Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chừng nửa canh giờ sau, tốp hộ vệ dưới sự dẫn đội của Đàm lão mới đuổi kịp được Phong Điêu của Lăng Tuyết.
Nhiệm vụ của lão được giao chỉ là bảo đảm cho Lăng Tuyết tiểu nha đầu an toàn đến trước khai môn Đại hỏa sơn khẩu, vả lại, trong lòng lão có chút cảm giác bất an về tiểu tử đi cùng tiểu nha đầu kia, nên cũng chỉ lặng lẽ bám theo phía sau, không có ý lại gần...
“Lăng cô nương...”
“Thạch công tử, xin thứ lỗi...” Lăng Tuyết lén đưa tay lên mặt quệt quệt vài cái, thở ra một ngụm, rồi lại dùng giọng điệu vốn có của mình nói với Thiên Khiển,”Ta có chút thất thố, mong công tử đừng để bụng!”
“Ta không có ý đó!” Thiên Khiển nói, hơi quay đầu nhìn lại phía mấy chấm đen bay phía sau lưng, có cảm giác không đúng,”Ai cũng có những vấn đề riêng! Đó không phải là lỗi của họ, mà nó vốn dĩ đã vậy rồi!”
“Công tử sáng suốt!” Tiếng cười nhẹ của Lăng Tuyết lọt vào tai Thiên Khiển,”Giờ ta lại thấy, không mời được công tử vào thương hội có khi lại là một ý hay! Nếu không chẳng bao lâu sau, Hải Nộ thương hội của Lăng gia sẽ phải đổi sang họ Thạch mất!”
“Không hứng thú!” Thiên Khiển nhàn nhạt đáp.
“Vậy công tử hứng thú với cái gì a?” Lăng Tuyết tò mò hỏi, quay người lại nhìn Thiên Khiển bằng ánh mắt tinh nghịch, hai tay hồn nhiên đưa lên ôm trọn đôi gò bồng đảo no tròn của mình, làm ra tư thái dụ nhân nhất có thể,”Hình như công tử cũng không thích cái này nha!”
Thiên Khiển có chút ngớ người, nhìn tư thái mị nhân của Lăng Tuyết, trong lòng cũng có chút nhộn nhạo, thầm than sao lại có thể loại mạnh mẽ đến mức này chứ? Hay cô ta sinh nhầm giới tính?
Tiểu Bạch cũng rất hay làm ra thân mật với hắn a, song đó là vì Tiểu Bạch ngây thơ vô tội, bị hắn... ài, hắn không có ý lợi dụng, song...
“Thạch ca ca xấu!” Tiểu Bạch vốn dĩ đang ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Thiên Khiển, tự dưng há miệng cắn vào ngón tay hắn một ngụm, không ngừng truyền âm mấy chữ ”Thạch ca ca xấu!” vào trong đầu Thiên Khiển, làm hắn có chút muốn chui trốn xuống đất,”Muội nhớ lần này rồi, sẽ mách với U tỷ tỷ a!”
“Tiểu Bạch ngoan, làm vậy là chết ca a!” Thiên Khiển thầm than, vội vã cưng nựng Tiểu Bạch bằng mọi chiêu trò có thể, cơ mà cái mặt hờn dỗi của tiểu hồ ly chẳng bớt đi chút nào.
“Thạch công tử!” Lăng Tuyết nhìn Thiên Khiển lại không thèm nhìn mình, chỉ lo đùa nghịch với tiểu bạch hồ, càng lúc càng khẳng định quan điểm của mình...
Xem ra vị công tử này... hi hi!
Không có đùa giỡn với Thiên Khiển nữa, Lăng Tuyết lại chuyên chú nhìn về phía trước, nơi dãy Hỏa Diệm Sơn, đặc biệt là ngọn chủ sơn Đại hỏa sơn, càng lúc càng trở nên hùng vĩ hơn...

Dãy Hỏa Diệm Sơn, đừng nói là đứng ở Hải Nộ thành, mà đứng cách đó cả ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy được ngay cả ngọn núi thấp nhất trong toàn bộ hệ thống của dãy, chưa kể đến ngọn Đại hỏa sơn vĩ đại kia...
Không ai biết chính xác Đại hỏa sơn cao bao nhiêu, chỉ biết rằng nếu như ở Kinh Đô, mặt trời ló dạng vào khoảng giờ Mão, thì khu vực xung quanh Hải Nộ thành nam bắc vài trăm dặm, đông tây ngàn dặm dưới bóng ngọn Đại hỏa sơn, loáng thoáng thấy vài tia sáng le lói của mặt trời vào tầm giờ Ngọ.
Nói đơn giản vậy để biết Đại hỏa sơn hùng vĩ đến chừng nào!
Càng tiến đến gần Đại hỏa sơn khẩu, Thiên Khiển càng lúc càng cảm nhận được vì sao nơi đây được gọi là hiểm địa. Không có cái gì gọi là sức nóng khủng khiếp, cũng không có cái gì gọi là dòng sông nham tương nóng đỏ ngàn năm chảy quanh như mọi lời đồn thổi... Nếu nhìn qua thì nơi đây cũng chỉ như một hệ thống núi khổng lồ khoác trên mình tấm áo thô sần màu đen cháy...
Nhưng, trên tấm áo đó, có những vạch nứt xiêu vẹo lóe đỏ, như tồn tại một nguồn sức mạnh khủng bố được che giấu sơ sịa bên trong, chỉ chực chờ bạo phát... và cả một bầu không khí cực kì khó thở, hiện hữu rõ rệt nơi đây, như thể phần lớn dưỡng khí đều bị cắn nuốt hết vậy.
Một khung cảnh bình thường, song lại mang đến một cảm giác kinh hãi khó tả hết bằng lời...
“Công tử, đến rồi!” Lăng Tuyết nói, đưa tay chỉ hướng nhìn cho Thiên Khiển.
Theo đó, hắn thấy phía bên dưới kia có những khoảng hình vuông có màu sắc khác nhau, dù phân chia thành các khu vực riêng biệt song nhất mực bao vây kín lấy một triền dốc.
“Hải Nộ thương hội tập trung ở bên này!” Lăng Tuyết nói, kéo nhẹ dây cương hướng Phong Điêu bay sang trái một chút, hướng đến khoảng hình vuông màu xanh nâu.
Càng bay xuống thấp, Thiên Khiển thấy mỗi khoảng hình vuông lại là tập hợp của nhiều khoảng hình vuông nhỏ hơn, đều là một tập hợp đội ngũ những người đứng chung với nhau, ít cũng phải cả vài trăm người một đội ngũ... vậy nơi này tổng cộng cũng phải đến cả vạn người.
Thiên Khiển đếm được ban nãy có mười khoảng màu khác nhau, đồng nghĩa là có khoảng trên dưới mười vạn người tham gia vào đợt chặn đứng Thú triều hôm nay.
“Lăng cô nương...” Thiên Khiển có chút nghi hoặc hỏi,”Hải Nộ thành tuy tương đối lớn, song chừng này võ giả thì hình như Hải Nộ thành không xuất ra được nha?”
“Công tử chắc chưa đi về phía bắc Hải Nộ thành phải không?” Lăng Tuyết trả lời Thiên Khiển bằng một câu hỏi ngược lại, thấy hắn gật đầu mới nói tiếp,”Toàn bộ võ giả của Hải Nộ thành cũng chẳng thể đứng đầy khu đất mà Hải Nộ thương hội chiếm giữ, song ta chẳng đã nói với công tử, đây là ngày tận thu ư? Phía bắc Hải Nộ thành có rất nhiều tiểu thành, thị trấn khác. Bọn họ không có quyền hạn đối với Đại hỏa sơn khẩu, vì nó nằm trong địa bàn của Hải Nộ thành, song không có nghĩa là không thể thuê bọn họ đến trợ giúp a!”
“Ra là vậy!” Thiên Khiển gật đầu.

Hắn ngẫm tới việc bạo chi của đám thế gia Hải Nộ thành để mời đám người này về, lại nghĩ đến việc phải đảm bảo đám người đó không ăn chặn Hỏa diệm châu... Cũng thật vất vả cho mấy lão tham lam đó rồi!
“Ta biết công tử đang nghĩ gì!” Lăng Tuyết hì hì nói,”Người thông minh như công tử, chắc chắn nghĩ lại chuyện ta nói về việc giám sát ăn chặn Hỏa diệm châu!”
“Lăng cô nương cũng không kém!” Thiên Khiển chân thành nói.
“Đợi lát nữa ta sẽ giải thích với công tử đầy đủ!” Lăng Tuyết nói, thấy Phong Điêu đã gần đáp xuống đất.
Phía dưới kia, có một vài thân ảnh khác, mà dẫn đầu là hai lão già mặc đồ võ giả có phần tương tự với Đàm lão, đứng chờ sẵn sự xuất hiện của Lăng Tuyết.
“Lâm trưởng lão! Hà trưởng lão!” Phong Điêu đáp xuống, xong Lăng Tuyết không có nhảy xuống khỏi lưng nó, chỉ đảo mắt tìm kiếm xung quanh một lát, không thấy người cô cần tìm, mới lên tiếng hỏi,”Đại ca và tam đệ của ta đâu?”
“Tiểu thư đến trễ một chút...” Lão giả đứng bên trái, gọi là Lâm trưởng lão, hơi nheo mắt lại nhìn Lăng Tuyết, chậm rãi nói,”Đại thiếu gia và tam thiếu gia đã theo lão gia di chuyển đến điểm xuất phát được một lúc rồi!”
“Vậy sao?” Lăng Tuyết gật đầu nhẹ, hai tay chắp lại, hướng về phía tất cả mọi người,”Vậy tiểu nữ xin phép đi trước! Kính mong ba vị trưởng lão và tất cả mọi người vì Hải Nộ thành, vì Hải Nộ thương hội, vì Lăng gia mà ra sức chặn đứng Thú triều, thu hoạch thật lớn, khải hoàn trở về!”
“Tạ phúc ngôn của tiểu thư!” Nhị lão cùng toàn thể đội ngũ đứng sau đồng thanh, song có đồng lòng như vậy hay không thì không ai biết được...
Thiên Khiển thì không có chú ý đến việc xã giao nhạt nhẽo kia, mà nhìn chăm chú đến khai môn của Đại hỏa sơn khẩu. Hắn chưa từng đến đây, nên cũng có chút tò mò với cái tên gọi này.
“Hóa ra là vậy!” Thiên Khiển gật gù. Thì ra là do địa hình nơi đây đặc biệt như vậy.
Có thể hiểu ngắn gọn, rằng cả dãy Hỏa Diệm Sơn nằm trọn trong một vùng lòng chảo rộng lớn không biết rõ diện tích là bao nhiêu, được bao quanh bởi những vách núi đá dựng đứng cao đến vài trăm trượng, mà Đại hỏa sơn khẩu là một con đường dốc khổng lồ duy nhất nối liền hai đầu lòng chảo và vách núi lại với nhau.
ẦM ẦM…
Một cơn chấn động làm toàn trường khiếp đảm. Một chuỗi thanh âm còn khủng khiếp hơn cả tiếng biển gầm... Mặt đất rung lắc mạnh... Phía xa kia, ngọn Đại hỏa sơn hùng vĩ, từ những vết nứt trên triền núi, những dòng nham tương địa hỏa được nung nấu cả ngàn vạn năm trào ra... Bầu trời vốn dĩ đang còn chút sắc tươi xanh, thoáng chốc chìm trong một đỏ ối như A tỳ địa ngục... Một loạt những nộ hống kinh khiếp của hàng vạn con Hỏa diệm thú, xé trời rạch đất vang lên...

Tất cả, như dấu hiệu cho sự chuyển mình của một loài Thần thú lưu lại từ thời viễn cổ...
“Đi thôi!” Lăng Tuyết sắc mặt càng khẩn trương, không nghĩ Đại hỏa sơn sẽ động nộ nhanh đến vậy, vội vã thúc Phong Điêu khởi hành, bay về phía bắc Đại hỏa sơn khẩu.
“Đại ca! Tam đệ!” Đàm lão chờ cho chấn động tạm thời dừng lại mới nhảy xuống khỏi Phong Điêu của mình, sắc mặt có chút khó coi nhìn Lâm lão và Hà lão.
“Nhị ca, có chuyện gì không ổn sao?” Hà lão nét mặt có chút âm trầm, nói bằng thanh âm chỉ có ba huynh đệ nghe được.
“Việc hôm nay... có nguy cơ đổ bể!”
“Lăng cô nương!” Thiên Khiển lên tiếng,”Hình như mấy người giúp việc nhà cô nương đều không ưa cô nương lắm thì phải?”
“Người giúp việc?” Lăng Tuyết kì quái hỏi,”Ý công tử là mấy vị trưởng lão?”
“Có thể ta đa nghi, song ánh mắt của họ nhìn cô nương...”
“Vì ta là nữ nhân, nên họ cảm thấy không thoải mái khi phải thấp giọng với ta thôi!” Lăng Tuyết cười nói, có chút khổ sáp,”Vị trí Hội trưởng sau này không đến phần ta, nên họ chỉ làm vẻ tôn trọng ta vì ta là con gái của Hội trưởng hiện tại thôi!”
ẦM ẦM...
“Tiểu Phong, chịu đựng một chút!” Cảm giác được Phong Điêu đang bay chậm lại dưới sức ép vô hình trong không gian xung quanh Đại hỏa sơn, Lăng Tuyết vội vã lấy từ trong túi bên hông ra một bình ngọc, đổ ra bốn viên đan dược màu lam, tỏa ra hàn khí dìu dịu.
Nhét vào cái mỏ đang há rộng của Phong Điêu một viên, rồi tự mình ăn một viên, Lăng Tuyết quay người lại, chìa hai viên đan dược còn lại trước mặt Thiên Khiển.
“Đây là Tam phẩm đan dược Thuần khí đan, có tác dụng áp chế hỏa khí, đồng thời làm giảm sự khó chịu khi hít thở không khí quanh đây!” Lăng Tuyết giải thích ngắn gọn cho Thiên Khiển,”Công tử và tiểu bạch hồ ăn vào đi!”
“Ta cảm thấy ổn!” Thiên Khiển bình thản nói. Đúng là không khí quanh đây làm hắn thấy có chút khó chịu, song không đến mức phải phục dụng đan dược,”Lăng cô nương cứ giữ lại, sau này còn phải dùng nhiều...”
“Nhưng còn...” Lăng Tuyết nhìn xuống tiểu bạch hồ trong lòng Thiên Khiển, thấy nó vẫn cuộn tròn ngoan ngoãn, hơi thở vẫn một mạch đều đều, có chút kinh ngạc không thôi.
Phong Điêu của cô chưa hoàn toàn trưởng thành, song vẫn là Tam giai trung cấp ma thú nha! Dưới sức ép trong không khí như vậy còn thấy khó chịu không ngớt, vậy mà tiểu bạch hồ này...

Lăng Tuyết vì chuyện kinh doanh mà nam bắc kinh qua không ít địa phương, đối với loài bạch hồ này cũng có thấy qua. Người ta bảo, hồ ly phẩm giai càng cao, số lượng đuôi càng nhiều… song nhìn thế nào tiểu bạch hồ này cũng chỉ có một đuôi à, chỉ là Nhất giai ma thú, sao lại…
“Chủ quái đản, sủng thú cũng quái đản!” Không tìm ra được đáp án, Lăng Tuyết đành phải thầm nghĩ như vậy.
Phong Điêu sau khi phục dụng đan dược, lấy lại một phần thoải mái, theo chỉ dẫn của Lăng Tuyết mà lao xuống vách đá, tiến đến một địa phương có sẵn năm thân ảnh đang đứng chờ sẵn.
“Nhị tỷ đến rồi!” Một trong năm thân ảnh nhìn thấy Phong Điêu lao tới liền hô lớn,”Phụ thân, nhị tỷ…”
“Ta thấy rồi!” Trung niên nam tử gật đầu đáp, nhìn về phía Phong Điêu, trong đôi mắt khép hờ có chút thần sắc kinh ngạc.
“Phụ thân!” Khi Phong Điêu vừa đáp xuống, Thiên Khiển cùng Lăng Tuyết đồng thời cũng nhảy xuống theo,”Mọi người đã chuẩn bị xong rồi!”
“Ừ!” Trung niên nam tử nhàn nhạt đáp, thoáng nhìn qua Thiên Khiển đứng sau lưng Lăng Tuyết, xác định lại một lần nữa, lại kinh ngạc một lần nữa,”Vị này chính là Thạch công tử?”
“Ngài là Hội trưởng Hải Nộ thương hội, Lăng Thiên?” Thiên Khiển nhàn nhạt hỏi, không có gì lạ khi thấy người trước mặt này biết hắn là ai.
“Hỗn xược!” Thanh niên mới ban nãy gọi Lăng Tuyết là nhị tỷ quát lớn,”Tên húy của cha ta để ta tiểu tử nhà ngươi tùy ý gọi sao?”
'Tên này, người không to nhưng mồm thật lớn a!' Thiên Khiển trộm nghĩ, vốn đang nhìn Lăng Tuyết ra lệnh cho Phong Điêu trở về mà cả hai cũng phải giật thót mình,'Mang treo hắn lên cổng thành báo hỏa hoạn cũng là một công việc tốt!'
“Ha ha, không sao, không sao!” Lăng hội trưởng liên tiếp nói hai từ“không sao”, khiến thanh niên kia cùng vị đại ca chưa lên tiếng của Lăng Tuyết và hai gã hộ vệ có chút ngưng thị nhìn về phía Thiên Khiển, không hỏi tự hỏi hắn là kẻ nào, sao có thể khiến phụ thân khách khí đến vậy.
“Nha đầu Lăng Tuyết, trăm sự nhờ Thạch công tử chiếu cố!” Lăng hội trưởng cười nói, ném về phía Thiên Khiển và Lăng Tuyết hai miếng ngọc bội nhỏ,”Đây là Hiểm ngọc. Khi bị nguy hiểm đến tính mạng, bóp vỡ nó, ta sẽ xác định được vị trí của mọi người mà tới tương cứu... Dĩ nhiên đối với Thạch công tử, ta không nghĩ nó sẽ có ích!”
“Hội trưởng quá lời!” Thiên Khiển vô vị nói.
Hắn không thể xác định được Lăng Thiên mạnh đến mức nào, song khi Đấu khí do thám của Lăng Thiên bao phủ lấy hắn, Tiểu Bạch vẫn không có chút dị động, tức là Lăng Thiên không có thể gây nguy hiểm cho hắn.
ẦM ẦM...
“Được rồi!” Trầm mặc một chút, cảm giác được một dòng năng lượng rất lớn đang đổ dồn về phía Đại hỏa sơn khẩu, nét cười trên gương mặt Lăng hội trưởng càng lúc càng bí hiểm, nhìn quét qua ba nhi tử, rồi ba hộ vệ đi kèm, nghiêm túc nói,”Mọi người bắt đầu đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui