Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Điều cuối cùng Thiên Khiển nhớ được sau khi cánh cửa gian phòng đóng lại, chính là việc hắn cho giải khai hắc ám không gian bao quanh một nhúm nhỏ vật chất lỏng đỏ rực với những đốm đen tròn trôi nổi bên trong, tương tự như dòng nham tương địa hỏa, để nó từ từ tan vào trong nội thể.
Đó là thứ mà Bát Kỳ Đại Xà lão nhân đưa vào trong cơ thể hắn... Không, nói chính xác hơn, đó là những gì còn sót lại của thứ mà lão nhân đó đưa vào.
Tại thời điểm Thiên Khiển bị nhấn chìm trong hắc ám đại dương, dưới từng đợt năng lượng hắc ám khủng bố như đại hồng thủy liên tục đổ ập xuống tựa như muốn nghiền nát hắn, chẳng biết lão nhân vô tình hay hữu ý, triệu hoán ra đóa hỏa diễm xinh đẹp lộng lẫy kia, nhẹ nhàng dùng lực đẩy nó vào trong những con sóng hắc ám, hướng về phía Thiên Khiển đang vật lộn kia, vô thanh vô tức lặng lẽ tiến vào nội thể.
Đóa hỏa diễm này, dường như không hài lòng với hành động vừa rồi của lão nhân, hoặc nó chẳng hề thích thú với ngôi nhà mới, vả lại, cũng giống như lão nhân, thân thể thuần Thổ, manh nha chút xíu Hắc ám thuộc tính của Thiên Khiển không phải là loại thân thể thích hợp trong việc dung hợp Dị hỏa.
Cùng chung một kết quả, Hỏa Sơn Thạch Diễm lẳng lặng thoát ly khỏi cơ thể Thiên Khiển, muốn trở lại bên người lão nhân.
Nhưng... từ sâu thẳm bên trong Thiên Khiển, một lực hút vô hình đột nhiên tràn ra, coi Hỏa Sơn Thạch Diễm tựa như là con mồi mà giữ chặt lấy, không cho nó thoát ra ngoài.
Hỏa Sơn Thạch Diễm ngay lập tức bộc phát ra độ nóng cực kỳ kinh khủng. Mặc dù chưa đến mức tựu thành linh trí, song bằng vào linh tính có chút sơ khai, nó cũng biết chuyện gì đang xảy đến với mình.
Ý thức được bản thân đang bị hút sâu hơn vào nội thể Thiên Khiển, Hỏa Sơn Thạch Diễm như càng điên cuồng hơn, năng lượng nhiệt hỏa khủng bố trào ra, tràn vào tất cả kinh mạch trong cơ thể hắn, hồ như muốn thiêu chết hắn mà trốn thoát.
Kinh mạch của Thiên Khiển, vốn được ngưng tụ ra bởi Hư Vô Thôn Viêm, là thứ Dị hỏa có cấp bậc cao hơn Hỏa Sơn Thạch Diễm không biết bao nhiêu lần, hiển nhiên không thể vì vậy mà chịu tổn hại, chỉ có điều, nó cũng chẳng thể chịu thay hắn thứ cảm giác đau đớn khủng khiếp đang lan tràn lên tất cả các bộ vị khi bị nhiệt hỏa kinh khủng thiêu đốt bên trong.
Trải qua vài đợt năng lượng hắc ám đổ xuống cơ thể, Đấu khí trong người Thiên Khiển sớm đã suy yếu đến cùng cực, lúc này chẳng thể nào kháng cự lại trận đau đớn này, cơ thể trở nên co quắp vặn vẹo, tứ chi không ngừng co giật, gương mặt nguyên bản điềm tĩnh cũng không khỏi hiện rõ sự thống khổ.
ẦM…
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Trong tiếng gào thét đau đớn của Thiên Khiển, một mảng máu thịt lớn trên ngực hắn vỡ bung ra, nham tương địa hỏa theo đó mà phụt thẳng lên trời, cơ hồ như hắn ngay lúc này đây chính là một ngọn núi lửa sống vậy.

Bất cứ loại Dị hỏa nào, muốn dung hợp vào cơ thể đều phải trải qua sự phản kháng của chúng, cũng có thể coi như là một loại khảo nghiệm mà Dị hỏa đặt ra cho kẻ có thể là chủ nhân tương lai của mình.
Hỏa Sơn Thạch Diễm vì bị uy hiếp mà phải bạo phát, dù muốn hay không thì tính mạng của Thiên Khiển cũng gắn chặt với nó kể từ giây phút này. Hoặc trở thành chủ nhân của Hỏa Sơn Thạch Diễm, hoặc lòng đất của Hỏa Diệm Sơn ngày hôm nay sẽ đón nhận thêm một thành viên.
Trong nội thể, mặc dù đã mở được một lối ra, nham tương theo đó cũng trào ra như thác đổ, song nguyên bản thì Hỏa Sơn Thạch Diễm vẫn bị hút chặt lấy bên trong Thiên Khiển, không có cách nào thoát ra được.
Hỏa Sơn Thạch Diễm chẳng thể nào chống cự lại với lực thôn phệ của Hư Vô Thôn Viêm, nhưng dù sao thì Thạch U lúc này cũng đang ngủ say, lực thôn phệ giờ đây cũng chỉ là bản năng trong vô thức được phóng thích ra, không thể nào hoàn hảo vô khuyết như lúc tự chủ... nên tạm thời có thể xem như trận chiến của hai loại Dị hỏa đang ở thế giằng co, miễn cưỡng Hỏa Sơn Thạch Diễm có một chút xíu lợi thế...
Nhưng, kể cả có là như vậy, thì về lâu dài, thứ bản năng của Hư Vô Thôn Viễm vẫn vượt trội hơn hẳn so với cái linh tính mơ hồ, chẳng rõ ràng của Hỏa Sơn Thạch Diễm... Hơn nữa, dù là bản năng vô thức, nhưng mục tiêu nhắm tới lại rất rõ ràng, không phải là đám nham tương địa hỏa bao bọc bên ngoài, mà là Dị hỏa Bản nguyên nằm sâu phía bên trong kia.
‘Dị hỏa Bản nguyên, là kết tinh của Dị hỏa. Dị hỏa khi mới thành hình, thể tích vô cùng lớn, trải qua ngàn vạn năm ma luyện, dần dần bị áp súc lại, đến mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay, nếu như hoàn toàn bạo phát ra, sức mạnh hủy thiên diệt địa...’
Đó là nguyên văn những lời tóm tắt chung về Dị hỏa Bản nguyên được lưu lại bên trong Thư điện của Thạch tộc.
Vài dòng ngắn ngủi, nhưng đủ để nói lên thứ được gọi là Dị hỏa Bản nguyên này khủng bố đến bậc nào.
Lực thôn phệ càng lúc càng mạnh, mà Hỏa Sơn Thạch Diễm cũng không buông xuôi, vẫn chống cự kịch liệt, nhiệt hỏa kinh khủng không ngừng tuôn ra, hóa thành nham tương mà tràn ra phía ngoài, bao phủ lên trên người Thiên Khiển một tầng dung nham dày, cố gắng thiêu đốt hắn từ trong ra ngoài.
Trên người Thiên Khiển, ngoài chiếc Không Gian Giới ra, chẳng còn thứ gì có thể chống lại được sự thiêu đốt của nham tương nóng bỏng đến hàng ngàn độ, sớm đã hóa thành tro bụi. Không những y phục, mà tóc tai, da thịt hắn cũng bị thiêu cháy, con người hắn giờ đây cháy đen thui không khác gì một tảng than, thất khiếu bị dung nham tràn vào, hóa thành những hốc lửa sôi ùng ục, thê thảm vô cùng...
Người bình thường, kể cả có là Đấu Tôn đi chăng nữa, trước khi dung hợp Dị Hỏa cũng phải làm ra một hồi chuẩn bị kỹ càng, từ đan dược điều hòa cho tới công pháp dung hợp. Có là Dị hỏa cấp bậc thấp nhất đi, độ khủng bố cũng không cần phải bàn cãi, vì bản thân nó đã là chí tôn đứng trên vạn hỏa khắp thế gian rồi. Bản thân việc dung hợp thành công Dị hỏa, nguyên nghĩa thì chỉ có hai vế là thành công hay thất bại, song nếu tính từ ngày Dị hỏa bảng xuất hiện, kẻ thèm muốn, khao khát sở hữu một loại Dị hỏa cho riêng mình không được một ức thì cũng phải đến vài ngàn vạn, nhưng từ đó đến nay, kẻ được gọi đúng nghĩa là chủ nhân của Dị hỏa, chưa chắc viết kín được một mặt giấy da dê.
Đằng này Thiên Khiển, chẳng hề chuẩn bị một chút nào, “nhờ ơn” của Bát Kỳ Đại Xà lão nhân, cùng sự tham lam trong vô thức của Thạch U mà luyện hóa không một loại Dị hỏa.

Có thể nói, nếu ý niệm của hắn không vững vàng, cùng sự bảo hộ của Thạch U, Thiên Khiển không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Sở dĩ tại sao lại liên quan đến ý niệm của Thiên Khiển, là bởi vì đây không phải là lần đầu tiên có một loại Dị hỏa đi vào trong cơ thể của hắn.
Năm đó, dù Thạch U chỉ đưa vào cơ thể hắn vài đóa nhỏ Hư Vô Thôn Viêm thôi, bản thân nàng cũng tận lực áp chế hỏa diễm để giảm đau đớn hắn phải nhận, nhưng Thiên Khiển khi ấy còn chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường a!
Sự đau đớn như chết đi sống lại ngày ấy, hắn còn có thể vượt qua, so với cấp bậc Ngũ tinh Đấu Linh hiện tại, nếu hắn lại không thể chịu đựng được, khác nào phí hoài tâm huyết của U tỷ tỷ sao?
Thiên Khiển không hề hay biết đây là Hỏa Sơn Thạch Diễm, cũng chẳng biết nó vì bị lực thôn phệ của Hư Vô Thôn Viêm hút lại mà còn lưu trong cơ thể hắn đến giờ, hắn chỉ biết, nguồn năng lượng nhiệt hỏa khủng bố vô danh này, nếu đã không muốn rời đi, vậy thì thôn phệ.
Nghiến răng đè nén sự đau đớn cháy bỏng cả bên trong lẫn ngoài cơ thể, Thiên Khiển cố gắng giữ cho tâm trí mình tỉnh táo sáng suốt. Thứ hỏa diễm này, hắn nhận ra nó có ý thức của riêng mình, nếu muốn luyện hóa thì phải triệt để đánh tan đạo ý thức đó, nếu cứ ép buộc luyện hóa, chỉ cần hắn rơi vào thời điểm không thể khống chế được thứ hỏa diễm này, nó chắc chắn sẽ cắn trả lại hắn.
Theo từng dòng dung nham thoát ra ngoài, bên trong Thiên Khiển, dù vẫn còn vô cùng đau đớn, song cũng giảm bớt đi ít nhiều.
Ngay từ đầu, Hỏa Sơn Thạch Diễm đã biết đến kết cục của nó nếu không thể thoát ra, nên đến giờ phút này vẫn tận lực phản kháng. Chỉ có điều, ngay tại thời khắc Thiên Khiển làm chủ được bản thân, chuyện kháng cự này đã không còn nhiều ý nghĩa cho lắm.
Dưới lực hút không ngừng nghỉ của Hư Vô Thôn Viêm, lại thêm năng lượng trong nham tương liên tục bị Thiên Khiển, tận dụng tối đa khả năng hấp thụ mà U tỷ tỷ ban cho, cắn nuốt, sự phản kháng của Hỏa Sơn Thạch Diễm càng lúc càng yếu ớt, dù tình trạng này diễn ra tương đối chậm chạp, song cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu.
Khi gần như toàn bộ tầng dung nham phòng ngự của Hỏa Sơn Thạch Diễm bị Thiên Khiển hấp thụ hết, lần đầu tiên hắn cảm nhận được có một luồng ý niệm mỏng manh từ Hỏa Sơn Thạch Diễm truyền tới, ý tứ nghe có thể không hiểu, song tư vị cầu xin thì tương đối rõ ràng.
“Ta biết ngươi rất khó khăn mới tựu thành ý thức cho riêng mình, song ý thức lúc này của ngươi, ta không tin tưởng được!”
Thiên Khiển nhàn nhạt đáp lại ý niệm đó, không vì Hỏa Sơn Thạch Diễm cầu xin mà có nửa phần dao động. Chẳng cần biết năng lượng Hỏa thuộc tính có lợi đối với hắn thế nào, song có thể nắm trong tay thứ năng lượng hỏa diễm cường đại này, chẳng có lý do gì để hắn từ bỏ.

Trong quãng thời gian Thiên Khiển không ngừng đẩy ý thức của mình vào xâm thực ý thức của Hỏa Sơn Thạch Diễm, tốc độ hồi phục của hắn cũng tăng nhanh chóng mặt. Lớp vỏ ngoài bị nham tương thiêu đốt thành than dần vỡ rời ra, để lộ ra tầng da thịt lành lặn như chưa từng bị thương tổn. Mái tóc cũng nhanh chóng mọc dài, có phần còn dài hơn cả trước khi luyện hóa Hỏa Sơn Thạch Diễm.
“...”
Đến một ngày, Thiên Khiển cảm nhận được bên trong hắn không còn chút cảm giác bị nhiệt hỏa thiêu đốt, mà thứ năng lượng hỏa diễm kia cũng trở nên triệt để ôn hòa, không còn thái độ phản kháng kịch liệt như trước, tâm thần hắn lại tự nhiên có cảm giác câu thông, nghe được một tia ý niệm có phần non nớt như của một đứa trẻ vừa mới được sinh ra vậy.
Thở ra một ngụm, hắn biết rõ đây là lần đầu tiên bản thân làm ra cái trò cường bạo đi xâm thực ý thức của một vật, song có vẻ như kết quả không đến nỗi tệ.
Tâm thần khẽ động, từ trong nội thể Thiên Khiển, một nhúm dịch thể đặc quánh, lớn không đến nửa lòng bàn tay, màu sắc hình dáng vài phần tương tự như nham tương địa hỏa lặng lẽ bay ra, an tĩnh phiêu phù trong lòng bàn tay hắn, mười phần ngoan ngoãn tỏa ra ôn độ dìu dịu.
Thiên Khiển có chút ngây ngốc nhìn vào đóa hỏa diễm, không tưởng tượng được vật nhỏ bé xinh đẹp này lại có thể mang trong mình năng lượng phá hoại khủng khiếp đến thế.
Mong muốn tìm kiếm được câu trả lời từ người đã đưa nó vào cơ thể mình, Thiên Khiển nhanh chóng nhận ra Bát Kỳ Đại Xà lão nhân không biết đã rời đi từ khi nào. Quanh hắn giờ đây chỉ còn lại thân ảnh của ba nữ nhân, bao quanh mỗi người là một tầng Đấu khí phòng ngự, không cần nói cũng biết ai là người dựng nên, cùng với một đạo hắc ám quang đoàn nhỏ phiêu phù trong không khí, không hề mang trong mình chút khí tức sát thương, chỉ như đang chờ đợi có người tiếp nhận nó mà thôi.
Thiên Khiển cũng không thấy lạ lẫm gì với việc này, khi nó cũng vài phần tương tự cách thức mà gia gia để lại tin nhắn cho hắn mỗi lần lão rời đi, một phần để thể hiện cái sức mạnh “chạm đến Thánh giai” của mình, một phần vì những thông tin bên trong, viết ra giấy sẽ rất mất thời gian.
Tiếp nhận nó, đầu Thiên Khiển bỗng chốc như to ra với hàng loạt thông tin mà lão nhân lưu lại bên trong, đại đa số là những lời nhắc nhở kèm theo dọa dẫm của lão về việc sẽ xử lý hắn thế nào nếu đối xử không tốt với Tiểu Bạch và Hỏa Loan, chỉ một chút xíu liên quan đến đóa hỏa diễm này, cùng với hướng tu luyện kỹ năng hắc ám của hắn.
Chỉ là, Thiên Khiển luôn cảm thấy có một chút không hiểu. Điều đầu tiên mà lão nhân dặn dò hắn, chẳng hiểu sao lại là muốn luyện hóa Hỏa Sơn Thạch Diễm, bắt buộc phải tránh xa Tiểu Bạch và Hỏa Loan? Hai nàng ấy thì liên quan gì trong chuyện này?
Nghĩ ngợi một hồi cũng không tìm ra đáp án, Thiên Khiển đành bỏ qua, song cũng biết lão nhân này cũng chẳng hơi đâu mà lưu lại những lời dư thừa, nên cũng thuận theo đó mà thực hiện.
Chuyện sau đó thế nào, ắt hẳn ai cũng đã biết.
Có sẵn năng lượng của Hư Vô Thôn Viêm trong cơ thể, lại xóa được ý thức bài xích của Hỏa Sơn Thạch Diễm, việc thôn phệ Hỏa Sơn Thạch Diễm diễn ra nhẹ nhàng hơn rất nhiều lần so với việc lấy ra Bản nguyên và xâm thực ý thức của nó, thâm chí, kể cả giờ đây có không cần dùng đến năng lượng của Hư Vô Thôn Viêm, thì Hỏa Sơn Thạch Diễm sau một hồi bị bao vây trong hắc ám không gian, ý thức non nớt cũng nảy sinh một chút sợ hãi, hoàn toàn quấn lấy Thiên Khiển, như đứa trẻ sợ bị đánh đòn mà nghe lời vậy.
Cảm nhận được khí tức trong cơ thể mình không ngừng tăng lên một cách chậm rãi, lại vô cùng vững chắc thanh thuần như tự thân tu luyện, Thiên Khiển không khỏi có chút vui mừng. Dị hỏa quả nhiên không hổ với danh tiếng của mình, bảo sao không ít kẻ sẵn sàng liều cả tính mạng của mình để có được nó.

Chỉ có điều, vui mừng chưa được bao lâu, hắn có chút ngốc trệ phát hiện ra trong cơ thể mình, phía dưới đan điền, có một cỗ lửa nóng bùng lên, rồi nhanh chóng khuếch tán rộng ra, càng lúc càng mãnh liệt.
Vội vã nhắm hai mắt lại, nghiến răng nghiến lợi toàn lực vận hành Đấu khí trong cơ thể đi áp chế tà hỏa đang không ngừng bốc lên, có chút khóc không ra nước mắt khi hiểu ra vì sao Bát Kỳ Đại Xà lão nhân lại dặn dò hắn điều như vậy.
"Gia gia à, cầu xin người ngày sau nói rõ ràng hơn có được không..."
Tà hỏa phát sinh sau khi hấp thụ Hỏa Sơn Thạch Diễm không phải loại dục hỏa tầm thường gây ra bởi xuân dược mà dễ dàng bị Đấu khí áp chế, song Thiên Khiển cũng không phải là loại trong đầu chỉ biết đến nữ sắc, xung quanh đây cũng chẳng có bóng dáng của nữ nhân, thành ra dù hạ thân có chút cứng ngắc, miệng lưỡi có chút khô đắng, song cũng miễn cưỡng xem như áp chế được thành công.
“Công tử, Lăng Tuyết...”
Bỗng từ đâu, thanh âm nhỏ nhẹ ngọt ngào như mật rơi vào tai Thiên Khiển, khiến cho cơ thể hắn khẽ run lên, cỗ tà hỏa vất vả lắm mới áp chế được nay lại bùng lên, lấn át đi lý trí.
Đôi mắt còn chút xíu tỉnh táo, nay như bị dục hỏa triệt để ăn mòn, thoáng chốc đã trở nên đỏ rực, thân thể không tự chủ được mà lao về phương hướng phát ra thanh âm ngọt ngào kia, hỏa diễm khủng bố tràn ra, quét sạch mọi trở ngại trước mắt Thiên Khiển, đồng thời, không biết là có phải do hắn ra lệnh hay không, cắn nuốt luôn cả hai luồng khí tức xuất hiện trong tầm mắt hắn.
“Công... công tử...”
Đôi mắt đỏ rực đảo quanh một lúc, rồi chòng chọc nhìn về phía hai thân ảnh đang quỳ sạp dưới đất kia, bất chấp việc bốn con mắt đẹp đang thập phần sợ hãi nhìn thẳng vào mình, Thiên Khiển gầm lên một tiếng trầm thấp như dã thú, lao đến bên hai nữ nhân, cánh tay dùng sức gắt gao ôm lấy cái eo mềm mại nhỏ nhắn của hai nàng vào trong lòng.
Thấy Thiên Khiển bỗng nhiên trở nên như vậy, lại bị hắn ôm chặt vào trong lòng, Lăng Tuyết như hiểu ra được điều gì, có chút ngây ngốc không biết nên giãy dụa hay thuận theo, lại sực nhớ ra Như Mộng mẹ nàng cũng bị hắn bắt lấy, sắc mặt tái đi vì sợ hãi, vội vã dùng hết sức bình sinh cố gắng đẩy hắn ra.
“Đừng, công...”
Lời chưa kịp nói ra, trên môi nàng bỗng xuất hiện cảm giác mềm mại. Một đầu lưỡi ướt át, đột nhiên không thể giải thích được mạnh mẽ công kích thẳng vào.
Hai đầu lưỡi đột ngột cuốn lấy nhau, Lăng Tuyết hai mắt mở to, toàn thân run rẩy như bị một cỗ lửa nóng tràn vào, thân thể đang giãy giụa bỗng chốc mềm ra, trong đầu chỉ còn một mảng mơ hồ, như thôi thúc nàng bỏ đi tất cả mà điên cuồng cùng hắn...
Y phục trên người, sớm đã hóa thành tro bụi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận