Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Khi Lâm Sĩ Hoằng còn đang chật vật đứng dậy, không ngừng phát ra những tiếng ú ớ từ cái miệng vỡ nát hàm dưới của mình, thì trong chớp mắt, một bóng đen lặng lẽ lướt đến phía sau lưng hắn, vô thanh vô tức xuyên một mũi kiếm vào đó, một đường ngọt lịm từ sau đến trước, phá ngực mà ra.
Hiện ra trước mặt mọi người, nơi ngực trái Lâm Sĩ Hoằng, một lưỡi kiếm lạnh băng, mang theo một màu đỏ ối lợt lạt tanh nồng.
“N... ệ...” Lâm Sĩ Hoằng hai mắt trợn trừng, run rẩy quay đầu lại nhìn vào nụ cười lạnh lẽo của Lâm Chiến. Một cơn lạnh buốt đánh thẳng từ thiên linh cái xuống tận gót chân.
“Đại ca!” Lâm Chiến hắc hắc cười nói,”Ngươi vô tình vô nghĩa, để nhị đệ ta tiễn một đoạn đường vậy!”
“...a ...a...” Lâm Sĩ Hoằng bị một kiếm xuyên tim, song lại chưa chết ngay. Toàn thân Đấu khí bùng nổ dữ dội như hồi quang phản chiếu, song thủ xuất long đầu muốn oanh kích vùng ngực của Lâm Chiến.
‘Xoẹt!’
Một thanh âm sắc lẹm khác vang lên. Hai cánh tay vốn dĩ còn ở trên người Lâm Sĩ Hoằng, thoáng trong giây lát đã thấy xoay tròn bay bay trong không khí, rơi xuống hai phương hướng khác biệt.
“Long Hoàng Quyền!” Lâm Chiến quát lên, tay trái nhưng tụ một đạo ngân sắc long thủ, nhìn có vẻ yếu hơn lúc Lâm Sĩ Hoằng xuất thủ một chút, oanh kích mạnh vào ngực hắn, khiến hắn bắn xuyên qua chúng nhân, đâm mạnh vào một vách đá cách đó không xa, gục xuống tắt thở.
Lâm Chiến không vội vã, chậm rãi nhặt hai cánh tay của Lâm Sĩ Hoằng lên, rồi đến bên cái xác khảm sâu vào vách đá của hắn, xé lấy một mảnh vải nhỏ từ y phục rách nát của Lâm Sĩ Hoằng, rồi ném xác hắn cùng hai tay vào trong túi trữ vật.

Túi trữ vật không phải là thứ có thể chưa đựng đồ vật sống, nên ai nhìn cũng chính thức xác nhận được tình trạng của Lâm Sĩ Hoằng.
Đại thiếu gia Lâm gia, ác bá tam thiếu đệ nhất nhân, chính thức vẫn lạc.
“Chư vị...” Lâm Chiến lúc này nhàn nhạt lên tiếng, không có vẻ lãnh khốc như Lâm Sĩ Hoằng, song dù sao hắn cũng là người nhà họ Lâm, trong lời nói cũng có chút uy áp vô hình đối với những kẻ này.
“Ha ha!” Lăng Thống khôn ngoan lên tiếng đầu tiên, vội vã chắp tay chào thân mật Lâm Chiến một cái,”Chúc mừng Chiến huynh dẹp bỏ được cái gai trong mắt, trở thành thiếu gia chủ a!”
Kế sau đó, có vài tiếng rì rầm xen vào, trong đó có cả thanh âm có phần bất mãn của gã hộ vệ đi theo Lâm Sĩ Hoằng.
“Cái gai nào? Sao ta không thấy?” Lâm Chiến nhạt nhẽo nói, như có như không phủi phủi y phục, rồi lấy mảnh vải xé được ban nãy lau qua lưỡi kiếm, ánh mắt sắc lạnh nhìn bốn xung quanh.
“Ha ha! Chúng ta cũng không thấy!” Lăng Thống giả tạo cười nói như thay mặt cho tất cả những kẻ đứng ở đây.
Dù thực sự bọn chúng không có sợ Lâm Chiến, song kể cả sự việc này có bại lộ, Lâm Chiến vẫn là kẻ có tư cách nhất kế thừa Lâm gia, đó là việc không thể thay đổi được.
Giết huynh đệ, đoạt gia quyền, đó là việc rất bình thường diễn ra không chỉ ở trong Hải Nộ thành, mà còn ở toàn bộ Hải Sa đế quốc, không nói gì khắp khắp nơi trên phiến đại lục này đều như vậy.
Không nên vì việc này mà gây ẩn họa trong tương lai a!
“Cầm thú!” Lăng Tuyết thầm mắng. Dù nàng cũng biết không lạ gì việc anh em hãm hại, tàn sát lẫn nhau để tranh đoạt quyền lợi, nhưng bản tâm của nàng vẫn có sự yếu mềm thiện lương của nữ nhi, dù Lăng Thống có muốn hại nàng, nàng cũng không nỡ xuống tay với hắn.
Dẫu nàng biết Lâm Sĩ Hoằng rất đáng chết! Hắn nhục mạ nàng! Hắn làm hại đời của không biết bao nhiêu nữ tử trong ngoài Hải Nộ thành... song nàng không muốn thấy cảnh tượng vừa rồi. Thà hắn chết trong tay nàng, hoặc Thiên Khiển, hoặc người khác, chứ không muốn hắn chết trong tay huynh đệ mình.
Vốn cùng chung một gốc, sao nỡ đốt vội vàng...
“Ca!” Tiểu Bạch cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, song cảm giác lại không như Lăng Tuyết. Trong mắt nàng, trừ Thạch ca ca và U tỷ tỷ ra, ai ai cũng không quá quan trọng, quá cần để tâm, Lăng Tuyết coi như một trường hợp ngoại lệ đi, vì nàng ta dù rất hư, muốn câu dẫn Thạch ca ca của nàng, nhưng nàng ta cũng có những nét rất buồn, ẩn chứa rất sâu trong đôi mắt.
“Sao vậy, Tiểu Bạch?”

“Xà gia gia hỏi muội xem ca cần bọn họ xuất đầu chưa?” Tiểu Bạch hỏi.
Ma thú có những cách giao tiếp với nhau mà con người chẳng bao giờ hiểu được.
“Bảo với gia gia muội, khi họ thấy có những kẻ dám xâm phạm vùng trời của Đại hỏa sơn, bọn họ tùy ý xử lý là được!” Thiên Khiển dặn dò Tiểu Bạch.
“Uhm!” Tiểu Bạch vui vẻ đáp, vừa nói lại với Xà gia gia, vừa hưởng thụ cái vuốt ve của Thiên Khiển.
“Công tử vừa nói gì?” Lăng Tuyết tò mò hỏi.
Nàng cũng rất tò mò không hiểu vì sao một ma thú nhất giai lại có thể nói tiếng người, nhưng... lúc này tâm trạng nàng đang rất hỗn loạn, không biết phải hỏi hắn về chuyện gì nữa.
”Xâm phạm vùng trời Đại hỏa sơn... Công tử...”
“Tuyết nhi cô nương không cần lo lắng!” Thiên Khiển nói, chả biết xưng hô thế nào với Lăng Tuyết cho vừa ý nàng,”Thế nào? Muốn cô nương xuống đòi lại Hỏa diệm châu không?”
“...” Lăng Tuyết ban nãy còn đang hâm mộ không thôi khi thấy Thiên Khiển một quyền nát miệng tên Lâm Sĩ Hoằng xấu mồm đó. Một quyền chỉ sử dụng lực lượng bản thân, không vận đến Đấu khí mà có thể đánh bại Nhị tinh Đấu Linh, Lăng Tuyết chỉ biết tới vài người có thể làm vậy, song không ai trẻ như Thiên Khiển a!
Hắn, tối thiểu phải là Ngũ tinh Đấu Linh, lần này nàng chắc chắn mình sẽ không đoán sai nữa!
“Bỏ đi, công tử!” Lăng Tuyết ngẫm nghĩ một chút, rồi lắc đầu nhẹ. Hỏa diệm châu cũng đã ném đi rồi, bị người ta phân chia rồi, giờ mà xuống đòi lại, không biết có được hay không, song chắc chắn sẽ gây mâu thuẫn triệt để với các thế lực khác trong thành.

Hơn nữa, những kẻ đó chắc chắn đã bóp nát ngọc bài cầu cứu, vậy không bao lâu nữa những cường giả Đấu Linh, thậm chí là cao tầng thế lực Đấu Vương sẽ xuất hiện. Nàng biết Thiên Khiển rất mạnh, song không có nghĩa là hắn có thể gánh vác toàn bộ a!
Vả lại, nàng cũng nghĩ cho mình một chút. Âm mưu của Lăng Thiên và Lăng Thống rõ ràng cả rồi. Nếu hiện giờ nàng gây sự với các gia tộc khác, chúng sẵn sàng bán trắng nàng đi, phủi sạch mọi quan hệ với nàng mà để nàng tự sinh tự diệt. Lúc đó, không chỉ mẹ con nàng, mà hắn cũng sẽ bị vạ lây, nàng không thể ngu xuẩn vậy được.
“Hai viên Hỏa diệm châu này, cũng đủ cho Tuyết nhi rồi!” Lăng Tuyết nói, trong lời nói có chút vị tha mơ hồ mà nàng cũng không hiểu vì sao,”Bọn họ trải qua hỗn chiến, cũng hi sinh không ít mới giành được Hỏa diệm châu, coi như là tặng cho họ đi!”
“Vậy nghe cô nương!” Thiên Khiển nói, càng lúc càng thưởng thức con người Lăng Tuyết.
Nàng có rất nhiều khuôn mặt, song bản chất sâu thẳm trong con người nàng, hắn đã nhìn ra được, rất là thiện lương a!
“Nhưng...” Thiên Khiển cười nói, bế Tiểu Bạch đặt lên vai, nắm lấy tay Lăng Tuyết, kéo nàng cùng nhảy xuống,”Vẫn có một viên ta muốn đòi về!”
“Công tử!” Lăng Tuyết sợ run, bám dính vào người Thiên Khiển. Nàng có thể phi thân lên xuống núi dễ dàng, song không thể nhảy thẳng từ trên cao cả trăm trượng mà nhảy xuống a!”Ngươi muốn...”
“Hỏa diệm châu của cô nương, Lăng Thống kia không có tư cách chạm vào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui