Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

“Có chuyện gì sao?” Thiên Khiển nhàn nhạt hỏi, cũng có chút thưởng thức người phụ nữ này.
Lục tinh Đại Đấu Sư, so với mặt bằng chung của cư dân Hải Nộ thành... không tệ!
“Cậu là người mang xác Huyết Đường Lang tam giai cao cấp đến Hải Nộ thương hội trao đổi?”
“Cao cấp?” Thiên Khiển thầm nghĩ, con bọ ngựa đó có gì mà cao cấp? Song lại nghĩ đến sự mơ hồ trong phân loại cấp bậc ma thú, cũng không có phản bác, chỉ gật đầu nhẹ.
Thiên Khiển chỉ trao đổi ba xác Phong Lang và một xác Huyết Đường Lang với Hải Nộ thương hội, còn Thạch Liên Xà, hắn có chút việc cần làm đối với nọc độc của nó, nên tạm thời giữ lại.
Nhưng... trao đổi đã xong, hai bên đều thỏa mãn với giá cả, người phụ nữ này còn tìm hắn làm cái gì? Nhớ lại vẻ mặt kinh hãi của quản sự lúc hắn lôi ra mấy xác ma thú, Thiên Khiển có chút hoài nghi...
Chẳng lẽ mấy con ma thú đó là của người phụ nữ này nuôi sao? Cô ta không lẽ đến để bắt đền?
Lăng phó hội trưởng nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ, cùng thái độ không muốn trả lời của thiếu niên trước mặt, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Dù có cảm thấy không thoải mái, song cô biết bản thân mình có mị lực đến thế nào. Đến cả mấy tiểu hài tử bám theo sau phụ thân mỗi lần Đấu giá hội mở ra, nhìn thấy cô cũng còn nước miếng chảy ròng ròng... Nhưng, thiếu niên này...
Thực sự thì Lăng phó hội trưởng cũng không có chủ ý đến đây. Vốn dĩ cô đang bận bịu thống kê lại sổ sách, đồng thời chuẩn bị cho Đấu giá hội diễn ra đầu tháng sau, thì thiếp thân nha hoàn Ỷ Na chạy đến báo rằng lão gia, cũng là phụ thân của Lăng phó hội trưởng, Hội trưởng Hải Nộ thương hội cho gọi cô đến có chuyện.
Ban đầu Lăng phó hội trưởng nghĩ phụ thân mình lại bắt ép chuyện thành thân, không có ý muốn đến. Chỉ đến khi nha hoàn Ỷ Na lóc cóc chạy tới báo lần hai rằng việc liên quan đến ma thú, cô mới miễn cưỡng bỏ lại đống sổ sách, tiến đến nghị sự phòng.
Nghe xong câu chuyện, nhìn vào thái độ của quản sự và vẻ trầm tư của phụ thân, Lăng phó hội trưởng cũng thầm mường tượng đánh giá thiếu niên kia. Nghe quản sự nói thì hắn đã đến trao đổi ở đây tương đối nhiều lần, lần nào cũng đem xác ma thú nguyên vẹn, chưa mổ xẻ đổi lấy kim tệ, chưa có ngoại lệ. Chỉ là có vài lần hắn hỏi han về một số dược liệu Thổ hệ, song bất cứ tài liệu nào trong Hải Nộ thương hội muốn đến tay đều phải thông qua đấu giá, mà nghe đến đấu giá thì hắn lập tức lắc đầu bỏ đi, cũng chưa từng thấy hắn xuất hiện trong bất cứ kì Đấu giá hội nào.
“Thiếu niên đó... Đáng để lôi kéo!”
Hội trưởng Hải Nộ thương hội chỉ nói ngắn gọn một câu, song mọi người đều hiểu ý của lão, đặc biệt là Lăng phó hội trưởng. Một thiếu niên đơn độc, lâu lâu lại xuất ra một vài xác ma thú, phẩm chất ngày một cao, đủ thấy rõ tốc độ phát triển của hắn khủng khiếp thế nào. Hắn lại không bao giờ kiểm tra đến ma tinh bên trong xác ma thú đó, chấp nhận đổi với cái giá của xác ma thú không có ma tinh... Nếu không phải ngu ngốc, thì tức là hắn không thèm quan tâm...

Trên Đấu khí đại lục này, thiên tài không thiếu, song có thể thành tài hay không vẫn còn chưa biết... Nhưng một kẻ như vậy... rất đáng để lôi kéo!
Hơn nữa... ngày đó cũng sắp đến rồi...
Vốn nghĩ chuyện đến đó là xong, chuyện lôi kéo người thanh niên kia sẽ do vài vị quản sự hoặc trưởng lão của Hải Nộ thương hội lo liệu, thì Lăng phó hội trưởng lại vô cùng bực tức khi Hội trưởng “đại nhân” bắt đích thân cô phải đi lôi kéo hắn. Dù lý do nghe có vẻ chính đáng, hắn có vẻ không hứng thú với tiền bạc danh vọng, nhưng cũng phải thích nữ sắc chứ! Song sao cứ phải là cô? Kiếm đại kẻ lẳng lơ nào đó ở Túy Nguyệt Phường là được mà!
Đối diện với Thiên Khiển lúc này, cũng là do lời nói của Hội trưởng là mệnh lệnh, người làm con gái như Lăng phó hội trưởng cũng không thể cự mệnh. Nhưng... rõ ràng đây là một thất bại a! Rõ ràng thiếu niên này không có vẻ gì là hứng thú với cô hết.
Thực tế thì không có hoàn toàn chính xác. Trong mắt Thiên Khiển mà nói thì Lăng phó hội trưởng đích xác là rất xinh đẹp, lại không có vẻ... hắn cũng không rõ ràng cảm nhận này, song đối diện với cô ta, hắn cảm thấy tương đối dễ chịu. Nhưng tiếc là tiêu chuẩn trong mắt Thiên Khiển giờ đặt nặng trên người U tỷ tỷ và Tiểu Bạch, từ ngoại hình đến nhân phẩm bên trong... Hắn giờ chỉ có tâm thái thưởng thức, không có hứng thú tìm hiểu mới đối với một người con gái nào khác.
Trong trời đất này, chỉ có U tỷ tỷ và Tiểu Bạch yêu thương hắn vô điều kiện!
Khẽ cắn môi, khóe mắt Lăng phó hội trưởng len lén đánh giá thiếu niên trước mặt. Trang phục của hắn độc một màu nâu đơn điệu, song hình như được may bằng da của một loại ma thú nào đó. Thân hình cường tráng, khuôn mặt sáng sủa, ẩn ước một chút non nớt lại như thành thục, cũng coi như là một thiếu niên anh tuấn a! Nhưng... ánh mắt dịu dàng, nụ cười như có như không của hắn khi vuốt ve tiểu hồ ly tuyết trắng cuộn tròn trong lòng kia...
“...” Lăng phó hội trưởng có chút giật mình. Ánh mắt, nụ cười ấy như không để ý đến cô, cũng không dành cho cô, nhưng thẳm sâu trong lồng ngực, trái tim cô khẽ nhảy một nhịp.
Tinh tế đánh giá thêm một lúc, Lăng phó hội trưởng vẫn rất khó tin tưởng, người trao đổi xác ma thú với Hải Nộ thương hội chỉ là một thiếu niên mới khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Nhưng thực sự, bằng vào thực lực Lục tinh Đại Đấu Sư của cô, không nhìn thấu thực lực người thiếu niên này, đồng nghĩa với việc hắn ít nhất phải trên cô tam tinh, vào cỡ Cửu tinh Đại Đấu Sư.
Cửu tinh Đại Đấu Sư, lại có thể một mạch giết ba con Tam giai trung cấp Phong Lang, một con Tam giai cao cấp Huyết Đường Lang... chắc chắn đấu kỹ hắn sử dụng, cấp bậc không thấp hơn Huyền giai trung cấp!
Đấu khí đại lục, cái gì cũng có cấp bậc của nó, đấu kỹ cũng không ngoại lệ. Đấu kỹ có cả ngàn vạn chủng loại, song cũng chỉ phân ra thành bốn giai Thiên, Địa, Huyền, Hoàng... mỗi giai lại chia làm hạ, trung và cao cấp... tổng cộng là mười hai cấp.
Hoàng giai hạ cấp là rác rưởi, Thiên giai cao cấp là tối thượng!

Cả cuộc đời của Lăng phó hội trưởng tính đến giờ, tận mắt chứng kiến, tận tay chạm vào đấu kỹ cao cấp nhất cũng chỉ là Huyền giai cao cấp a! Có lẽ khắp cả Hải Sa đế quốc này, may ra Hoàng Thất Hải Sa mới sở hữu đấu kỹ Địa giai. Còn về Thiên giai... đó là tầng thứ mà cô bao giờ không dám mơ mộng chạm được tới.
Nghĩ như vậy, Lăng phó hội trưởng càng lúc càng muốn lôi kéo người thanh niên này vào Hải Nộ thương hội.
“...” Thiên Khiển ngồi vuốt ve Tiểu Bạch một lúc, Tiểu Bạch cũng dịu ngoan nằm im hưởng thụ hơi ấm từ bàn tay Thiên Khiển, cả hai chẳng thèm để tâm đến người phụ nữ đứng trước mặt kia.
Cái chuyện này là sao? Cô ta bước vào, hỏi một hai câu rồi im re từ đó đến giờ... Thế gian có người rảnh đến vậy sao?
Không muốn lãng phí thời gian nữa, Thiên Khiển ôm lấy Tiểu Bạch đứng dậy, đặt nàng ngồi lên vai, tiện tay thả mấy đồng kim tệ xuống mặt bàn, có ý rời đi.
“Từ đã!” Lăng phó hội trưởng vội vã nói, có chút bực mình với Thiên Khiển. Cô tới tìm hắn, vậy mà hắn trả lời chỏng lỏn vài câu rồi tính đi là sao?
“Có chuyện gì?” Thiên Khiển có chút không hài lòng, lại nhìn qua Tiểu Bạch đang vô tội dựa vào tóc hắn mà cọ xát, lại nghĩ hay lại là vì tiểu hồ ly này?
“Chúng ta còn chưa nói chuyện, cậu đã muốn đi sao?”
“Lăng phó hội trưởng, ta và cô không có quen biết nhau a!” Thiên Khiển nói, cảm thấy người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp này hình như có chút ngu ngốc,”Cô bước vào đây làm gián đoạn bữa tối của ta, ngoài hỏi hai câu hỏi ra thì im lặng suốt từ đó đến giờ... Không lẽ cô bắt ta ngồi ngắm cô cả tối?”
“Ngươi...” Lăng phó hội trưởng hai má ửng đỏ, muốn lý luận ngược lại, song lại thấy hình như chính mình mới là người thất thố.
Phá đám người ta dùng bữa thì thôi, lại nhìn chằm chặp vào người ta cả tối, chẳng nói năng gì, có là tượng đá mới không thấy khó chịu.
”Là ta vô tâm, thực xin lỗi!” Lăng phó hội trưởng thấp giọng nói.

“Ừ!” Thiên Khiển gật đầu nhẹ, thấy cô nàng này cũng không tệ, ít nhất là biết chấp nhận và xin lỗi.
“Hải Nộ thương hội, Lăng Tuyết!” Lăng phó hội trưởng tự giới thiệu, chủ động đưa ngọc thủ về phía Thiên Khiển.
“Thạch!” Thiên Khiển nói, bắt tay Lăng Tuyết sơ sịa một cái, rồi nhanh chóng buông ra.
“Chỉ vậy thôi?” Lăng Tuyết hỏi, không mấy ngạc nhiên khi Thiên Khiển không có lợi dụng cơ hội mà chiếm chút tiểu tiện nghi.
Nếu là ban đầu, cô có thể cho là Thiên Khiển giả bộ lạnh lùng, song nhìn vào thái độ sau đó thì cô hiểu là hắn không có quan tâm đến cô!
Lăng Tuyết trộm nghĩ... Hay là hắn bị...
“Không được sao?” Thiên Khiển hỏi lại.
“Không có!” Lăng Tuyết lắc đầu, tự nhiên đi vòng ra phía sau lưng Thiên Khiển, ngồi xuống chỗ Tiểu Bạch mới ngồi ban nãy,”Thạch huynh đệ, ta lấy danh nghĩa Hải Nộ thương hội, muốn bàn một chút chuyện làm ăn với ngươi, được không?”
“Không hứng thú!” Thiên Khiển nhàn nhạt nói, song vẫn ngồi xuống phía đối diện, coi như không muốn làm mất mặt Lăng Tuyết.
“Đừng vội vã như vậy, Thạch huynh đệ!” Lăng Tuyết không vội vã, từ tốn nói.
Dòng máu con buôn khiến cô rất hiểu cách câu kéo trong làm ăn. Làm ăn đôi lúc phải cưỡng bức lợi dụ, khi không cưỡng bức được thì phải lợi dụ a!
Đối với con người này, cô cảm nhận được rằng hắn chỉ ăn mềm không ăn cứng, khi không dám chắc hắn mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể vì chuyện này mà khiến hắn mất cảm tình với Hải Nộ thương hội.
“Hải Nộ thương hội chúng ta là muốn mời Thạch huynh đệ gia nhập thương hội. Tài nguyên của thương hội ta vô cùng dồi dào, khẳng định đủ để bồi dưỡng Thạch huynh đệ thành cường giả Đấu Linh, thậm chí là Đấu Vương a!”
“Vậy sao giờ cô nương vẫn chỉ là Lục tinh Đại Đấu Sư?” Thiên Khiển nheo mắt hỏi, lời dụ dỗ này quả thực quá phi lý rồi!

Không kể việc Thiên Khiển đã đạt đến Ngũ tinh Đấu Linh, hắn vẫn nghe không lọt tai cái từ “cường giả” kia. Đến gia gia Đấu Tôn của hắn cũng chỉ hay khoe khoang khoác lác thôi, không bao giờ lão tự nhận mình là cường giả hết... thì căn bản, đến phó hội trưởng của Hải Nộ thương hội cũng không vượt qua được cánh cổng Đấu Linh còn lôi cái đấy ra để dụ dỗ, đến trẻ con nghe cũng không tin.
“...”
Lăng Tuyết cứng họng, có chút tức giận lẫn phiền muộn khi Thiên Khiển động vào nỗi đau của cô, song quả thực là vậy a! Không phải tài nguyên của thương hội không đủ để Lăng Tuyết phát triển, thậm chí nếu so sánh với thế hệ trẻ trong Hải Nộ thành, thiên phú của Lăng Tuyết phải nói là vượt trội hoàn toàn. Nhưng... trời sinh ra Lăng Tuyết lại là thân nữ nhi a, rồi cũng phải gả cho người ta…
Hải Nộ thương hội không thừa thãi, cũng không hảo tâm đến mức đầu tư rồi dâng không cho người khác...
Mấy năm nay, Lăng Tuyết ngược xuôi làm kinh tế, vừa để tránh khỏi tầm mắt lũ công tử thế gia, vừa mong một ngày phụ thân chuyển biến suy nghĩ, song... tất cả dường như là vô ích...
Phận nữ nhi... như cánh bèo trôi giữa đất trời...
“Thạch huynh đệ!” Nuốt vào một tiếng thở dài, như tự thương cảm cho số phận của mình, Lăng Tuyết cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo,”Những gì ta nói...”
“Lăng cô nương, thực xin lỗi, nhưng ta thực sự không hứng thú với việc đầu nhập một nơi nào cả!” Thiên Khiển nhàn nhạt nói, nhận ra trong đôi mắt Lăng Tuyết ẩn ước có tâm sự, song cũng không mấy quan tâm,”Ta không thích bị gò bó! Vả lại nếu nói về việc săn ma thú, ta chỉ có hai lý do. Một là tập luyện, hai là mua gà quay cho Tiểu Bạch... Còn về vị trí mà cô nương nói đến...”
Hắn không nói hết câu, chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.
“Giờ thì, Lăng cô nương, xin phép!” Thiên Khiển không nhiều lời nữa. Hắn còn phải tu luyện, cũng phải tách lấy nọc của Thạch Liên Xà nữa, rất là mất thời gian a!
“Thạch huynh... Thạch công tử...”
Lăng Tuyết nói khẽ, ánh mắt không dời ra khỏi thân ảnh của Thiên Khiển. Thực sự, cô rất hâm mộ Thiên Khiển! Hắn không bị gia tộc câu thúc, gò bó; hắn có thể tự tung tự tại, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn... không như một con chim trong lồng như cô...
Nhưng... cô vẫn là phó hội trưởng của Hải Nộ thương hội... Nhiệm vụ của Hội trưởng giao cho, dù là miễn cưỡng làm, cô cũng phải làm cho ra chút kết quả.
“Thạch công tử... đã bao giờ nghe qua về Hỏa diệm châu chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui