Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Mấy lần xuân qua xuân lại, hoa nở hoa tàn, thân thể mềm mại của Như Mộng lên xuống như sóng cồn, mỗi lần lên tới đỉnh của con sóng là lại một lần ngây dại túm chặt lấy bả vai Thiên Khiển, thanh âm rên rỉ từ miệng phát ra không ngơi nghỉ.
Trong cơn mê loạn, nàng cảm giác được thân thể mình như liên tục được nâng lên ôm ấp trong vô định thiên không, rồi trong chớp mắt lại bị hung bạo đẩy xuống vực thẳm trụy lạc sâu vạn trượng.
Thiên Khiển tuổi trẻ khí thịnh, lần đầu tiên trong đời còn chưa biết đến cái gì gọi là tiết chế, nghe được thanh âm rên rỉ kích tình kia, dục hỏa lại càng kích phát dữ dội, tiến công càng lúc càng mãnh liệt hơn, đôi bàn tay lớn tại kiều đồn no đủ của Như Mộng không an phận mà thô bạo chèn ép, khuôn mặt càng lúc càng vùi sâu vào địa phương mềm mại giữa hai ngọn tuyết sơn.
Trong tiếng thở dốc của nàng, hắn ôn nhu mà cuồng bạo, hôn lên từng tấc da tấc thịt, cắn lên đôi thỏ ngọc mỡ màng, như muốn triệt để lưu lại trên thân thể nàng ấn ký chỉ thuộc về riêng mình hắn.
Như Mộng ba ngàn sợi tóc xõa tung như thác đổ, phủ xuống kiều đồn, trong đôi mắt như mê đi bởi lệ nóng ánh lên vẻ phong tình vạn chủng, hai tay mềm mịn vô thức đưa lên ôm lấy đầu Thiên Khiển mà áp chặt hắn vào trong lồng ngực, đôi chân thẳng tắp thon dài không tự chủ được mà quây quanh lấy eo thân Thiên Khiển, thân thể như mãng xà uốn éo, cuối cùng cũng thuận tình nghênh đón lấy từng đợt công kích của hắn.
Tận tình trao đi, tận tình cố gắng, như cá với nước, tuy hai mà một...
Trong không gian ngập tràn ánh lửa, không biết đã trải qua bao lâu, chỉ đến khi Như Mộng thảm thiết kêu lên một tiếng tiết thân, Thiên Khiển cũng đồng thời đưa quân tiến vào địa phương sâu thẳm nhất trong nàng.
“...”
Tiểu phúc vốn đang căng lên bởi con mãnh thú, thời khắc này lại lần nữa bị làm đầy hơn khiến Như Mộng có chút không chịu đựng được, thân thể run lên khe khẽ mà ngả gục xuống ngực Thiên Khiển, tóc tai ngổn ngang, mồ hôi như tắm, hơi thở theo mang dư âm của cao trào vẫn chưa dứt hẳn mà dồn dập, gương mặt trong trẻo mà lãnh đạm lưu lại y nguyên nét đỏ hồng say đậm lòng người.
Thiên Khiển trải qua hai trận chiến, di chứng sau khi hấp thụ Hỏa Sơn Thạch Diễm cũng nhớ vậy mà tiêu tán đi không ít, cũng giảm đi một phần điên cuồng mà nhẹ nhàng ôm lấy Như Mộng vào lòng. Nhớ lại từng hành vi của mình đối với nàng, hắn có chút bối rối cùng áy náy mà siết nhẹ vòng tay, ôn nhu vỗ về nhè nhẹ lên mái đầu nàng, thay nàng sửa sang lại vẻ rối bời của mái tóc.
Mây mưa đã qua, những sợi tóc trên trán Như Mộng bị mồ hôi thấm ướt đẫm. Nàng nhắm hai mắt dựa trong lòng Thiên Khiển, thân thể run nhẹ từng đợt, tiểu phúc vẫn vì mãnh thú nằm lại bên trong mà ê ẩm không yên. Lặng im cảm nhận hơi ấm đang lan tỏa nhẹ nhàng bên trong mái tóc, Như Mộng bỗng khẽ rùng mình, cảm thấy như xung quanh mọi thứ dần trở nên mờ nhạt, phảng phất trong lòng bốc chốc trở nên trống rỗng.
