Cầm chén trà, Pháp Mã đang nhâm nhi thì nhìn thấy đan dược của Cơ Huyền khiến lão sặc cả nước trà. Miệng không kìm được chửi tục. Sau đó Pháp Mã nhàn nhạt giải thích:
- Tử Tâm Phá Chướng Đan, tứ phẩm đỉnh phong đan dược, tương đồng với tam văn thanh linh đan. Đây cũng thuộc loại đan dược có thể trực tiếp khiến thực lực của người ta tăng lên, chỉ có điều hiệu quả của nó chỉ có thể tác dụng với cấp bậc đại đấu sư mà thôi.
- Người có cấp bậc này nếu như uống Tử Tâm Phá Chướng Đan, liền có thể tăng lên hơn một tinh thực lực. Tối trọng yếu là, một người ở cấp bậc đó, có thể dùng liên tiếp hai viên, mà không bị sinh ra kháng tính quá lớn. Nói cách khác, chỉ cần ngươi có thể kiếm được hai viên Tử Tâm Phá Chướng Đan, vậy có thể vững vàng đề thăng lên hai tinh thực lực.
- Hơn nữa Tử Tâm Phá Chướng Đan của tiểu tử này khômg bình thường. Thường thì đan dược này sẽ có màu tử sắc nhưng trong một số trường hợp đặc biệt hoàn mỹ thì sẽ hình thành nên kim sẵc tử vân. Mà nếu luyện chế ra được kim sắc thì đan dược này hoàn toàn so sánh được với Tam Vân Thanh Linh đan hoàn mĩ tác dụng với đấu linh..... Xem ra Nham Kiều hoàn toàn không có cơ hội rồi.
Pháp Mã thở dài lắc đầu nói. Có điều vừa đánh mắt tới phía Tiêu Viêm thì lão lại một lần nữa kinh hãi kiêu lên:
- Mẹ nó, lại nổ đỉnh.
....
- Vù vù
Ánh mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn vào bên trong dược đỉnh,viên đan dược nằm giữa khối hoả diễm màu trắng đậm kêu lên những âm thanh kỳ dị, làm cho hắn ngẩn người ra.
Ánh mắt nhìn dáo dác trên thạch đài,cuối cùng dừng trên ám hồng dược đỉnh,thì ra thanh âm vù vù là từ trên đỉnh phát ra.
Khẽ nhíu mày,ngay cả Tiêu Viêm cũng có chút mờ mịt không biết là gì. Một tiếng răng rắc nhỏ vang lên, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống. Ánh mắt hắn dừng ở thân trên màu đỏ sậm của đỉnh, chợt ánh lên vẻ giễu cợt. Chỉ thấy cái đỉnh bóng loáng xuất hiện một khe nứt thật nhỏ, đang lan ra thật chậm.
- Sắp nổ đỉnh rồi!
Nhìn khe nứt nho nhỏ kia Tiêu Viêm khẽ nuốt nước miếng, bỗng thấy miệng khô đắng. Trải qua ba lần chuyển đổi hoả diễm, đỉnh lô đã đạt mới mức chịu đựng cực hạn của nó, sắp sửa nổ tung. Tiêu Viêm trước đây coi thường chuyện tìm một cái đỉnh tốt, rốt cục, đây là lần đầu tiên nhận thấy được, một cái dược đỉnh tốt đối với luyện dược sư mà nói, cũng không phải là một vật không thể tìm được như tưởng tượng của hắn.
- Phiền phức rồi
Mồ hôi lạnh lại chảy xuống trên hai gò má hắn, Tiêu Viêm không nghĩ tới, vào giây phút quyết định cuối cùng, lại xuất hiện một màn kịch vui như thế này.
Không lâu sau khi tiếng răng rắc thứ nhất vang lên, tiếng thứ hai đã tới liền. Tiếng thứ ba thứ tư vang lên gần như cùng một lúc, nguyên là dược đỉnh rất kín giờ đây xuất hiện rất nhiều khe nứt. Thậm chí Tiêu Viêm còn có thể nhìn thấy hoả diễm bên trong xuyên qua những khe nứt đó.
- Trời ơi!
Do ở cách Tiêu Viêm không xa, nên khi tiếng răng rắc đầu tiên vừa phát ra, bọn tiểu công chúa đã biết. Nhìn mồ hôi lạnh tuôn ra đầy mặt Tiêu Viêm, tất cả mọi người thầm kinh hô:
- Ai có thể ngờ được? Gia hoả này lại có thể làm cho dược đỉnh bùng nổ chứ?
Trên đài cao, miệng Pháp Mã giật giật liên tục. Hắn đã tưởng tượng rất nhiều cách thức mà Tiêu Viêm sẽ bị thua, nhưng lại không nghĩ rằng, hắn lại bởi vì một cách làm cho người ta không thể nói nên lời chính là nổ lò mà thất bại.
Đến khi những khe nứt trên dựoc đỉnh mở rộng đến một độ cực hạn, thì tốc độ mở rộng dần dần chấm dứt.
Yên lặng trong khoảnh khắc, bạch sắc hàn khí mạnh mẽ theo khe nứt trên dược đỉnh mà tràn ra ngoài, bao phủ toàn bộ thạch đài.
Trong khoảnh khắc hàn khí xuất hiện, dược đỉnh bắt đầu bành trướng lên. Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chăm chăm vào dược đỉnh ngày càng nở to ra,trong chốc lát trước khi nó nổ, đột nhiên ánh mắt đỏ ngầu lên hung hăng thò tay vỗ một cái vào đáy dược đỉnh!
"Ầm." Vốn dĩ dược đỉnh đã đạt tới cực hạn rồi, dưới một chưởng của Tiêu Viêm, rốt cục nổ mạnh ra tạo thành một tiếng rền vang. Trên quảng trường, vô số mảnh vỡ của dược đỉnh bắn ra tứ phía, làm cho các luyện dược sư vội vã thối lui.
Một lúc sau, sương mù bao phủ chung quanh bãi đá nhạt dần, cảnh tượng bên trong bãi đá dần hiện lên trước mắt mọi người.
Ở trên tảng đã cứng rắn, bởi vì lúc trước dược đỉnh nổ mạnh, phía trên bãi đã cũng là một mảnh hỗn độn, nhìn lên trên tảng đá một chút là một thanh niên quần áo có chút bị tàn phá, tay đang cầm giữ lấy tảng đá, phía ngoài thân thể còn ẩn có chút máu, chắc là nguyên do bị nổ đỉnh.
Tiêu Viêm chậm rãi giơ tay phải lên, một cỗ hấp lực đột nhiên hướng tới không trung bạo dũng mà ra. Theo lòng bàn tay của Tiêu Viêm hướng lên thì một đóa hoa màu trắng hỏa diễm.
- Đây là...
Ngạc nhiên nhìn ngọn hỏa diễm màu trắng kia, Pháp lão có thể nhận thấy được xung quanh ngọn hỏa diễm này ẩn chứa một loại hàn khí vô cùng băng lãnh, tuy nhiên bên trong ngọn hỏa diễm đó lại ẩn hiện một quả đan dược màu xanh.
Trong quảng trường, trên bầu trời màu trắng hỏa diễm,sau khi được Tiêu Viêm hấp lực cũng bắt đầu nhanh chóng sa xuống. Theo đó, bề ngoài của ngọn hỏa diễm trắng nhanh chóng tiêu tán mà viên đan dược màu xanh ngày càng hiện rõ.
Đan dược màu thanh sắc, giống như một hạt long nhãn, bao phủ phía ngoài là một Thanh một Tử một Bạch ba đạo giới văn xếp hàng có thứ tự,nắm đan dược trong tay, Tiêu Viêm có thể nhận thấy trong đó ẩn chứa một năng lượng khổng lồ.
- Lão thiên a, dĩ nhiên là luyện chế tam văn thanh linh đan, khó trách phải chuyển đổi hỏa diễm vài lần.
Tiểu công chúa không tự chủ được thốt lên, trong thanh âm, bộc lộ sự kinh hãi khó có thể che dấu, thân là một người luyện dược sư, nàng so những người xem khác càng thêm hiểu rõ, xác suất thất bại cùng với mức độ khó khăn khi luyện chế của vật này, đến tột cùng có bao nhiêu kinh khủng.
- Người kia cư nhiên sở hữu ba loại hỏa diễm?
Liễu linh khóe miệng co quắp, không thể che dấu được khiếp sợ trong ánh mắt, muốn luyện chế ra tam văn thanh linh đan, phải có ba loại hảo diễm bất đồng, mà lúc trước Tiêu Viêm sở sử dụng hỏa diễm, lại chỉ có thanh sắc cùng với tử sắc hỏa diễm, rất rõ ràng, thực lực tiềm ẩn từng bước được phơi bày ra.
....
Trên đài cao, Pháp Mã híp mắt nhìn, bất kỳ người nào đều có thể nhìn ra nét vui mừng không thể che dấu trên đôi mắt mà ngày thường luôn bao phủ vẻ lạnh nhạt, mở miệng cười dài nói:
- Tam văn thanh linh đan cùng tử tâm phá chướng đan các vị hẳn đã từng nghe nói qua. Có điều tử tâm phá chướng đan ở đây phát sinh biến dị làm nó có thể so sánh với Tam văn thanh linh đan được.
- Chúng ta sẽ cần thời gian thảo luận để xem ai là người chiến thắng.
Cơ Huyền nhìn hướng tới Pháp Mã, cùng với lúc đó Pháp Mã cũng quét mắt tới phía Cơ Huyền. Cậu nhếch miệng cười, dùng khẩu âm hướng tới phía Pháp Mã nói một câu gì đó.
Pháp Mã nhìn thấy lời của Cơ Huyền thì khuôn mặt khẽ biến, có phần kinh ngạc lại có phần trầm mặc. Lão quay người đi vào bên trong, cùng lúc đó có một nhóm người tiến tới phía Cơ Huyền và Tiêu Viêm cầm lấy hai lọ đan dược mang đi.
....
Sau một canh giờ thời gian, phía trên đài cao xuất hiện tám vị dược sư, đứmg ở giữa là Pháp Mã nhẹ một tiếng, đợi sau khi mọi ánh mắt tập trung lại, mới tươi cười cất cao giọng nói:
- Nếu kiểm tra đã hoàn tất, như vậy hiện tại, ta tuyên bố, quán quân lần này của đại hội.
Bàn tay lộ ra khỏi tay áo. Ngón tay chỉ về thanh niên thân hình đơn bạc, sắc mặt có tái nhợt:
- Đó chính là... Cơ Huyền.
Pháp Mã thanh âm vừa dứt. Khắp thính phòng bỗng nhiên vang lên những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Cơ Huyền nghe thấy mình chiến thắng cũng có chút ngạc nhiên nhưng sau đó chỉ mỉm cười từ tốn. Trong lòng cười hắc hắc, xem ra lời nói của mình có tác dụng. Cơ Huyền thực ra chỉ nói đơn giản:
- Ta biết chuyện của Tam vân thanh linh đan.
Pháp Mã chắc chắn hiểu ý nghĩ của lời đó nên về cơ bản sẽ thiên vị cho Cơ Huyền. Vì nếu tin này lộ ra ngoài thì sẽ gây lên tiêu cực với công hội.
Tiêu Viêm nghe xong kết quả thì trong lòng cảm thấy ngũ vị lẫn lộn. Từ lúc đầu tiên hắn thất bại toàn tập như vậy. Từ sơ khảo đến các vòng sau hắn đều bị Cơ Huyền áp chế gắt gao. Khi luyện chế Tam Vân Thanh Linh đan thành công hắn nghĩ mình nắm chắc chiến thắng trong thay, không nghĩ tới đan dược Cơ Huyền luyện chế không kém hắn tí nào. Cuối cùng vẫn thất bại.
Trong lòng Tiêu Viêm xuất hiện cảm giác " ghen tỵ ", hắn cảm thấy như vinh quang của hắn bị cướp đi. Giống như cảm giác với " Tiêu Huyền " ở Tiêu gia vậy, dù năm lần bảy lượt được Tiêu Huyền giúp đỡ nhưng trong lòng Tiêu Viêm có cảm giác không phục. Dồn nén những suy nghĩ trong lòng, Tiêu Viêm đi thu dọn lại những gì còn trên bàn.
.....
Nhã Phi ở một góc nào đó hoàn toàn không có chút kích động nào cả, nàng mỉm cười cực kì xinh đẹp, lúc này nàng không có một chút nào yêu mị quyến rũ cả. Đôi mắt to tròn ngận nước, đôi môi đỏ kiều diễm nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía người thanh niên anh tuấn bên dười kia tràn ngập yêu thương. Nhã Phi hiện giờ như bông hoa sen nở rộ vậy, bình dị nhưng lại thanh kiết, dịu dàng nhưng lại không thiếu đi sự mạnh mẽ. Nhã Phi khẽ lẩm bẩm:
- Ta biết chàng sẽ làm được... Không chỉ cần là chàng thì sẽ nhất định được.
Yêu Dạ ở cũng ở một góc khác, thân hình mảnh mai tựa vào bức tường, cánh tay vân vê đôi môi nhìn về phía Cơ Huyền. Không nghĩ tới có ngày nàng nhìn nhầm, nàng chỉ chú ý tới người được Gia Lão đánh giá cao cuối cùng đánh mất cơ hội lôi kéo một kẻ có tiềm lực không kém. Hiện giờ nếu nàng muốn lôi kéo thì người ta có lẽ kinh bỉ nàng, thậm chí đến nàng cũng không bỏ mặt mũi xuống được. Nghĩ một hồi Yêu Dạ cười khổ không thôi.
....
- Haiz, không nghĩ tới tiểu tử Nham Kiều kia cuối cùng cũng thất bại. Có điều việc này cũng không nói lên việc gì. Hắn thực sự vẫn rất xuất sắc.
Nạp Lan Kiệt thở dài nói.
- Ân.
Nạp Lan Yên Nhiên hơi gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thân thể đơn bạc giữa sân, thanh niên toát ra vẻ già dặn, không nhịn được nét tươi cười có chút khác thường:
- Hắn thực sự rất xuất sắc.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...