Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Phía trên đoạn nhai, sắc đỏ đen trộn lẫn của bầu trời Hỏa Diệm Sơn phủ lên Thiên Khiển một màu tối lợt lạt. Tại trường lúc này, một bầu không khí an tĩnh dần dần buông xuống.
Không còn những tiếng gầm rống của Hỏa diệm thú cũng như gào thét của con người... chỉ thi thoảng bỗng nhiên có những cơn gió đột ngột nổi lên, cuốn theo một thứ mùi khô nóng, phảng phất có chút tanh hôi của tinh huyết…
Thiên Khiển lặng lẽ nhìn xuống khoảng đất rộng rãi dưới chân núi, đôi lúc vẫn thấy qua bóng của vài Hỏa diệm thú. Nhưng, mặc kệ những Hỏa diệm thú ấy lượn qua trước mắt, hắn vẫn ngồi im quan sát, không có ý tứ muộn động thân.
Không phải vì hắn không muốn thử vận may, mà vì hắn biết chắc trong cơ thể đám Hỏa diệm thú đó không có Hỏa diệm châu.
Từ viên Tam giai Hỏa diệm châu của Lăng Tuyết, Thiên Khiển đã dặn Tiểu Bạch ghi nhớ thật kĩ năng lượng ba động của nó… nên chỉ cần Tiểu Bạch không có nhắc nhở, hắn cũng sẽ không lãng phí sức lực của mình.
Chán quan sát phía dưới kia, Thiên Khiển lại nhìn vào tiểu hồ ly đang ngồi trong lòng. Nàng mới cắn nuốt một viên Lục giai Quang hệ ma hạch, lúc này đang tĩnh tâm tu luyện đồng hóa năng lượng của nó thành của riêng mình.
“…”
Trong lòng Thiên Khiển có chút cảm khái. Gia gia tốt của hắn để lại cho hắn một cái Không gian giới, vậy mà đồ bên trong đại đa số đều là dành cho Tiểu Bạch a; còn đồ của hắn, trừ mấy quyển sách tư liệu mà trong mấy năm qua, hắn đã xem qua hết rồi, cũng chỉ còn vài bình đan dược và vài ba quyển trục, theo màu sắc có vẻ đều là công pháp Địa giai cao cấp…
Địa giai cao cấp, đối với hắn bây giờ mà nói thì thực sự là một cái gân gà! Đấu Linh như hắn, công pháp Địa giai hạ cấp còn không dám tự tiện mở ra xem, nói gì đến việc tu tập…

Dĩ nhiên, Tiểu Bạch có được thứ tốt, hắn hoàn toàn vui vẻ... chỉ là gia gia cũng thật bên trọng bên khinh quá à!
Hào quang sáng trắng dìu dịu, như chẳng thể nào bị vấy bẩn bởi thứ ánh sáng lợt lạt của đất trời, uyển chuyển lượn lờ như đùa giỡn cùng sự chuyển động của sáu cái đuôi to xù, bộ lông tuyết trắng không cần gió mà bay bay… tựu thành một thân xinh đẹp, khiến người ta không khỏi chăm chú mắt nhìn...
Ngắm nhìn Tiểu Bạch một hồi lâu, Thiên Khiển từ từ di chuyển ánh mắt nhìn về phía Đại hỏa sơn sừng sững đang cuộn trào kia, gương mặt hơi đỏ lên một chút, thật không biết trong lòng hắn đang nghĩ về điều gì...
“Ca!”
Thanh âm dịu dàng vang lên. Hào quang thu lại, sáu cái đuôi cũng chụm lại còn một, phe phẩy trong không trung. Tứ chi căng ra, lưng thon duỗi duỗi, miệng xinh hé mở, lưỡi nhỏ nhả ra liếm láp chút không khí... cứ như thể tiểu hồ ly chỉ vừa tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ dài, chẳng có vẻ gì là tu luyện vất vả vậy!
“Tiểu Bạch ngoan!” Thiên Khiển cười hì hì, xoa nhẹ cái đầu tròn mượt của Tiểu Bạch, lại thoáng thấy ánh mắt có chút không tự nhiên của nàng, có chút chột dạ,”Muội...”
“Thạch ca ca hư!” Tiểu Bạch chun mũi nói.
Mối quan hệ của Thiên Khiển và Tiểu Bạch không dựa trên các loại khế ước ràng buộc giữa người và ma thú, theo lẽ thường thì sẽ không thể cảm ứng được lẫn nhau… Nhưng bên trong cơ thể nàng lại có sự hiện diện của Hư vô thôn viêm, dù chỉ là một sợi nhỏ mà Thạch U đưa vào để cải biến kinh mạch của nàng thôi, nhưng lại vô tình trở thành tác nhân cho việc cảm ứng này.

Tác động của Hư vô thôn viêm không có chặt chẽ đến mức ép buộc như khế ước, nhưng những ba động thuần túy nhất đều có thể cảm nhận được.
Hơn năm năm nay, Tiểu Bạch theo sát Thiên Khiển như hình với bóng, từng dạng ba động của Hư vô thôn viêm trong cơ thể Thiên Khiển thế nào, nàng thuộc như đệm thịt chân trước a.
Dạng ba động như vừa rồi… rõ ràng là đang nghĩ về những việc...
“Ca ca không có hư a!” Thiên Khiển vô tội nói. Rõ ràng là tiểu hồ ly này câu... vô tình câu dẫn hắn trong lúc tu luyện, hắn mới nghĩ lung tung vậy,”Không có... Ài, Tiểu Bạch tu luyện thế nào rồi?”
“Vẫn chưa đủ a!” Tiểu Bạch hồn nhiên, bị cuốn theo câu hỏi đánh trống lảng của Thiên Khiển tức thì, trong lòng cũng không khỏi có chút thất vọng,”Tiểu Bạch luôn có cảm giác đã chạm được vào Tiểu Thất rồi, nhưng lần nào muội cũng thấy như bị nới rộng ra thêm một khoảng vậy!”
“Đến như vậy sao?” Thiên Khiển có chút sửng sốt.
Hắn nhớ lại không lâu trước, ở thời điểm Cửu tinh Đại Đấu Sư đã từng hấp thụ qua một viên Tam giai Thổ hệ ma hạch, thiếu chút nữa không khống chế được cỗ năng lượng cuồng bạo tích tụ trong đó mà bạo thể, song cũng nhờ vậy mà phá được tấm bình chướng cảnh giới, tấn giai Đấu Linh.
Vậy mà, Tiểu Bạch suốt mấy năm qua, ngoài chăm chỉ tu luyện cũng hấp thụ không ít Lục giai ma hạch, vẫn cảm thấy chưa đủ để tấn giai...

Rốt cuộc, Tiểu Bạch biến thái đến mức độ nào chứ?
“Ca...” Nhìn vào ánh mắt có phần kinh ngạc của Thiên Khiển, đôi mắt ngọc của Tiểu Bạch có chút ậng nước, không kiềm chế được mà thút thít khóc,”Tiểu Bạch vô dụng lắm phải không?”
“Ai dám nói muội vô dụng?” Thiên Khiển thấy Tiểu Bạch đang bình thường bỗng dưng lại khóc, lại tự hạ thấp bản thân đến mức hắn còn chẳng hiểu ra làm sao,”Tiểu Bạch rất là thông minh nha!”
“Nhưng... lâu vậy rồi mà muội cũng không thể thấy được Tiểu Thất nữa...” Tiểu Bạch rúc thật sâu vào lòng hắn, cơ thể nhỏ xíu không ngừng run theo từng tiếng khóc nấc.
“Chỉ là Tiểu Thất không ngoan nên chưa dám nhìn thấy Tiểu Bạch thôi!”Thiên Khiển bế Tiểu Bạch lên, hôn nhẹ mi tâm nàng ôn nhu an ủi,”Tiểu Bạch cố thêm chút nữa, lấy thứ gì đó ngon lành dụ dỗ nó, chắc chắn nó sẽ xuất hiện mà!”
“Uhm!” Tiểu Bạch ngây thơ đơn thuần, nghe thấy mấy lời như vậy lập tức ngưng khóc, cười híp mí.
Tiểu Thất là cách gọi của Tiểu Bạch đối với cái đuôi thứ bảy của mình. Vốn Tiểu Bạch hồi còn ở Thạch giới có rất nhiều bạn, nhưng từ khi đến nơi này, không hiểu sao lại chẳng có con thú nào làm bạn hết, nên trừ lúc chơi đùa cùng Thiên Khiển ra, Tiểu Bạch cũng chỉ có thể tự chơi với mấy cái đuôi to xù lông của nàng mà thôi.
Nàng là Tiểu Bạch, vậy nên sáu cái đuôi cũng là Tiểu, cứ theo thứ tự xuất hiện mà bài danh Tiểu Nhất đến Tiểu Lục, thật dễ nhớ.
“Tiểu Bạch!” Thiên Khiển hỏi tiếp, cũng muốn kéo Tiểu Bạch ra khỏi suy nghĩ về cái đuôi thứ bảy,”Muội tìm được mùi vị của Hỏa diệm châu chưa?”
“Rồi a!” Cái đầu tròn của tiểu hồ ly gật gật, xoay người hướng cái mũi nhỏ về mấy ngọn núi phía trước,”Đằng đó có một viên, ba động mạnh mẽ hơn viên của Lăng Tuyết một chút... Còn đằng kia...”

“Khoan đã!” Ánh mắt Thiên Khiển lóe lên một tia toan tính,”Có viên Hỏa diệm châu nào mà ba động năng lượng của nó khiến muội thấy khó chịu không?”
“Hình như cũng có, nhưng ở cách đây rất xa nha, gần cái ngọn núi to đùng kia kìa!” Tiểu Bạch gật đầu, hướng đôi mắt nhìn về phía Đại hỏa sơn, cái mũi nhỏ run run nhẹ một lúc, nói tiếp,”Có tận năm... sáu ba động như vậy...”
Rồi, Tiểu Bạch giật mình, như nhận thức ra điều gì, vội quay đầu lại nhìn Thiên Khiển, lắc đầu quầy quậy.
“Ca! Không được nha! Chủ nhân của những ba động đó ca chưa thể đánh lại được đâu!”
“Ca không muốn trêu chọc họ!” Thiên Khiển nhìn nét mặt đầy lo lắng của tiểu hồ ly, trong lòng có chút dịu dàng, hì hì cười nói,”Ca chỉ muốn thương lượng với họ một chút chuyện!”
“Thương lượng?” Nét lo lắng trên gương mặt nhỏ của tiểu hồ ly giãn ra, song đồng thời lại thoáng hiện lên vẻ khó hiểu.
“Tiểu Bạch ngoan, giúp ca ca một việc, đi một chuyến tới những nơi đó, mời những thúc thúc gia gia Hỏa diệm thú đó đến đây chơi, được không?”
“Nhưng...”
“Muội không cần lo lắng!” Thiên Khiển vỗ nhè nhẹ lên mặt Tiểu Bạch như muốn xoa dịu đi những nét nghi hoặc đó,”Ca muốn mời họ đến đây tiễn khách... tiễn một cách long trời lở đất chút thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận