“Thạch vệ phó quân Thạch Thao bái kiến Trưởng lão điện!”
Ở một nơi hiểm trở trong sơn mạch, có một thân ảnh đang đứng chắp tay hướng về phía tòa kiến trúc khổng lồ phía trên vách núi. Mái tóc nhuốm hai màu đen - trắng của lão giả vũ động trong gió, lẩn khuất đằng sau một đôi mắt lạnh băng, chẳng có chút hòa hoãn như khi đối diện với Thiên Khiển.
Ánh trăng như nước, chiếu xuống từ bầu trời, bao phủ cả vùng sơn mạch. Lửa đèn cháy rực rỡ phía trên cao, đem lại một vẻ đẹp lung linh cho những tầng lầu các, cũng làm cho khung cảnh tiêu điều của nơi đây bớt đi một phần lạnh lẽo.
Ngoại trừ lời nói vừa rồi của lão giả, mặc nhiên chẳng có thêm thanh âm nào khác, trừ những làn gió vẫn thổi đều nhè nhẹ. Lại thêm một thoáng yên bình trôi qua trên vùng sơn mạch...
Một lúc sau, từ phía đại môn của toàn kiến trúc, một thân ảnh bay xuống trước mặt lão giả, chắp tay thi lễ.
“Các vị trưởng lão cho mời Thạch trưởng lão vào!”
Thạch Thao không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu, rồi theo sự chỉ dẫn của người vệ binh kia, tiến nhập đại môn Trưởng lão điện.
Đi đến một thạch điện u tĩnh, Thạch Thao đứng chắp tay một lần nữa, hướng về phía trên cao kia, nơi có hơn chục thân ảnh đang tĩnh tọa.
“Hậu bối Thạch Thao bái kiến Trưởng lão đoàn!”
“Tiểu Thao à?” Một thanh âm trầm nhẹ vang lên, phát ra từ thân ảnh ngồi gần chính giữa trưởng lão đoàn, đủ thấy địa vị của người này trong trưởng lão đoàn không thấp.
“Có hậu bối!” Thạch Thao đáp. Dù lão cũng đã sống đến vài trăm năm, song trong mắt những lão tổ tông sống đến cả ngàn năm này, lão vẫn chỉ như một đứa trẻ, nên cũng không có chút oán niệm.
Chung quy chỉ là cách gọi mà thôi!
“Lại vì chuyện của Thiên Khiển sao?” Thân ảnh đó nói tiếp, cũng không lạ lẫm gì với lý do cầu kiến của Thạch Thao.
Suy cho cùng thì năm đó lão giả này cũng được tính là một nhân tài kiệt xuất của Thạch tộc, ngạo cao hơn trời, dù cuối cùng cũng không phá vỡ được tấm bình cảnh cảnh giới, tiến nhập Thánh giai, song cử như mấy lão đầu Nhị tinh Đấu Thánh trong Trưởng lão đoàn cũng chỉ dám chắc năm phần thắng được lão… Nên việc duy nhất khiến lão phải cầu đến Trưởng lão đoàn, chỉ có thể là vì nó.
“Lần Hậu đại trắc thí này…”
“Tiểu Thao, chuyện này không cần nói nhiều nữa! Tộc quy không phải thứ ngươi nói là có thể thay đổi được!”
“Vậy việc hậu bối lưu nó lại làm người…”
“Tiểu Thao…” Một thân ảnh khác lên tiếng,”Chúng ta không phải không đáp ứng ngươi. Thạch tộc ta truyền từ thời viễn cổ đến nay, tài nguyên nuôi đủ trăm vạn tộc nhân, thêm một người cũng không là gì. Chỉ là, vẫn như lời chúng ta nói với ngươi lần trước..."
"Có thể lưu lại cả thiên hạ, chỉ riêng nó thì không!”
“Cho ta lời giải thích!” Thạch Thao lạnh băng nói, triệt để vứt sạch chút bình tĩnh còn lại. Đấu khí kinh khủng lặng lẽ tản mát từ trong cơ thể, sát ý ngập trời bỗng chốc làm cho nhiệt độ trong thạch điện trở nên lạnh như băng.
“Tiểu Thao!” Thân ảnh ngồi chính giữa trầm giọng nói, nhẹ nhàng đánh tan khí thế của Thạch Thao, cũng không có ý vị trách móc phản ứng vừa rồi của lão,”Đã bao giờ ngươi tự hỏi tại sao nó hết lần này đến lần khác bị lôi đình thiên khiển mà vẫn sống không?”
“Không phải vì ta tới kịp sao?” Thạch Thao căm tức nói. Nếu không phải lão năm lần bảy tới cứu Thiên Khiển, chỉ sợ giờ nó đã thi cốt vô tồn rồi
“Vậy nó có bị thương tổn không?”
“Có…” Thạch Thao nói, rồi dường như hiểu ra điều gì đó, có chút chậm rãi suy ngẫm lại.
Thiên Khiển nó không tu luyện đấu khí a. Như là Đấu Hoàng thì chỉ một đạo sấm sét nhỏ cũng đủ để táng thân rồi, đằng này lôi đình thiên khiển uy bức đến mức khiến lão cũng thấy lạnh da đầu, vậy mà Thiên Khiển nó… Nhưng như vậy cũng không đúng, chắc chắn nếu lão không ra tay, nó cầm chắc cái chết…
“Vậy ta nói với ngươi rằng, kể cả ngươi có không cứu nó, lôi đình cũng không đánh chết nó được thì sao?”
“Không thể có chuyện đó!” Thạch Thao lớn tiếng phản ứng,”Đại trưởng lão! Nếu đổi lại là ta nói với Ngài điều tương tự vậy, Ngài có tin ta không?”
“Nếu là người khác, tất cả chúng ta đều không tin...” Đại trưởng lão nói, lộ ra ý cười nhàn nhạt,”Nhưng nếu là nó thì khác…”
“Ý Ngài là sao?”
“Thế này đi... Để mấy lão già chúng ta kể cho ngươi nghe một câu truyện...” Đại trưởng lão từ tốn nói, như có ý muốn kéo dài cuộc trò chuyện này.
Đến tuổi của các lão, tâm tình đã trở nên trầm lặng, vô cầu vô tranh như sơn như thạch, hơn nữa lại là chí tôn trong Thạch tộc, người qua lại ngoại trừ tộc trưởng ra, hãn hữu vài ba chục năm mới lại thấy một vài tiểu bối kiệt xuất đến ra mắt…
Có Thạch Thao năm lần bảy lượt đến quấy rầy, âu cũng là niềm vui nho nhỏ của bọn họ.
”Câu truyện của Đại trưởng lão tiền nhiệm – Thạch Nam…”
~
“U tỷ tỷ!”
“Thạch nhi… xin lỗi…”
“Thất bại thôi mà! Lần sau chúng ta lại cố gắng!”
“Đừng thử nữa! Lần nào hấp thu đấu khí cũng dẫn phát sấm sét… Cơ thể đệ…”
“Nhưng ta muốn trở nên mạnh mẽ! Ta muốn bảo vệ U tỷ tỷ, bảo vệ Tiểu Bạch, cả gia gia nữa!”
“Đệ đệ ngốc! Tỷ tỷ còn mạnh hơn gia gia đệ nữa!”
“…”
“Thạch nhi…”
“U tỷ tỷ...”
“Cảm ơn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...