Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Nhiều canh giờ trước, thật sâu bên trong dãy Hỏa Diệm Sơn...
Dưới một bầu không khí nóng bỏng, nhuộm chìm bởi màu đỏ của mặt đất rực cháy, những dòng sông dung nham chầm chậm đổ xuống từ mãi trên cao ngọn Đại hỏa sơn, ùng ục uốn lượn một vòng quanh một khoảng đất trống, mà nếu nhìn từ xa, nơi này trông giống như một quảng trường dung nham vậy... có một thân ảnh đơn bạc, lặng lẽ phiêu phù ngay chính giữa quảng trường.
“Nhiều năm vậy rồi... vẫn không được sao!”
Một thứ thanh âm già nua trầm trầm, nghe đâu phảng phất chút ý vị cô độc vang lên giữa không gian yên tĩnh. Rồi, như không chấp nhận hiện thực, lão nhân hơi nâng tay đưa lên miệng, từ đó nuốt vào một vật, rồi lại trở về trạng thái tu luyện như lúc trước.
Một hồi lâu sau, thân thể lão nhân khẽ run lên một chập. Từ vùng ngực của lão, một đóa hỏa diễm đỏ rực, bên trong lại có vô số những chấm than đen tròn chậm rãi luân chuyển, y như màu sắc của dung nham địa hỏa, vô thanh vô tức lặng lẽ chui ra, lại chẳng làm tổn thương lão một chút nào, chỉ dịu dàng trôi nổi trong không gian trước mắt lão.
‘Thực sự là không được!’
Lão nhân thầm nhủ, đưa tay lên đón, đôi mắt nheo lại nhìn đóa hỏa diễm xinh đẹp trong lòng bàn tay mình, tâm trạng không khỏi có chút thất vọng.
Rất nhiều năm trôi qua, kể từ khi đóa hỏa diễm này được sinh ra một lần nữa, lão đã ở bên nó, nuôi dưỡng nó, cho nó hấp thụ tinh hoa chí cương chí dương tuyệt đối vô tận của ức vạn dặm Hỏa Diệm Sơn, khiến nó nhanh chóng có lại được bộ dạng của “nó” trước kia.
Bản thân nó, ngay từ lúc sinh ra đến khi có linh tính, nó đã luôn cảm nhận được khí tức quen thuộc của người gần gũi với nó nhất... Nó thực sự không có một chút bài xích nào đối với lão nhân...
Chỉ là, kết quả vẫn vậy, sự tương thông về tâm linh không khỏa lấp được sự xung khắc của thuộc tính... Đến cuối cùng, lão nhân vẫn không thể dung hợp nó vào cơ thể.
Thở dài một ngụm, kìm chế sự thất vọng vào sâu trong lòng, lão nhân lên tiếng hỏi.
“Nha đầu, xem đủ chưa?”
“Gia gia lông đỏ, đó là thứ gì vậy ạ?”

Thanh âm trong trẻo, có chút chút ngây thơ vang lên, khiến đôi mắt lão nhân một lần nữa nheo lại. Thanh âm này nghe thật lạ lẫm, chẳng có vẻ gì giống với nha đầu Hỏa Loan nghịch ngợm hay bỏ bê tu luyện mà chạy đến làm phiền lão, song lại êm tai đến cực điểm, khiến một kẻ đã sống qua cả ngàn năm như lão cũng cảm thấy thư thái mà mỉm cười nhẹ.
Cái chính là, nha đầu Hỏa Loan vô pháp vô thiên kia, đứng trước mặt lão cũng không dám nói ra bốn chữ ”gia gia lông đỏ” a!
Chậm rãi xoay người lại nhìn, lão nhân có chút ngạc nhiên khi thấy một cục bông trắng tuyết nhỏ xíu đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây chết cháy lâu năm trong khuôn viên quảng trường, nghiêng nghiêng cái đầu tròn nhỏ nhìn về phía lão, ánh mắt đong đầy sự ngơ ngác.
“Bé con?” Lão nhân ôn tồn nói, nhìn thấy sáu cái đuôi sau lưng tiểu hồ ly, lại nhận ra ngay niên kỷ của nàng mới chỉ khoảng mười tuổi, lại càng tò mò hơn,”Ta chưa từng thấy khí tức của con xuất hiện ở nơi này trước đây! Con đến từ bên ngoài sao?”
“Dạ!” Tiểu Bạch gật đầu ‘Ưm’ một cái, đôi mắt ngọc xanh tròn vẫn nhìn chằm chằm vào đóa hỏa diễm xinh đẹp trên tay lão nhân.
“Là ai cho con vào đây?” Lão nhân hỏi tiếp, có chút đoán ra nha đầu Hỏa Loan kia lại ham chơi, lơi là trông coi lối vào quảng trường.
“Một hỏa điểu a di ạ!” Tiểu Bạch thật thà nói, giơ chi trước nhỏ xíu lên chỉ chỉ về hướng dòng sông dung nham chảy tới,”Tiểu Bạch muốn nhờ a di giúp đuổi đi một vài người xấu, nhưng a di bảo gia gia lông đỏ không cho phép a di đi chơi xa, nên Tiểu Bạch vào đây để xin phép gia gia lông đỏ giùm a di a!”
“À, ra vậy!” Lão nhân gật gù xem như đã hiểu.
Nhìn bộ dáng của bé con này, lại nhớ đến tính tình của nha đầu Hỏa Loan, lão nhân thực sự không lạ với hành động như vậy. Thực sự, bé con này rất đáng yêu, nói chuyện lại vô cùng thật thà lễ phép, ai gặp cũng sẽ yêu thích, chẳng nói gì đến một lão quái vật sống ngàn năm như lão.
“Con gọi là Tiểu Bạch à, lại gần đây!” Lão nhân vẫy vẫy nhẹ tay gọi Tiểu Bạch lại gần mình. Tiểu Bạch cũng không cảm thấy lão nhân trước mặt có ý xấu với nàng, lại cũng là ma thú như nàng nữa, liền bỏ qua mọi phòng bị, thân thể khẽ hóa thành một đạo hào quang lướt đến chui vào lòng lão nhân.
”Sao, người xấu ra sao? Nói thử cho gia gia nghe xem!”
Tiểu Bạch thật thật thà thà kể lại những gì nàng chứng kiến trước và sau khi vào Hỏa Diệm Sơn, những lời mà Thiên Khiển dặn dò nàng, kể cả phần thù lao hấp dẫn cho lần trợ giúp này, nàng cũng nói ra tuốt.

“Ha ha, Tiểu Bạch ngoan!” Lão nhân cười lớn sau khi nghe thấy nàng cao giọng giới thiệu thù lao để giúp đỡ nàng, cũng như “Thạch ca ca” trong lời nói của nàng,”Con nói lại cho gia gia nghe thù lao hấp dẫn đi nào!”
“Thạch ca ca dặn Tiểu Bạch là hứa trả hai viên Thất giai Hỏa hệ ma hạch cho mỗi người!” Tiểu Bạch nhớ rõ ràng rằng nàng nói rất to và rõ, không hiểu sao gia gia lông đỏ này lại kêu nàng nói lại, song không có chút thắc mắc mà lặp lại, rồi, hai tai nhỏ hơi dựng lên, như hiểu ra điều gì, có chút áy náy nhìn lão nhân, nói tiếp,”Tiểu Bạch không được tự tiện tăng thù lao đâu! Làm vậy là không nghe lời Thạch ca ca, ca sẽ không chải lông cho Tiểu Bạch nữa a!”
“Ha ha, được, được!” Lão nhân cười nói tiếp. Từng chút, từng chút biểu cảm của bé con này đều khiến lão yêu thương không ngớt a.
Hai viên Thất giai Hỏa hệ ma hạch, đối với lão nhân này, thứ đó chẳng còn chút xíu tác dụng gì gọi là đáng kể, song đối với Thất giai ma thú như nha đầu Hỏa Loan, nó thực sự có tác dụng vô cùng lớn.
Dù sao trong dãy Hỏa Diệm Sơn này, ma thú tuy nhiều, song có thể chạm đến Thất giai thì vô cùng ít ỏi, lại đều đã có linh trí, nên chẳng ai tự nguyện đi tàn sát lẫn nhau để đoạt lấy Hỏa diệm châu cùng ma hạch. Tự dưng giúp một chuyện đơn giản như vậy, lại nhận được thù lao vô cùng hậu hĩnh, nha đầu Hỏa Loan động tâm cũng là phải thôi.
Mà, lão nhân thầm nghĩ, cho dù không có thù lao, thì chỉ riêng vẻ đáng yêu của bé con này thôi cũng đủ để nha đầu đó giúp không công rồi!
“Gia gia lông đỏ, Người cũng giúp Tiểu Bạch đi!” Tiểu Bạch thấp giọng năn nỉ nói, chi trước nhỏ xíu đưa lên chọc chọc vào hỏa diễm hồng sam của lão nhân,”Còn về thù lao... Tiểu Bạch sẽ cố xin Thạch ca ca tăng cho gia gia lông đỏ a!”
“Thạch ca ca mà Tiểu Bạch nhắc đến rất nghe lời Tiểu Bạch sao?” Lão nhân đùa hỏi,”Thật nghe lời Tiểu Bạch mà trả công gia gia cao hơn những người khác sao?”
“Vâng!” Tiểu Bạch gật gật đầu,”Tiểu Bạch rất nghe lời Thạch ca ca, ca cũng rất nghe lời Tiểu Bạch, sẽ ổn thôi mà!”
Lão nhân sủng ái vuốt ve nhẹ cái đầu tròn của Tiểu Bạch. Thực sự ngày hôm nay, trừ việc không dung hợp được đóa hỏa diễm kia ra, thì đây là ngày lão vui vẻ nhất trên đời. Chưa một ngày nào lão được cười nhiều đến thế!
“Vậy đi!” Lão nhân ôn tồn nói,”Vì Tiểu Bạch rất đáng yêu, nên gia gia sẽ không lấy thù lao của ca ca Tiểu Bạch, song con phải hứa với ta một việc trước đã!”

“Dạ!” Tiểu Bạch gật đầu, song rồi lại ngẩn ra một hồi, rồi hơi có ý lắc đầu,”Nhưng Tiểu Bạch không thể hứa những gì Tiểu Bạch không làm được, cũng không thế hứa những gì có thể làm song không được ở gần Thạch ca ca! Tiểu Bạch đã hứa với U tỷ tỷ sẽ ở bên cạnh ca ca mãi mãi rồi!”
“U tỷ tỷ là ai?” Lão nhân tò mò hỏi.
Lời Tiểu Bạch nói ra, rõ ràng khiến lão nhân có chút tư vị thất vọng như khi bản thân không dung hợp được đóa hỏa diễm kia. Nàng không thể ở bên cạnh lão, làm lão vui vẻ như vậy mãi được. Lão có thể dễ dàng bắt nàng ở lại, song liệu đến khi đó, nàng có còn vui vẻ với lão như ngày hôm nay không?
Vả lại, căn bản là lão nhân cũng không có ý đó. Sự xuất hiện của Tiểu Bạch cũng chỉ như bạch câu quá khích trong suốt quãng đời dài đằng đẵng của lão thôi. Được một chút, nhớ một chút.
“U tỷ tỷ cũng là hỏa diễm tương tự vậy nè!” Tiểu Bạch nói, hếch hếch mũi nhìn về phía đóa hỏa diễm xinh đẹp,”Song U tỷ tỷ đẹp hơn nó, cũng mạnh hơn nó rất rất nhiều a!”
“Sao?” Lão nhân giờ mới lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vã hỏi Tiểu Bạch,”Tiểu Bạch ngoan, nói rõ ràng hơn cho gia gia nghe một chút về U tỷ tỷ đi!”
Tiểu Bạch không chút nghi ngờ kể một mạch cho lão nhân nghe về Thạch U, về cuộc sống của ba người bọn nàng trước kia trong Thạch giới. Lôi đình thiên khiển, rồi hỏa diễm độ mạch... tất cả được nàng gói gọn trong một câu truyện kéo dài tầm nửa canh giờ.
Trong lúc Tiểu Bạch kể chuyện, lão nhân bằng vào kiến thức của mình cũng nhận ra một vài chi tiết, xác nhận U tỷ tỷ mà Tiểu Bạch nhắc đến chính là Hư Vô Thôn Viêm, loại Dị hỏa bài danh thứ hai trên phiến đại lục này, so với đóa hỏa diễm của lão, hơn kém không biết bao nhiêu lần.
Lão vốn có chút chủ ý tới loại hỏa diễm mạnh hơn này, song nếu đã là Hư Vô Thôn Viêm thì lại không phải là thứ mà lão có thể khống chế được.
“Tiểu Bạch ngoan, con đưa tay ra cho gia gia xem một chút!”
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đưa chi trước lên để lão nhân bắt lấy. Rồi, một đạo nhu hòa năng lượng hắc ám rất nhỏ từ trong cơ thể lão nhân tràn ra, dịch chuyển qua tay lão nhân để tiến vào cơ thể của Tiểu Bạch.
Rất nhanh chóng sau đó, đạo năng lượng đó bị đồng hóa, trở thành một phần năng lượng của Tiểu Bạch, lại còn trở nên tinh khiết hơn rất nhiều.
“Đích thực là Hư Vô Thôn Viêm!” Lão nhân lắc đầu nuối tiếc, triệt để từ bỏ ý định.
Thứ Dị hỏa khủng bố có linh trí siêu việt này, chỉ có người được lựa chọn mới có thể dung hợp chứ không thể nào cưỡng ép dung hợp được.

“Gia gia lông đỏ...” Tiểu Bạch nhìn thấy nét mặt không vui của lão nhân, trong lòng có chút khó hiểu, song nàng là chuyên gia trong việc đánh lạc hướng những suy nghĩ rắc rối của Thạch ca ca để khiến ca vui vẻ hơn a, liền áp dụng lên gia gia lông đỏ này lập tức,”Người còn chưa nói cho Tiểu Bạch nghe Người muốn Tiểu Bạch hứa điều gì a!”
“Là không được gọi gia gia là gia gia lông đỏ nữa!” Lão nhân cười khổ nói. Bé con này cái gì cũng tốt, mỗi cái tội nhìn vào đặc điểm mà đặt cách xưng hô, lại là cách xưng hô khó nghe đến run người.
“Vậy Tiểu Bạch gọi gia gia là gia gia thôi nhé!” Tiểu Bạch kì lạ nói, bản thân thấy gọi là gia gia lông đỏ cũng rất hay mà, song cũng không có ý phản đối lời lão nhân nói, lại tỏ ra chút khó xử,”Nhưng Tiểu Bạch có nhiều gia gia lắm! Báo gia gia này, Đại Hùng gia gia này, còn có...”
“Bản thể của gia gia là một con rắn, rất là lớn!” Lão nhân cười nói, không muốn để Tiểu Bạch phải liệt kê cả nửa ngày nữa.
“Vậy Tiểu Bạch sẽ gọi Người là Xà gia gia!” Tiểu Bạch tự quyết định.
Lão nhân không trả lời Tiểu Bạch, chỉ chầm chậm gật đầu như chấp nhận.
Nghĩ ngợi một lát, rồi cũng không muốn Tiểu Bạch phải sốt ruột thêm, lão nhân bế nàng lên, hướng về phía lối ra quảng trường dung nham mà tiến tới, trong lòng cũng nghĩ ra một cách nho nhỏ để thử tài phú của ‘cháu rể’ này, cũng coi như cho đám tiểu tử, nha đầu kia một phần tạo hóa.
“Đi nào! Gia gia kiếm thêm vài người nữa giúp con và Thạch ca ca, được không?”
“Dạ được!” Tiểu Bạch vui vẻ hồn nhiên đáp, không biết rằng thù lao sẽ bị tăng lên khủng khiếp, mà lại là lấy ra từ đống ma hạch của nàng...,”À, gia gia ơi!”
“Sao vậy, Tiểu Bạch ngoan?”
“Đó là thứ gì ạ?” Tiểu Bạch vẫn một ngụm tò mò về đóa hỏa diễm trên tay lão nhân, song nãy giờ không dám hỏi, sợ bị mắng là nhiều chuyện. Song khi biết là Xà gia gia sẽ không mắng nàng, liền lập tức dò hỏi để thỏa mãn.
“Thứ này à?” Lão nhân nhìn xuống đóa hỏa diễm xinh đẹp, cũng yêu thương nó không khác gì Tiểu Bạch bây giờ, giải thích với nàng,”Đóa hỏa diễm này là kết tinh tinh túy nhất của ngàn vạn nham tương địa hỏa trong dãy Hỏa Diệm Sơn, được sinh ra ở tầng dung nham sâu nhất trong lòng ngọn Đại hỏa sơn này...”
“Vốn dĩ nơi đây từng có một đóa hỏa diễm còn mỹ lệ hơn nó vài phần, chỉ là, cách đây gần ngàn năm trước, có một tên Viêm tộc chết tiệt, mạnh hơn gia gia một chút xíu thôi, đến cướp lấy nó mang đi. Còn đóa hỏa diễm nhỏ này thì mới được sinh ra hơn năm trăm năm trước mà thôi!”
“Gia gia gọi nó là Tiểu Viêm, còn kẻ khác, chúng gọi nó là Hỏa Sơn Thạch Diễm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận