trốn đi.
Mỗi lời nói của Cơ Huyền được lan truyền khắp bốn phương tám hướng, từng lời từng lời đều rất rõ ràng. Chỉ cần là người tai không có vẫn đề sẽ nghe thấy. Còn có nghe lời khuyên của cậu không thì cậu không quan tâm, muốn chết thì chết ở nơi xa xa một chút.
Cơ Huyền thân hình vừa động, một chút điện quang tại lòng bàn chân nhanh chóng thành hình, sau đó thu nhỏ thành một luồng hắc ảnh, một tiếng sấm vang lên, hai tay ôm chặt Hàn Nguyệt thân hình cấp tốc xuyên vào trong rừng rầm mịt mờ, chợt nhanh chóng biến mất không thấy.
- Chả nhẽ buông tha “ nó ” vậy sao?
Nghiêm Hạo nhíu mày, Địa Tâm Thối Thể Nhũ đối với hắn hấp dẫn thật sự là quá lớn, làm cho hắn buông tha, quả rất đau lòng.
Lúc này hai bóng người cũng là bỗng nhiên từ bên trong rừng rậm lao ra, chỉ vài lần chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh mọi người, hóa ra là Lâm Tu Nhai lúc trước bị đánh tiến vào rừng rậm cùng với người đi tìm hắn lúc nãy.
Lúc này Lâm Tu Nhai, khuôn mặt một mảnh tái nhợt, khóe miệng còn mơ hồ có vết máu, một thân áo xanh cũng bị phá rách không ít, mặc dù hình tượng chật vật, mà cổ khí chất thật ra cũng chưa từng yếu bớt đi.
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải buông tha cho Tuyết Ma Thiên Viên sao?
Nghiêm Hạo nhíu mày hỏi Lâm Tu Nhai
Lâm Tu Nhai cười khổ một tiếng, trầm ngâm một lát, mới cắn răng nói:
- Quên đi, lần này ta bị thương không nhẹ, chỉ sợ ít nhất tu dưỡng nửa tháng mới có thể hồi phục, cho nên muốn giết nó, sợ là chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Nghe như Lâm Tu Nhai có ý tạm thời lui lại, bọn người Nghiêm Hạo là có chút không muốn, bất quá sau khi ánh mắt bọn họ đảo qua Tuyết Ma Thiên Viên đang ở chỗ xa xa kia tản ra khí thế khủng bố, trong lòng không khỏi lạnh toát, không biết làm sao đành phải gật đầu.
- Trước rút lui đi, để sau khi dưỡng thương tốt đã, lại tiếp tục nghĩ biện pháp…
- Đi.
Dứt lời, Lâm Tu Nhai vung tay lên, liền dẫn đầu đám người vội vàng đi ra thâm sơn, sau đó đám người Nghiêm Hạo có chút không cam lòng cũng phải theo sát sau.
….
Cơ Huyền ôm Hàn Nguyệt chạy thục mạng sợ con khỉ đột đó đuổi theo, sau nửa tuần hương không có dấu hiệu bị bám đuôi Cơ Huyền mới chọn dừng lại ở một con suối gần đó. Cúi đầu nhìn Hàn Nguyệt thì thấy nàng cũng đang nhìn mình, đôi mắt của nàng như muốn nhìn thấu Cơ Huyền vậy khiến cậu cười khổ không thôi.
Hai người cứ im lặng như vậy, cuối cùng cũng là Hàn Nguyện mở lời trước:
- Còn không bỏ ta xuống.
Bị ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Cơ Huyền đành tiếc nuối đem Hàn Nguyệt đặt xuống bờ suối bên. Kết quả vừa đặt xuống thì bị câu nói của Hàn Nguyệt làm cho cứng người:
- Chỉ mới hai ba tháng trời không gặp, ngươi xem ra lực lượng đã mạnh mẽ lên nhiều, với tốc độ thăng tiến mạnh mẽ như vậy, người bên trong nội viện có thể vượt qua ngươi chỉ sợ không có bao nhiêu.
Lời nói của Hàn Nguyệt vẫn lạnh như băng, không cảm nhận được chút cảm xúc gì nhưng Cơ Huyền sao không nghe ra ý tứ thăm dò của nàng. Não hải hoạt động nhanh chóng tìm ra chủ đề lảng đi:
- Ha hả, ta cũng vậy vừa vặn ở trong núi tu luyện, trùng hợp nghe đến động tĩnh bên này nên chạy lại đây, cũng trùng hợp là nhìn thấy các người đang cùng đại gia hỏa chiến đấu, lại tiếp tục trùng hợp nhìn thấy tỷ gặp nạn, cho nên ra tay tương trợ. Tỷ biết ta là người thấy có tấm lòng bao dung mà, thấy người khác nguy hiểm ta không hề do dự cứu người.
- Trên đời này sự việc “ trùng hợp ” đúng là nhiều nga, mà mọi sự trùng hợp này đều rơi vào trúng ai đó mới thú vị chứ.
Hàn Nguyệt dáng vẻ cười như không cười nói với Cơ Huyền.
Lời nói mười phần ý vị của Hàn Nguyệt lọt vào tai Cơ Huyền nhưng cậu lại vô sỉ giả ngu không nghe ra ý tứ của nàng. Cơ Huyền vội vàng đứng dậy, hẵng giọng nói:
- Ây da, trời hôm nay có vẻ âm ua nga… quần áo mình đang phơi chưa rút vào…. Hàn Nguyệt học tỷ ta chợt nhớ ra ta còn chút việc chưa xử lý xong. Cáo từ.
Không nhìn tới Hàn Nguyệt, Cơ Huyền vận chuyển thân pháp tới cực hạn nhanh chóng rời đi. Trực giác của nữ nhân là đáng sợ nhất, nếu còn lề mề ở đất nàng sẽ nhật ra gì đó mất. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Cậu hướng tới khu vực vừa rồi chạy ngược về.
Hàn Nguyệt nhìn bộ dáng vội vàng chạy trốn của Cơ Huyền thì nàng lại thấu buồn cười. Có điều nhớ vừa rồi nàng để lộ bộ dáng thất thố của nàng trước mặt Cơ Huyền khiến mặt ngọc đỏ lên không thôi. Tính ra tổng số lần nàng mất mặt cộng lại đều là lúc ở cạnh Cơ Huyền, đúng là mặt mũi ném tới bên kia đại lục rồi.
Nhìn hướng Cơ Huyền rời đi Hàn Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
- Tại trong núi sâu phải cẩn thận một chút.
Sau đó thân ảnh khẽ hư ảo, tóc bạc bay nhẹ nhàng, nhanh chóng rời đi hướng ngược lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...