“Ta... rốt cục là cái gì...?”

Nàng hỏi, thanh âm nhỏ nhẹ run rẩy vang lên, tha thiết như tự hỏi bản thân, lại cảm nhận được đôi bàn tay ấm nóng đang luồn sâu bên trong mái tóc nàng đã ngừng di chuyển, trái tim bỗng chậm đi một nhịp, hồ như cảm thấy chút gì đó mất mát.
“Ta sinh ra... chỉ để làm đồ chơi...cho các người giày vò sao?”
Nghe được câu hỏi như chất chứa vạn nỗi niềm, thanh âm như chịu đựng vạn đau đớn tủi nhục, Thiên Khiển có chút sững sờ, không trả lời ngay được. Cảm nhận được từng đợt run rẩy, từng giọt lạnh buốt rơi trên ngực, hắn vẫn chỉ lặng yên, nằm hồi tưởng lại những gì về người con gái này được lưu trong tâm trí.
Nàng là mẹ của Lăng Tuyết, cũng có nghĩa nàng chính là người con gái năm xưa bị Lăng Thiên cường bạo chiếm đoạt trong Hỏa Diệm Sơn. Vả lại, khi nãy, dù bản thân có trở nên điên cuồng trong dục hỏa, hắn cũng nhận ra được trên thân thể nàng xuất hiện không ít những vết bầm tím, không nói cũng biết trong suốt những năm tháng rơi vào tay kẻ cầm thú kia, nàng đã phải nếm trải qua bao nhiêu khổ nhục.
Một hồi lâu, không nghe được câu trả lời từ hắn, Như Mộng cũng chẳng tỏ ra có chút gì thất vọng mà lặng lẽ ngồi dậy. Chẳng thất vọng, vì ngay từ đầu nàng cũng đâu có đặt ra bất kỳ hi vọng gì.
Giống như tên của nàng, trong giây phút này, Như Mộng như bừng tỉnh lại từ trong giấc mộng, một giấc mộng hoan lạc kỳ lạ mà lý trí của nàng đến nay vẫn chẳng rõ ràng tại sao lại thành ra như vậy, chỉ là, cảm giác ấm áp vẫn chảy xuôi trong huyết quản, dư vận lâng lâng vẫn quanh quẩn bên linh hồn, còn mãnh thú kia, vẫn chẳng hề an phận mà rút lui, một mực liên kết cả hai lại thành một thể.
Thở nhẹ ra một hơi, bình ổn tâm tình của mình một cách chậm chạp, Như Mộng chẳng để tâm lấy việc hết thảy xuân quang của nàng đang phô bày một cách lộ liễu trước mặt người thanh niên kém tuổi nàng đến cả nửa cuộc đời, cũng không vì giấc mộng điên cuồng hôm nay mà khinh bỉ hắn, dù sao thì, nếu hắn không đến, cuối cùng nàng cũng trở thành đồ chơi của một kẻ nào đó khác mà thôi...
Chí ít, sâu thẳm bên trong tâm hồn nàng, có một thứ mơ hồ gọi được gọi là trực giác mách bảo rằng, hắn sẽ đối xử tốt với Tiểu Tuyết nhi của nàng...
“Để ta...”
Như Mộng khẽ cắn răng, dồn chút sức lực cuối cùng lên đôi chân để đứng dậy, nhưng chưa được nửa chừng lại có cảm giác như bị một bàn tay nóng ấm giữ lại, hai chân run rẩy không trụ vững được mà khuỵu xuống.
Tiểu phúc nhỏ nhắn, một lần nữa bị hung ác mãnh thú lấp đầy.
Khoái cảm ma sát như hóa thành lôi điện, tàn nhẫn chạy đi công phá sạch những thành trì tự chủ mà nàng vất vả lắm mới giành giật lại.

Không gian hỏa diễm, lại vang vọng thanh âm rên rỉ tiêu hồn.
Chút sức cuối cùng bị tàn nhẫn đánh tan, Như Mộng thân thể yếu nhược chẳng còn cách nào khác, lại lần nữa ngã vào lòng Thiên Khiển.
Cảm nhận được một cỗ nhu nhuyễn nơi lồng ngực, Thiên Khiển lần này không có lấy chút ngần ngại, một mực vòng tay đem nàng siết chặt vào lòng.
Như Mộng cũng chẳng lấy làm hốt hoảng sợ hãi, chút ý niệm phản kháng giãy giụa cũng không, chỉ nằm im trong lòng hắn, lặng yên nghe từng hơi thở đều đều, nóng bỏng phả lên vành tai.
Đôi mắt nhắm lại, toàn thân vô lực mà thả lỏng, như tùy tiện trao thân thể vào tay Thiên Khiển, mặc hắn làm càn.
Bất giác, Như Mộng cảm nhận được một dòng năng lượng ấm áp không ngừng chảy vào trong cơ thể, Đấu khí tản mát vì bị phong bế cũng có dấu hiệu ngưng tụ trở lại, chậm chạp ổn định từng chút một.
“Tốt hơn chút nào chưa?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Chậm rãi mở mắt, nàng hơi ngước đầu lên, đôi mắt mệt mỏi có chút thất thần nhìn vào mắt hắn. Không còn đôi ngươi đỏ rực cùng quang mang nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, thay vào đó là một đôi mắt đen tuyền, sâu như vực thẳm, vẫn ánh lên chút gì đó trong veo non nớt, nhưng lại cho nàng cảm giác nhất mực dịu dàng.
Sực tỉnh trở lại, Như Mộng đã cảm giác được sự ấm áp của bàn tay đang nhẹ nhàng xoa lên trên tiểu phúc của nàng, ôn nhu rót một dòng năng lượng xuyên thấu vào trong, cơn ê ẩm khó chịu vì bị lấp đầy cũng nhờ vậy mà giảm bớt đi không ít.
“... phải biết tự yêu thương bản thân mình...”
Như Mộng đôi ngươi như căng ra, thân thể co rút mạnh, trái tim vốn như mặt hồ tĩnh lặng bỗng trào lên vô vàn gợn sóng. Lời nàng nghe được, như ma quỷ tràn đi xâm lược từng ngóc ngách trong cơ thể nàng, phá tan mọi phòng tuyến, mọi tầng lãnh cảm kiên cố nhất mà nàng bày ra.

Vùi sâu vào lồng ngực ấm áp, hàng mi không tự chủ được mà run run, tủi nhục kìm nén suốt hơn hai mươi năm bỗng chốc hóa thành dòng lệ, trong tiếng khóc xé lòng, không giữ được mà tuôn trào.
Thiên Khiển có chút kiên nhẫn để cho nàng giải tỏa tâm trạng, không vội vã mà nhè nhẹ vỗ về.
Chỉ là, Như Mộng làm ra bộ dạng như vậy, tà hỏa vừa mới được áp chế của hắn lại cấp tốc tràn lan, mãnh thú đã lần nữa bắt đầu chuyển động.
“Lần nữa nhé!”
“Không...”
Như Mộng khóc còn chưa thỏa, hàng mi cánh phượng nhòa lệ vẫn run run, còn chưa kịp làm ra thái độ, đã lại bị Thiên Khiển mạnh mẽ áp xuống, sóng cuộn ba đào, ấm ức thoáng chốc bị đánh tan, tất cả chìm vào trong mê loạn.
Chốn hoa viên... một mảnh ẩm ướt tràn lan...
Ầm!
Một tiếng nổ nhỏ, trầm thấp vang lên, song lại bùng lên một đoạn hỏa diễm cháy dữ dội, hất văng thân ảnh gần vụ nổ nhất từ trên đài cao xuống, không khống chế được thân thể mà dộng mạnh xuống nền đất đá, lập tức nằm bất động, không rõ sống chết thế nào.
“A, ta đã nói từ đầu rồi! Tên tiểu tử Lưu Nham đó có tư cách gì mà dám thách đấu Đại sư huynh chứ? Rốt cuộc cũng chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi!”
“Cái loại vừa mới thăng cấp Tứ giai Luyện dược sư như hắn đã ảo tưởng có thể tài năng được như Đại sư huynh, thực sự không biết trời cao đất dày là thế nào ấy mà!”
Đây là một khu quảng trường rộng lớn, nhìn thoáng qua thì khán đài cũng đủ sức chứa đến cả vạn người. Chỉ có điều, hôm nay chẳng phải ngày hội gì to tát, nên toàn khán đài cũng chỉ có lác đác vài trăm thiếu niên ngồi tập trung một góc, chăm chú theo dõi màn trình diễn của hai thân ảnh trên đài cao, so với chỗ đám bọn chúng ngồi cũng cao hơn đến vài thước.
Nhìn cảnh thiếu niên kia luyện đan thất bại, dược đỉnh lại nổ tung hất văng hắn từ trên đài cao xuống đất, không ít kẻ lập tức buông ra những tràng mỉa mai khinh bỉ, cho dù thực tế thì gần như tất cả bọn chúng đều không đạt đến trình độ của thiếu niên đó.
Bên trong quảng trường, xuất hiện cả trăm cái thạch đài lớn xếp thành hình vòng tròn theo khuôn viên của quảng trường, vòng trong vòng ngoài cao thấp không tương xứng, đặc biệt ở phía trung tâm là mười mấy cái thạch đài cực đại, so về độ cao lẫn độ lớn thì hơn hẳn những thạch đài vòng ngoài, vốn dĩ từng xuất hiện hai thân ảnh, nhưng hiện giờ chỉ còn có một.

“Ài, tên Lưu Nham ngu xuẩn, đui mù không biết bản thân hắn cả đời cũng chẳng thể chạm tới gót giày của Đại sư huynh. Phải biết Hỏa sơn đại hùng viêm của Đại sư huynh là do đích thân Hội trưởng đi lấy trên người Ngũ giai Thạch Diễm Hùng trong Đại hỏa sơn khẩu làm phần thưởng quán quân cho hắn, thứ thú hỏa tầm thường kia sao sánh bằng được!”
“Dược đỉnh của Đại sư huynh – Hỏa Sơn Hồng Lô – cũng là cực phẩm dược đỉnh a!”
Mọi ánh mắt đều hướng lên phía thân ảnh còn sót lại trên cao kia, thanh âm trầm trồ hâm mộ vang lên không dứt.
Trên đài cao, một thiếu niên bạch y vô cùng anh tuấn, dáng vẻ thập phần tiêu sái thao túng hỏa diễm màu đen trong dược đỉnh, khống chế hỏa hầu gần như hoàn hảo, từ từ luyện hóa các thành phần dược liệu, không chút sai sót.
Liếc nhìn thân ảnh nằm bất động phía dưới kia, trên gương mặt anh tuấn của hắn lóe lên một nụ cười lạnh, rất nhanh liền trở lại vẻ tiêu sái lãnh đạm, nhẹ nhàng vung tay, ngọn lửa màu đen theo đó mà bùng lên mãnh liệt.
Hắn vốn dĩ không thèm quan tâm đến kết quả của cuộc tỷ thí này, chỉ là muốn có chút lý do như bất đắc dĩ mà phải công khai thể hiện thực lực của mình mà thôi.
Đến một thời điểm, hắn nhẹ nhàng phóng thích ra linh hồn lực lượng bao phủ lấy dược đỉnh, vì bằng mắt thường, hắn không thể nhìn xuyên vào trong đó mà thấy tốc độ dung hợp của tài dược, cũng tiện hơn trong việc khống chế hỏa hầu.
“Linh hồn lực lượng của Đại sư huynh thật cường đại a!”
Thời gian trôi qua, hỏa diễm màu đen đang ba động không ngừng trong dược đỉnh đột nhiên ngừng lại. Một cỗ đan hương chậm rãi lan tỏa khắp quảng trường, bày ra một viên đan dược giống như huyết trân châu không ngừng xoay tròn trên dược đỉnh.
“Là Ngũ phẩm đan dược Đấu Vương đan, trời đất!”
“Ngũ phẩm đan dược tùy tiện có thể luyện chế! Đại sư huynh uy vũ!”
Trái với sự điên cuồng của đám đông bên dưới, thiếu niên bạch y không vội vã thu lấy viên đan dược còn đang tỏa ra ôn độ nhè nhẹ vào trong bình ngọc, ngón tay dài miết nhè nhẹ lên bình ngọc, lộ ra một nụ cười dâm đãng, ai biết đó đây.
“Lâm Minh Châu, để xem lần này mẹ con nàng làm sao thoát khỏi tay bổn thiếu gia!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận