Chính lúc Lâm Sĩ Hoằng cùng bốn hộ vệ chuẩn bị động thân, một thanh âm tà dị không kém phần vang lên. Sau đó không lâu, có bốn thân ảnh xuất hiện, mà dẫn đầu là một thiếu niên anh tuấn mặc hồng sam, cầm quạt phe phẩy không khác gì Vương Tấn, song lại khí phách hơn hắn không chỉ một bậc.
“Là đại ca!” Lăng Tuyết nhìn thấy người thân xuất hiện, chẳng những không có chút vui mừng, mà lạnh lẽo càng trở nên lạnh lẽo.
“Lăng Thống!” Lâm Sĩ Hoằng trừng mắt nhìn Lăng Thống, vẻ điên cuồng trong mắt không giảm chút nào,”Con tiện nhân nhà các người bẩn thỉu từ lâu rồi, còn dám dương dương tuyên bố kén rể là ý gì?”
“Hoằng huynh nói đùa, Lăng gia trước giờ chưa từng đón qua cửa nữ tế nào cả!” Lăng Thống cười cười, không nhanh không chậm giải thích, trong mắt cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi trước vẻ điên cuồng của Lâm Sĩ Hoằng.
“Hừ, hai đời lăng loàn, cũng...”
“Mà, có là sự thật đi chăng nữa...” Lăng Thống cười nhạt, cư nhiên ngắt lời Lâm Sĩ Hoằng, đủ để thấy được hắn cũng không quá tôn trọng kẻ cầm thú này,”... chẳng kể đến Hoằng huynh, các thiếu gia ở đây cũng không có chê xá muội, phải vậy không?”
Lời này của Lăng Thống đánh động toàn trường. Không sai, chỉ trừ có Lâm Sĩ Hoằng điên loạn vì thấy Lăng Tuyết có phu quân, chứ bọn hắn thì hoàn toàn không để ý. Trong đầu Lâm Sĩ Hoằng chỉ có chơi đùa, còn như bọn hắn phải nghĩ tới cả vị trí phó hội trưởng của Lăng Tuyết nữa, nên kể như Lăng Tuyết có cả chục đời chồng, bọn hắn cũng sẵn sàng lấy về làm tiểu thiếp cũng được, miễn sao là có giá trị lợi dụng.
Lâm Sĩ Hoằng muốn giết Lăng Tuyết, đồng nghĩa với việc trở mặt với tất cả bọn hắn.
“Phải đó, Hoằng huynh! Dù Tuyết tiểu thư có chút hồ đồ, song hồ đồ chẳng phải là đặc quyền của tuổi trẻ chúng ta sao?”
“Hoằng huynh độc đoán như vậy, sợ Tuyết tiểu thư sẽ phải chịu khổ nhiều a!”
“Thiết nghĩ việc thành thân của Tuyết nhi không nên để Hoằng huynh tham dự, sẽ rất bất tiện...”
“...”
Lăng Tuyết đã bế khí bịt chặt hai tai từ lúc Lâm Sĩ Hoằng buông lời nhục mạ nàng, lại thấy đại ca xuất hiện sau đó, không cần nghe cũng biết chỉ có thể là những chuyện đó, cũng chẳng có ý muốn nghe...
Rao bán nữ nhi, muội muội trước mọi người, cầm thú không bằng!
Nhưng Thiên Khiển thì khác, hắn nghe từ đầu đến cuối, nét lạnh lẽo trong đáy mắt ngày một đậm. Có thể hắn vô tâm, song không có vô tình... dù hắn không quen thuộc nhân tình thế thái, song thời gian ở trong Thạch giới hắn cũng biết tình cảm gia đình, anh em của tộc nhân Thạch tộc là như thế nào...
’Muội cảm thấy Lăng Tuyết rất đáng thương a!’
Nhớ lại câu nói của Tiểu Bạch, lại nhìn vào gương mặt tái trắng, muốn khóc cũng không thể rơi nước mắt của người đang dựa dẫm vào hắn để đứng vững.
Người con gái này, hắn quản!
U tỷ tỷ mắng hắn bao đồng, hắn cũng muốn quản!
“Lăng Thống, ngươi...” Lâm Sĩ Hoằng điên tiết. Lời Lăng Thống vừa nói ra, rõ ràng khiến đám vô dụng vốn đã nhụt chí kia quay đầu lại chống đối hắn.
“Từ đã, Hoằng huynh!” Lăng Thống bình thản nói, nhìn qua tất cả mọi người ở đây, thấy chỉ thiếu mỗi tên cuồng hỏa diễm của Luyện dược sư công hội, còn lại đủ người của tứ thế gia, tam dong binh đoàn, cũng không tính toán nhiều mà nói tiếp,”Ta muốn bàn với mọi người một vụ làm ăn, thế nào?”
Toàn trường lại kéo lên một hồi xôn xao.
“Có ý gì?” Lâm Sĩ Hoằng trừng mắt hỏi.
“Ây da, Hoằng huynh...” Lăng Thống nhàn nhạt nói,”Không cần phải căng thẳng ở đây!”
Ý tứ rất rõ ràng. Lâm Sĩ Hoằng phải bình tĩnh lại, mới có thể bàn bạc tiếp.
“Nói đi!” Lâm Sĩ Hoằng không phải kẻ ngu. Liếc mắt nhìn lên phía trên, thấy đôi cẩu nam nữ kia vẫn ôm ấp nhau nhìn xuống như trêu tức, hắn phải cố nghiến răng nghiến lợi bình ổn trở lại mà tản đi Đấu khí.
“Là thế này!” Lăng Thống cười nhẹ, có chút tà dị, tiếp tục đặt ra vấn đề,”Không biết trong hai ngày nay, mọi người thu thập được bao nhiêu Hỏa diệm châu rồi?”
“Lăng Thống, ngươi...”
“Ồ, không phải vậy!” Lăng Thống lắc lắc cây quạt giấy khi nghe thấy có thanh âm như bất mãn vang lên,”Ta không có đánh chủ ý đó, chỉ là một chút so sánh thôi!”
Lăng Thống làm ra bộ dạng tiêu sái, lôi từ trong người ra một bình ngọc, mà ai nhìn vào cũng nhận ra đó là thứ đặc chế dùng để đựng Hỏa diệm châu. Hắn mở miệng bình ngọc, đổ ra hai viên Hỏa diệm châu, to nhỏ không đều.
“Hai ngày hôm nay...” Làm ra vẻ vất cả sâu sắc, Lăng Thống nói bằng một giọng có chút khổ tâm,”Hai huynh đệ ta lên bắc xuống nam, cũng chỉ thu hoạch được một viên Nhất giai và một viên Nhị giai Hỏa diệm châu, phải nói là vận số rất tệ a!”
Toàn trường quá nửa trừng mắt nhìn hắn. Hai viên Hỏa diệm châu, trong đó có một viên Nhị giai, giá trị hơn cả một bộ đấu kỹ Huyền giai trung cấp mà còn dám tuyên bố vận số tệ. Có vài kẻ trong bọn hắn đánh đến cả ngàn con có lẻ cũng chưa thấy bóng dáng Hỏa diệm châu trông như thế nào...
“Nói tiếp đi!” Lâm Sĩ Hoằng lạnh lẽo nói.
“Hoằng huynh không cho thấy thiện chí a!” Lăng Thống gian xảo nói.
“Ba viên Nhất giai!” Lâm Sĩ Hoằng tuyên bố, song không thừa hơi đổ ra khoe khoang,”Hai viên Nhị giai!”
“Quả là đệ nhất nhân Hải Nộ thành!” Lăng Thống buông lời khen ngợi, toàn trường cũng theo đó mà trầm trồ.
“Song chuyện đó thì liên quan gì?” Vương Tấn chen mồm vào.
Hắn cùng hai huynh đệ cũng có chút thu hoạch, song cái hắn quan tâm là lời của Lăng Thống, dường như tầm như hắn không có tư cách bàn bạc chuyện làm ăn về Hỏa diệm châu a!
“Vương công tử chớ vội!” Lăng Thống nói tiếp,”Chư vị ở đây, không ít vị có thu hoạch, song cũng không ít vị chưa biết mùi vị của Hỏa diệm châu, phải vậy không?”
“Lăng Thống, nói thẳng ra đi!” Lâm Sĩ Hoằng là một kẻ cực kì thiếu kiên nhẫn. Kiểu nói chuyện con buôn này khiến hắn thực sự bực mình.
“Được rồi!” Lăng Thống gật đầu đáp,”Vậy chư vị có biết, xá muội Lăng Tuyết thu hoạch được bao nhiêu Hỏa diệm châu không?”
Toàn trường đều lộ ra vẻ tò mò, song cũng không thiếu kẻ rét lạnh. Đánh chủ ý vào đồ của muội muội, đại ca tốt a!
“Không giấu gì mọi người, phụ thân luôn bảo ta phải quan tâm chăm sóc muội muội!” Lăng Thống buông lời nói, nét mặt lộ ra vẻ yêu thương giả tạo ai cũng nhận ra,”Nên hai ngày qua, ta luôn để mắt theo sát muội ấy! Việc muội ấy giết được bao nhiêu ma thú, kiếm được bao nhiêu Hỏa diệm châu, ta nắm rõ như lòng bàn tay!”
Thiên Khiển nghe vậy, cảm thấy thực sự không ổn. Xác nhận được việc Lăng Tuyết ra ngoài bị người ta bám theo là một nhẽ, nhưng đánh động lòng tham của bọn chúng đối với Hỏa diệm châu thì...
Mục đích của hắn hiện nay là kéo dài thời gian, chờ Tiểu Bạch quay về rồi làm một trận tiễn khách thật khủng bố, song tên Lăng Thống này xuất hiện quá sớm, khiến hắn thực sự tiến thoái lưỡng nan a!
Vốn đã dọa cho bọn chúng sợ một lần, song hắn biết, nhân vi tài tử điểu vi thực vong. Đánh động lòng tham của đám người kia, không việc gì chúng không làm được, kể cả một mất một còn với hắn.
“Lâm Sĩ Hoằng... Lăng Thống...” Kẻ thứ hai chọc giận hắn đã được điền vào danh sách tru sát của hắn.
“Là bao nhiêu?” Lâm Sĩ Hoằng hỏi.
“Hai viên Nhị giai...” Lăng Thống cố ý kéo dài lời nói, ánh mắt nhìn lên phía trên cao kia, đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Khiển, còn cố ý lộ ra nét cười trêu tức,”Tam giai... Sáu viên!”
“Cái gì?”
Toàn trường nổ lên cùng một tiếng động, nhất thời không tiêu hóa nổi thứ mình vừa nghe được. Hỏa diệm châu Tam giai, giá trị không đơn thuần gấp hàng chục lần Hỏa diệm châu Nhị giai, mà các Luyện dược sư sẵn sàng mang ra đan dược Ngũ phẩm, thậm chí là Lục phẩm để trao đổi a!
“Lăng Thống, ngươi nói nhảm đủ chưa?” Lâm Sĩ Hoằng cười lạnh.
Hắn hoàn toàn không tin chuyện này. Nếu nói Lăng Tuyết có một viên Tam giai, hắn còn có thể nửa tin nửa ngờ. Song sáu viên? Lừa trẻ con sao?
“Chắc chư vị không lạ gì cây quạt của ta...” Lăng Thống không phật ý nói,”Không phải đơn thuần mà nó được gọi là Lưu ảnh phiến, mọi người hãy chú ý!”
Lăng Thống phe phẩy cây quạt trước mặt, bỗng chốc xung quanh như bị bao phủ bởi một làn sương khói mỏng.
Tiếp sau đó, một tràng cảnh tượng người và Hỏa diệm thú giao chiến với nhau hiện ra, không ai khác chính là Lăng Tuyết và những Tam giai Hỏa diệm thú nàng đã giết...
“Hắn...” Lăng Tuyết dù tai không nghe thấy gì, song mắt nhìn thấy tất cả. Từng trận tru sát Hỏa diệm thú, từng viên Hỏa diệm châu nàng thu thập được... tất cả hiện ra trước mắt đám cầm thú dưới kia, không sót một chi tiết…
Lăng gia... thực sự muốn đẩy nàng vào đường cùng đến vậy ư?
“Muội muội!” Lăng Thống nhìn thấy Lăng Tuyết đang nhìn vào hắn, đôi môi mỏng hiện ra một nụ cười yêu dị,”Ta lỡ cho mọi người xem cảnh này rồi, muội không trách đại ca chứ?”
“Công tử, Tuyết nhi có lỗi!” Không để mắt tới Lăng Thống, Lăng Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Thiên Khiển, đôi mắt ngập nước, rồi buông hắn ra, hai đầu gối khụy xuống, làm ra một tư thế quỳ trước mặt Thiên Khiển.
“Lăng cô nương!” Thiên Khiển vội vã kéo Lăng Tuyết đứng dậy,”Sao phải...”
“Là Tuyết nhi ngu xuẩn, không chú ý tới việc mình bị người khác theo dõi...”Lăng Tuyết trải qua liên tiếp các sự đả kích, không còn giữ được dáng vẻ yêu mị hoạt bát như trước nữa, giờ chẳng khác nào một tiểu cô nương đang sợ hãi.
“Ta cũng không biết, nên không thể trách cô nương được!” Thiên Khiển cười lạnh, nhìn xuống bên dưới kia, ngay cả những kẻ trước giờ không có động thân cũng đã bắt đầu tản mát ra khí tức, tất cả đều nhắm tới vị trí của hai người.
“Nhưng... Tuyết nhi biết cách sửa sai!” Lăng Tuyết dịu dàng nói, thấy Thiên Khiển không có ý trách cứ mình, đôi mắt lạnh lẽo của hắn không dành cho mình mà dành cho tất cả những kẻ cầm thú dưới kia, trái tim cũng nhu hòa đi ít nhiều, trong lòng cũng không còn quá day dứt.
Lôi từ trong túi trữ vật ra một bình ngọc, tương tự bình ngọc Lăng Thống vừa mang ra, đưa nó về phía xa vách núi, trước ánh mắt tham lam của bầy thú, cười lạnh lẽo nói.
“Đại ca! Muốn Hỏa diệm châu của muội phải không? Cố gắng mà giành cho được đấy!”
Nói rồi, tay ngọc khẽ buông ra, để cho bình ngọc chứa đầy những viên Hỏa diệm châu theo đó rơi xuống, biến mất trong tầm mắt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...