Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Trong Thạch Đế sơn mạch, có một địa phương gọi là Thư điện, dùng để chỉ quần thể tằng lâu, lầu các phía Nam sơn mạch, là nơi tích lũy, lưu giữ tri thức hàng vạn năm của Thạch tộc. Đây là một địa phương tương đối đặc biệt, vì mặc dù nằm trong khuôn viên Thánh địa của Thạch tộc, nhưng nơi đây lại không những không hạn chế tộc nhân qua lại, mà Tộc trưởng và Trưởng lão điện còn khuyến khích tộc nhân tích cực ra vào tìm hiểu tri thức.
Song… không khỏi phụ sự kì vọng của họ, thời điểm cuối cùng Thư điện đón tiếp ngoại nhân rơi vào khoảng hơn hai trăm năm trước, khi Thạch vệ Phó quân Thạch Thao gửi vào trong Dược lâu thuộc Thư điện cuốn Dược lục, là những ghi chép tản mạn về dược liệu của lão trong thời gian lịch lãm ngoài Trung Châu…
Hiện tại, tộc nhân Thạch tộc, nếu chỉ có thể dùng một câu để miêu tả, hẳn là câu “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển” a... Kể cả tộc nhân ưu tú hay bình thường, thì thứ họ hướng đến trước tiên đều là thực lực.
Không kể đến việc Đấu khí đại lục là nơi mà cá lớn nuốt cá nhỡ, cá nhỡ nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm riu, tôm riu nuốt bùn... ra, thì ngay bản thân huyết mạch Thạch tộc đã đề cao thực lực hơn là tri thức thông thường rồi. Nếu ngươi có thời gian đọc một quyển sách, sao không đi tu luyện đấu khí đi! Đến vị trí Tộc trưởng Thạch tộc hiện tại cũng là do nắm đấm mà giành lấy a, chứ đâu có dính dáng gì đến sách vở.
Đây cũng là nỗi bi ai lớn nhất của Thạch tộc. Mặc dù tộc nhân xếp vào hàng cường hãn bậc nhất trong Bát tộc, nhưng xét toàn diện lại luôn luôn không bằng các tộc khác. Có lẽ trong mắt bọn họ, Thạch tộc cũng giống như một nhóm người man rợ truyền thừa từ thời viễn cổ mà thôi…
Nhưng kể từ hơn hai tháng nay, Thư điện bỗng chốc lại xuất hiện một tia sinh khí. Vốn là các trưởng lão trông coi Thư điện vẫn đang sinh hoạt như mọi ngày, người tĩnh tu, người chơi cờ... thì đột nhiên thấy Thạch Thao lão đầu tử dẫn theo một tiểu tử đi đến, chẳng nói chẳng rằng với họ, chỉ dặn dò tiểu tử kia mấy câu,”Nhớ chăm chỉ đọc sách!”, rồi cũng bay đi mất hút trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người.
Mấy trưởng lão cũng chẳng lạ gì tính khí của lão, cũng không thấy phiền về việc tiểu tử dẫn phát lôi đình tai tiếng xuất hiện ở đây, nên cũng để mặc cho Thiên Khiển tự do ra vào Thư điện.

Nhưng, chẳng mấy chốc mấy trưởng lão thấy để cho tiểu tử này ở đây là một sai lầm, một sai lầm cực kì to lớn. Tiểu tử này không hiểu sinh ra vào thời khắc nào mà lại có một trí nhớ kinh khủng đến vậy! Chỉ có hơn hai tháng a, Thú lâu, Dược lâu, Thiên điện, Sơn hà các, Viễn cổ thư phòng… đều bị nó càn quét một lượt. Cả Thư điện hơn chục vạn quyển thư, quyển nào cũng có dấu vết vừa được lật mở…
Nhưng nếu chỉ có như vậy, tại sao lại gọi là sai lầm cực kì to lớn?
Sai lầm ở chỗ là ngoại trừ trí nhớ kinh khủng ra, các lão chẳng hiểu trong đầu Thiên Khiển còn thừa chỗ nào để nảy sinh hàng loạt những nghi vấn, hỏi đến mức khiến họ tối tăm mặt mũi. Có một số trưởng lão, mang tiếng là học thức thiên cổ uyên thâm, còn tái mặt không giải thích được những nghi vấn Thiên Khiển đưa ra, từ đó trốn tiệt trong phòng tu luyện, treo bảng miễn tiếp khách.
Song, điểm thắc mắc chính là, các trưởng lão không rõ bằng cách nào Thiên Khiển có thể nhai nuốt từng đó quyển thư chỉ trong từng đấy thời gian. Họ cũng thử quan sát nó trong khi đọc, thấy ngoại trừ việc Thiên Khiển ngồi trên một núi thư tịch mà họ xếp sẵn cho nó, lật giở nghiền ngẫm quyển sách trên tay, còn lại không có điểm gì khác thường… Không lẽ ngồi lên sách là có thể thu thập được những gì viết trong đó?
Không có cách nào lý giải, các lão cũng đành cho qua, chỉ là ai cũng có cùng một nỗi niềm cảm thán...
“Một hạt giống tốt a… Đáng tiếc…”
Một lúc lâu sau… Đến khi xác định được không còn một tia đấu khí theo dõi nào trong thư phòng, từ trong nội thể của Thiên Khiển, một làn sương hắc ám mỏng vô thanh vô tức lặng lẽ tràn ra, khuếch tán dần dần, bao trọn lấy núi thư tịch.
“U tỷ tỷ!” Thiên Khiển thì thầm với làn sương,”Tỷ tìm thêm được gì chưa ạ?”
“Tỷ cũng không rõ!” Một thanh âm dịu dàng vang lên trong đầu Thiên Khiển,”Có rất nhiều thứ được miêu tả có đặc điểm như tỷ, song lại không phải toàn bộ…”
“Rồi sẽ tìm ra thôi mà!” Thiên Khiển động viên, cảm giác được có một hơi ấm nhẹ nhàng trào lên trong tâm khảm.
“Uhm!”
“…”
“Thạch nhi, sao vậy?”

“Đệ nhớ Tiểu Bạch!” Thiên Khiển có chút buồn bã nói,”Gia gia đi rồi, lại mang theo Tiểu Bạch đi đâu mất…”
“Yên tâm đi!” Thanh âm vang lên, lần này lại có thêm chút gì đó sủng ái,”Tỷ tỷ vẫn cảm nhận được khí tức của Bạch Bạch. Theo như gia gia đệ nói, thì là hắn muốn để Bạch Bạch làm sủng thú hộ thân của đệ, nên nhốt nó trong nhà hắn cắn nuốt ma tinh hạch.”
“Thế Tiểu Bạch có bị nguy hiểm không?”
“Chắc là không!” Thanh âm vang lên có chút chắc chắn,”Theo những gì ghi ở đây thì Ma thú muốn tiến giai, ngoại trừ tu luyện còn có thể cắn nuốt ma tinh hạch cấp cao. Bạch Bạch ngốc nghếch song lại rất tham ăn, tinh hạch lại là thức ăn ngon của yêu thú, vậy là hợp với nó quá còn gì! Tôn cấp như gia gia đệ mà không có đủ tinh hạch để nuôi Bạch Bạch thì mới là nỗi bất hạnh của hắn!”
“Nhưng…”
“Hiện tại tỷ tỷ không thể làm gì được giúp đệ! Đấu khí đệ tu luyện tạm thời xung đột với năng lượng của tỷ, không cẩn thận là lại bị sét đánh… Trong đây có vài chỗ nhắc đến tình trạng xuất hiện sấm sét khi tu luyện, giúp tỷ tỷ cũng hiểu hơn đôi chút… Nhưng, có lẽ chúng ta vẫn phải thực hiện bước kia…”
“U tỷ tỷ!” Thiên Khiển nói nhỏ,”Đệ không có trách tỷ!”
“Đệ đệ ngốc! Tỷ tỷ tồn tại trong đệ, tình cảm của đệ, sao tỷ không rõ... Gia gia ngốc của đệ năm lần bảy lượt xen ngang vào, đệ lại không thể giải thích rõ cho hắn… Lần này hắn đi rồi, chúng ta cố gắng tiếp…”

“…”
“Tỷ tỷ chỉ là ngủ say một thời gian thôi, để đệ có thể thoải mái phát triển… Đến một thời điểm nào đó, tỷ tỷ sẽ lại thức dậy chơi với Thạch nhi, được không?”
“…”
“Có người đến!”
Làn sương hắc ám nhanh thu lại, rồi chìm vào nơi sâu nhất trong thể nội của Thiên Khiển, nơi gần như chắc chắn không ai có thể dò xét đến, để lại một thân ảnh có chút bơ vơ, nhỏ bé vô cùng trong một thư phòng rộng lớn.
Một lúc sau, cánh cửa thư phòng mở ra, xuất hiện phía sau đó là trưởng lão trông coi thư phòng cùng một Thạch vệ binh. Trông nét mặt của lão khá vui vẻ, không có vẻ gì là nghiêm trọng.
“Thiên Khiển! Đại trưởng lão muốn gặp con!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui