“Thạch Khôi, Phế thành!”
Trên lôi đài, một vị trưởng lão già nua có làn da xám như đá tảng chậm rãi lật giở tập danh sách trên tay, rồi lớn tiếng quát. Ngay lập tức, từ đám đông nghìn nghịt bên dưới lôi đài, một khe hở nhỏ được tách ra. Một thiếu niên có dáng vẻ hơi thô kệch, ăn mặc rách rưới theo lối đó tiến lên lôi đài, chắp tay bái vị trưởng lão kia.
Theo sự chỉ dẫn sơ sịa của lão, thiếu niên đó tập trung toàn bộ đấu khí lại song thủ, đồng thời bộc phát một quyền bằng tối đa sức mạnh của mình lên một tấm cương thiết cực lớn đặt chính giữa lôi đài.
Bề mặt tấm cương thiết khẽ gợn sóng, nhưng lúc này hầu như không ai để tâm đến việc đó. Toàn bộ ánh mắt trên dưới lôi đài đều tập trung tại đỉnh của tấm cương thiết, nơi có khắc những ngôi sao xếp thành hàng lối với nhau, gồm ba hàng, mỗi hàng chín ngôi sao, tượng trưng cho các các cấp độ Đấu Giả, Đấu Sư, Đại Đấu Sư, từ Nhất tinh cho đến Cửu tinh…
Người ta thấy ngôi sao hàng dưới cùng bên trái như bị cương thiết làm đầy lên rồi biến mất, nhưng chỉ sau vài tức thở, ngôi sao đã hiện trở lại như chưa có gì xảy ra…
“Thạch Khôi, 13 tuổi, hậu đại tộc nhân Phế thành! Thực lực Nhất tinh Đấu Giả! Đạt!”
Nghe được tiếng quát từ miệng vị trưởng lão kia, đa số hậu đại tộc nhân đứng dưới lôi đài nhất thời phát ra thanh âm có vẻ vô cùng hâm mộ.
Nghe vậy, trên gương mặt khô khốc của Thạch Khôi cũng hiện ra một nỗi vui mừng, hắn vội vã quỳ xuống, dập đầu vái vị trưởng lão kia, rồi tiến xuống lôi đài bằng lối đi trải sẵn thảm đỏ phía bên trái, trong ánh mắt hâm mộ của không ít người.
“Thạch Hư, Tối Thành!”
“Thạch Nhi, xem đủ chưa?” Từ trong cơ thể Thiên Khiển, Thạch U khẽ lên tiếng.
“U tỷ tỷ, ca ca kia thật may mắn a!” Thiên Khiển nói, cảm thấy có chút ngưỡng mộ Thạch Khôi vừa bước xuống.
“Uh, may mắn!” Thạch U nói, không phản đối lời nói của Thiên Khiển, dù trong mắt nàng… thậm chí nàng còn chẳng để những gì diễn ra trên lôi đài vào trong mắt,”Nhưng… từ nay về sau, cấm đệ không được gọi ai khác là ca ca!”
“Sao lại vậy, U tỷ tỷ?” Thiên Khiển thắc mắc,”Gia gia bảo...”
“Gọi như vậy hắn sẽ ngang hàng với tỷ tỷ!” Thạch U lên tiếng, giọng có vẻ không thoải mái, trong sâu thẳm lại thầm nghĩ,”Gia gia đệ cũng không xứng làm trưởng bối của tỷ a!”
“Uhm!” Thiên Khiển gật gật đầu. Thiên Khiển cực kỳ ỷ lại vào U tỷ tỷ của nó! Bất kỳ lời nói nào của nàng, Thiên Khiển đều nghe theo, không bao giờ phản bác một câu.
“Thạch Hư, 15 tuổi, hậu đại tộc nhân Tối Thành! Thực lực chưa tới Đấu Giả! Loại!”
Dường như biết rõ thực lực của bản thân, thiếu niên đang đứng giữa lôi đài cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên với kết quả. Chỉ có điều, ngay khi vị trưởng lão kia quát lớn một tiếng “Loại!”, thiếu niên đó lập tức thất khiếu trào máu, gục xuống đương trường.
“U tỷ tỷ…” Giữa lúc đám đông còn đang huyên náo với sự việc trên lôi đài, Thiên Khiển lại lặng lẽ tách ra, quay người bỏ đi, thầm hỏi,”Tỷ có nhớ, phía sau cánh rừng chỗ thạch động bí mật của chúng ta, có một cái nghĩa trang không?”
“Có chứ!” Thạch U nói, dù thực sự nàng còn khá mơ hồ về cái cụm từ này.
Trước khi vào trong Thư điện, nàng hầu như chẳng biết gì về thế giới này, ngoài những điều Thiên Khiển kể cho nàng nghe, hoặc vài thứ nàng tự nghiệm ra được… Song nếu Thiên Khiển đã nói thì chắc chắn là đúng.
“Có một lần, đệ và Tiểu Bạch đi hái dược liệu, vô tình đi vào trong đó. Ở đó, bọn đệ nhìn thấy một tòa tháp rất lớn, rất là cao… Khi đệ quay về hỏi gia gia, gia gia nói nơi đấy gọi là Hậu đại lăng viên, còn tòa tháp kia tên là Lạc Ấn Tháp, trong tháp có khắc tên những người được chôn cất tại đây… được các trưởng lão nhiều đời trước cho xây dựng, coi như là minh chứng đã từng có người tên như thế sống trên cõi đời này...”
“Uh!” Thạch U nghe cũng hiểu đại khái, song vẫn chưa rõ tại sao Thiên Khiển lại nhắc đến chuyện này, lại hình như có chút buồn bã trong lời nói.
“Nhưng, tỷ biết không? Mọi người lại không có gọi nó như vậy. Họ gọi nó là Tháp vết nhơ, còn nghĩa trang đó được gọi là Nghĩa trang than thở...”
“Đệ nghe gia gia nói, Thạch giới một Thánh địa, môt chính thành, ba mươi sáu phân thành, trăm ngàn thôn trang tiểu trấn... Ngoại trừ Thánh địa và Thạch Thành ra, những nơi còn lại đều có một nghĩa trang, và một tòa tháp như vậy!”
Nghe Thiên Khiển nói xong, Thạch U cũng liền hiểu ra ý tứ. Người mới ngã xuống trên lôi đài kia, hay những người chết đi mà vẫn mang trên mình cái danh Hậu đại tộc nhân, đều được chôn cất tại đó!
Hậu đại vạn dân, tháp cao vạn trượng...
“U tỷ tỷ...” Thiên Khiển hỏi nhỏ,”Đệ không hiểu được, Thạch tộc hay Hậu đại không phải cũng đều là người, đều do cha mẹ sinh ra sao? Tại sao lại phải phân biệt như vậy?”
“Thạch Nhi ngoan!” Từ trong cơ thể của Thiên Khiển, một làn hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa ra, song không mang màu sắc hắc ám mà lại trong suốt đến vô hình, như vòng tay của Thạch U ôm ấp lấy Thiên Khiển. Nàng cười nói,”Nói tỷ tỷ nghe, trên đời này, ai là người thương đệ nhất?“
”Tỷ tỷ là người thương đệ nhất!” Thiên Khiển nói chắc chắn,”Còn cả Tiểu Bạch và...!”
“Vậy tỷ tỷ lại hỏi, vì sao đệ phải mạo hiểm tu luyện?”
“Để bảo vệ tỷ tỷ, Tiểu Bạch, cả gia...”
“Vậy thì được rồi!” Thạch U dịu dàng nói,”Trong lòng đệ có tỷ tỷ và Bạch Bạch, mục tiêu phấn đấu của đệ cũng là vì tỷ tỷ và Bạch Bạch. Đệ bị tổn thương, ngoài tỷ tỷ và Bạch Bạch thương đệ ra thì còn ai khác? Cũng như khi tỷ tỷ và Bạch Bạch bị tổn thương, thế gian này ngoài đệ ra, có ai quan tâm? Vậy nên chuyện thế nhân hơn thua nhau ra sao, Thạch nhi cũng không cần quan tâm, cùng đừng để tâm!”
“Còn gia...”
“Thạch nhi hiểu ý tỷ tỷ nói không?” Thạch U lại không để Thiên Khiển nói hết câu, triệt để muốn đá Thạch Thao ra khỏi chuyện này...
“Vâng!” Thiên Khiển gật đầu.
“Đi tìm Bạch Bạch về đã!” Thạch U hối thúc. Dù nàng không hài lòng với tiểu chút chít lười biếng này, nhưng cũng không phải không có điểm thưởng thức nó. Chí ít thì dù là ma thú Nhất giai song Tiểu Bạch lại cảm nhận được sự tồn tại của nàng trong Thiên Khiển, hơn xa cái lão già ”chạm đến Thánh giai” kia...
Thạch Thao sống trong thảo lư nhỏ, nằm trong một sơn động rất lớn dưới chân núi phía nam Thạch Thành. Vốn dĩ lão từng có vị trí ở Thạch Đế sơn mạch, nhưng năng lượng thiên địa ở đó quá nồng đậm, ngăn cản cảm ứng của lão với thiên địa dị tượng xảy ra trên Thạch giới, mà người không an phận như Thiên Khiển thì... Nên lão đành dựng tạm một căn thảo lư ở đây để tiện theo dõi.
Đây không phải lần đầu Thiên Khiển đến nhà của lão, song nó vẫn phải cảm thán về độ rộng của sơn động này. Có cộng độ lớn của tất cả sơn động trước giờ nó tìm được đến giờ cũng chẳng bằng một góc nhỏ của cái sơn động này a!
Nhưng Thiên Khiển cũng không để tâm vào việc so sánh quá lâu, vì hiện giờ thì nó muốn biết Tiểu Bạch thế nào rồi. Đã ba tháng trôi qua Thiên Khiển không có chải lông cho Tiểu Bạch, không biết tiểu chút chít ấy có giận nó không nữa.
“Khí tức này...” Thạch U có chút ngạc nhiên nhìn về phía thảo lư, rồi cũng có chút khen ngợi tiểu chút chít lười biếng kia. So với ba tháng trước, khí tức của Tiểu Bạch tăng lên rất nhiều a!
“Tiểu Bạch!” Thiên Khiển thì không có cái mẫn cảm như Thạch U, đơn giản vì bản thân nó chẳng khác gì một người bình thường không tu luyện đấu khí, nên chỉ có thể to mồm gọi Tiểu Bạch. Trước giờ Tiểu Bạch cũng không ít lần bỏ ra sau núi sưởi nắng, đùa nghịch với bướm hoa, Thiên Khiển cũng hay gọi Tiểu Bạch về như vậy.
Đột nhiên, từ phía lầu hai của thảo lư, một luồng ánh sáng tuyết trắng bay vụt xuống, lao vào ngực Thiên Khiển, làm nó té ngã nhào ra đất. Trong nháy mắt, hào quang rút đi, đến lúc Thiên Khiển tỉnh táo trở lại, trong lồng ngực nó chỉ còn là một thiếu nữ có mái tóc dài trắng xóa.
Nàng có một thần sắc ngây thơ, thuần khiết trong đôi mắt, dịu dàng hiện hữu trên gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ. Chẳng là thần nữ tiên cơ băng sương lạnh lẽo, không phải yêu mị ma nữ dụ hoặc chúng sinh... vẻ đẹp của nàng sơ khai như bông tuyết vừa kết tinh trong không khí, như sương mai vương trên lá buổi bình minh...
Thân thể nhỏ xinh căng mọng của nàng co rúc trên người Thiên Khiển, mái đầu tóc trắng mềm tựa nhung lụa dịu ngoan cọ vào cằm chủ nhân. Đỉnh đầu có đôi tai nhỏ lông mềm như nhung phủ, sau lưng là năm cái đuôi bông xù duyên dáng quẫy nhẹ giữa không trung.
“Chủ nhân!” Nàng khẽ máy môi, phát ra một thứ thanh âm yêu kiều, như rung động, như ngọt dần lên trong không khí...
“…” Thiên Khiển có chút bàng hoàng, cũng có chút đỏ mặt.
Tuy rằng nó mới chỉ mười tuổi, vẫn còn đầy sự ngây ngô của trẻ con, song không phải là không biết một điều gì hết. Một cỗ tà hỏa mơ hồ nhen lên trong cơ thể, khi trước mắt nó là một vưu vật của nhân gian, trong bộ trang phục nguyên sơ nhất của loài người...
“Tiểu... Tiểu Bạch...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...