Hôm nay là ngày mà Gia Mã đế quốc có một sự kiện lớn diễn ra cứ mỗi tám năm một lần. Luyện dược sư đại hội ngày hôm nay chính thức khai mạc.
Cơ Huyền tiến vào luyện dược sư công hội, tại trong đại sảnh đi dạo một vòng, sau đó chuẩn bị tiến vào đông khu, nhưng mới vừa lên lầu,lại đúng lúc gặp đám mấy người Áo Thác đang đi xuống,vừa nhìn thấy nhau, đều là sửng sốt, chợt phá lên cười.
- Đi theo ta tiểu tử, đại hội tổ chức cũng không phải tại đây...
Áo Thác vỗ vỗ vai Cơ Huyền cười nói.
Đi một hồi, quảng trường hoàng gia từ từ xuất hiện trong tầm mắt, Cơ Huyền tầm mắt nhìn bao quát tất cả, quả thật khổng lồ như một tòa băng sơn. Lúc này trên sân đang có quân đội duy trì trật tự, đại hội như thế này...tập trung người từ bốn phương tám hướng mà đến, một khi tạo phản tại đế đô, sẽ tạo nên một hồi tai họa, hoàng thất Gia Mã đế quốc chính là cực kì cẩn thận. Tại lối vào chính, có nhân viên kiểm tra của luyện dược sư công hội, chỉ có người của công hội cùng tham gia mới được tiến vào, còn người đến xem chỉ có thể vào bằng cửa khác.
Có Áo Thác dẫn đầu, bọn người Cơ Huyền không chút trở ngại tiến vào quảng trường rộng lớn, đi qua một sườn núi đã được san thành con đường phẳng, tiếp đến là một cái sân rộng lớn, hoàn toàn được thu vào trong tầm mắt.
Áo Thác ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười nói:
- Chúng ta đi đến bàn khách quí bên kia đi, khoảng cách đại hội bắt đầu còn có một đoạn thời gian, ở nơi này ngươi có thể gặp được một vài nhân vật, sau này có lẽ sẽ có một chút hữu dụng với ngươi.
Thấy không ai phản đối, Áo Thác mang theo mấy người hướng về khu khách quí đi tới, đợi sắp tiến vào khu khách quí, đột nhiên chuyển hướng. Phía kia có dãy người đều đang ngồi, trong đó có phó hội trưởng luyện dược sư công hội, bên cạnh là một lão nhân mặc trường bào luyện dược sư màu tím.
- Hắn chính là Gia Mã đế quốc luyện dược sư công hội hội trưởng, Pháp Mã đại nhân, lão nhân gia này ngày thường rất ít xuất hiện ở công hội, nghe nói hắn bây giờ sắp tiến vào lục phẩm luyện dược sư rồi, tại Gia Mã đế quốc là người rất có danh vọng, cho dù là đan vương Cổ Hà gặp phải cũng khách khí ba phần, lúc trước Cổ Hà từng được hắn chiếu cố không ít, nói là tri ngộ tri ân cũng không quá đáng...
Áo Thác thấp giọng nói.
Thấy lão nhân quay đầu nhìn lại, Áo Thác cùng Phất Lan Đức vội vàng khom người hành lễ, sau đó dọc theo hành lang cẩn thận đi về phía trước, cung kính nói:
- Pháp Mã đại nhân, mấy năm không gặp, ngài vẫn tráng kiện như xưa a.
- A, là Hắc Nham thành Áo Thác đây sao? Các ngươi cũng không tệ, mấy năm không gặp cũng trở thành tứ phẩm luyện dược sư rồi, tiến bộ rất nhanh a...
Cười cười lắc đầu, Pháp Mã đột nhiên hướng ánh mắt xuống nhìn Cơ Huyền đang đứng sau Áo Thác, ôn hoà nói:
- Vị tiểu bằng hữu này, hẳn là người đạt được thành tích tốt nhất trong cuộc khảo hạch của công hội đây sao?Tên...tựa hồ gọi là Cơ Huyền.
- Chính là tiểu tử.
Cơ Huyền cũng mỉm cười lễ độ, hướng tới Pháp Mã nói.
- A a, thật là anh hùng xuất thiếu niên a, như thế này tuổi mà có thể đề luyện Thiết mộc linh hiệp tới tám lần, ta nhớ kỹ năm đó Cổ Hà tiểu tử cũng không có cái bản lĩnh này a...
Pháp Mã âm thanh, không nhanh không chậm, mặc dù có chút yếu ớt, bất quá lại làm cho người khác không khỏi có chút bị cuốn hút.
Cơ Huyền bình tĩnh cười cười, không biết đối đáp tiếp như thế nào ở cái đề tài này.
Pháp Mã dường như nhìn ra sự bất an của hắn, lập tức khẽ cười nói:
- Tiểu bằng hữu,chỉ cần là không phải nhắm vào công hội, lão nhân ta sẽ không xen vào chuyện của người khác...
Mặc dù tiếng cười của Pháp Mã khiến cho các công hội trưởng lão có chút kì quái. Còn Cơ Huyền thì nhìn lão thập phần kiêng kị, trong lòng tự nhủ cách xa lão nhân này ra một chút.
Sau đó có một nhóm người khác cũng hướng về phía này đi tới, là một nhóm người của hoàng thất Gia Mã. Một người là người thủ hộ hoàng thất Cơ Huyền đã từng gặp, đi bên cạnh là tiểu công chúa mặc chiếc dược bào thanh nhã. Bên cạnh nàng cũng có một một người mặc một bộ cẩm bào xa hoa, vóc người cao gầy, thiếu nữ này cùng tiểu công chúa có vài phần tương tự. Cùng có bộ dáng đáng yêu như tiểu công chúa, vị nữ tử cả người trên dưới lộ ra một chút băng lạnh cùng với phong thái thành thục mê người.
Cơ Huyền đảo mắt qua họ rồi không để ý tới nữa, nhưng không nghĩ tới đám người hoàng thất này lại tiến tới phía này.
Pháp Mã cười cười nói:
- Lão yêu quái, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại đến xem, hình như ngươi tựa hồ cũng không thích...loại trận đấu như thế này a.
- Ẩn cư hơn mười năm rồi, đến xem một chút cũng tốt...
Gia Lão cười hắc hắc nói. Ánh mắt đảo qua về phía Cơ Huyền, cũng cười hỏi:
- Vị tiểu hữu này là?
- Là một trong những hắc mã của đại hội này. Hắc, người đứng đầu trong khảo hạch.
Phát Mã nói.
- Vãn bối tên Cơ Huyền.
Cơ Huyền hướng tới Gia Lão nói.
Nghe lời nói của Pháp Mã, Gia Lão kinh ngạc hướng về phía Cơ Huyền đánh giá. Nhìn Cơ Huyền trước ánh mắt của mình vẫn thong dong như thường không dị trạng, Gia Lão trong lòng có chút tán thưởng.
- Không nghĩ tới anh hùng xuất thiếu niên lại nhiều như vậy. Hôm qua đến một Nham Kiều, hôm nay lại biết thêm Cơ Huyền.
Lắc lắc đầu, Gia Lão khẽ nói. Tuy nói thì nói vậy nhưng trong lòng lão Cơ Huyền vẫn kém hơn Tiêu Viêm chút đỉnh. Nhưng dù sao cũng có thể lôi kéo. Gia Lão cười cười, quay đầu chỉ vào nữ tử phía sau lưng mình nói:
- Tiểu tử kia, ngươi chắc cũng đã biết Nguyệt Nhi rồi, đây là tỷ tỷ của Nguyệt Nhi. Sự an toàn, trật tự lần này của đại hội do năm vạn quân đội duy trì, đều là một tay nàng nắm giữ nga.
- Ngươi hảo.
Băng lãnh nữ tử với đôi mắt đẹp nhìn Cơ Huyền, hào phóng quay về phía hắn vươn ngọc thủ, nói.
- Ách, ngươi hảo... Yên Dạ tướng quân.
Cơ Huyền không biết xưng hô như nào cho phải bèn nói đại một cái. Tay cũng nắm nhẹ lấy ngọc thủ của nàng một cách khách khí rồi buông ra.
Yên Dạ nghe thấy Cơ Huyền xưng hô nàng là tướng quân thì có chút buồn cười, và hành động của Cơ Huyền cũng để lại chút ấn tượng tốt với nàng. Ánh mắt cậu nhìn nàng rất bình thản giống như không quan tâm tới nàng là ai vậy, cũng không lợi dụng cơ hội lấn tới. Chỉ là lần đầu tiên có người " buông nàng ra trước ", bình thường là ngược lại nên có chút không quen.
Khách khí một hồi với Yêu Dạ, Cơ Huyền tiến lại chỗ Áo Thác ngồi xuống dưỡng thần.
Không lâu sau thì Tiêu Viêm và Phất Lan Khắc cũng tới, Gia Lão thì so với lúc gặp mặt Cơ Huyền thì hăng hái hơn nhiều, Yêu Dạ cũng mỉm cười xinh đẹp hướng tới Tiêu Viêm..
Nhưng những việc đó Cơ Huyền cũng không có chút hứng thú quan tâm, vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Có điều một hồi sau thì xung quanh náo nhiệt hẳn lên.
Lần này những đội hình tiến vào khu khách quí đích thực có bối cảnh không nhỏ, đế quốc ba đại gia tộc đều xuất hiện,đội hình như vậy,sợ rằng bất cứ thế lực nào ở Gia Mã đế quốc đều không thể khinh thường. Theo đoàn người đang đi vào,đám đông vẫn có một chút hỗn loạn, nguyên nhân chính là Nạp Lan Yên Nhiên cùng với Nhã Phi, hai nàng khí chất không giống nhau, mà đều là mĩ nữ, lại ở cùng một chỗ, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác, khó trách các đệ tử quí tộc tai sao lại kích động như vậy.
Đoàn người đi theo hành lang tới vị trí đã được sắp xếp, cùng mọi người chào hỏi.
Trong lúc mọi người còn đang chào hỏi. Cơ Huyền quét ánh mắt qua một lão nhân xạ lạ đi phía sau Nạp Lan Kiệt cùng Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn, Mộc Chiến gắt gao đi theo bọn họ, nghe mọi người chào hỏi nhau, Cơ Huyền liền rõ thân phận của lão nhân chính là Mộc gia Mộc Thần, cũng là một gã đấu vương cường giả...
Nhã Phi sau khi chào hỏi các trưởng bối, liền lặng lẽ đi tới bên cạnh Cơ Huyền ngồi xuống, cười tười như hoa nói:
- Tiểu hoại đản, lần này nhất định phải lấy được thành tích tốt nha, mọi người đều nhìn sự biểu hiện của đệ đó...
- Ta chỉ tận lực thôi.
Cơ Huyền đối với yêu tinh Nhã Phi này cũng mỉm cười nhẹ nhàng, cánh tay không an phận nắm lấy tay ngọc của nàng.
Nhã Phi cũng không dãy giụa, tuỳ tiện để Cơ Huyền nắm lấy cánh tay. Mắt phượng thì nhìn ngắm khuôn mặt lười biếng của Cơ Huyền nói thầm:
- Đúng là không quen nhìn, khuôn mặt trước kia vẫn thuận mắt hơn.
Nhìn hai người tình chàng ý thiếp Mộc Chiến bên kia tức đến chán nổi gân xanh. Nghiến răng nghiếm lợi căm tức, ánh mắt hận không thể lăng trì Cơ Huyền. Hình như cũng không phải mỗi Mộc Chiến, phàm là người ái mộ Nhã Phi đều thế.
Cơ Huyền đối với ánh mắt của họ, thì hoa lệ bỏ qua. Vẫn ngang nhiên nắm tay Nhã Phi. Có điều đúng là Cơ Huyền thì may mắt hơn Tiêu Viêm một chút..... Vì bây giờ ngồi cạnh hắn là hai mĩ nữ với thân phận tôn quý, thiên phú bất phàm.
Đám quí tộc đệ tử ánh mắt như muốn phun lửa, nghiến răng nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, bộ dáng như có thù giết cha. Thở dài vuốt trán, hương phong thoang thoảng lượn lờ quanh chóp mũi khiến cho Tiêu Viêm có chút cười khổ, sau lưng là từng đạo ánh mắt nóng cháy phóng đến như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn chính mình cũng không rõ tại sao mấy người này đều súm lại ngồi quanh mình, chẳng lẽ những nữ nhân này nhàm chán đến mức muốn ganh đua tâm lý.
.....
Theo thời gian từ từ trôi qua, thời gian đại hội khai mạc cũng đã tới.
- Đương!
Một đạo âm thanh thanh thuý vang lên, cũng là lúc âm thanh huyên náo trên sân chấm dứt, tất cả đều yên lặng...Sau khi tất cả yên lặng, Pháp Mã đứng dậy, sau đó chậm rãi đi lên phía trước khu khách quí, ánh mắt đảo qua phía dưới nhìn một vòng hơn hai ngàn luyện dược sư đang ngồi trên ghế đá, lúc này tất cả luyện dược sư cũng ngước đầu lên, ánh mắt cung kính hướng về vị lão nhân có danh vọng cao nhất trong giới luyện dược sư của Gia Mã đế quốc.
- Lấy danh nghĩa là luyện dược sư công hội hội trưởng, ta tuyên bố đại hội luyện dược sư lần thứ bảy, bắt đầu!
- Oanh!
Đám người đứng ngoài xem sôi trào, tiếng hoan hô, tiếng vui mừng hò hét chấn động chín tầng trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...