Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Thư điện ngày hôm nay bất ngờ được đón tiếp đại nhân vật. Đại trưởng lão, nhân vật lớn thứ hai trong Thạch tộc, người được ví như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả ngàn năm nay chỉ bế quan tu luyện trong Trưởng lão điện... nghiễm nhiên bỏ chút thời gian vàng ngọc ghé thăm Thư điện, lại còn khách khí chỉ điểm một chút cho mấy trưởng lão trông coi, khiến cho các lão được một phen nở mày nở mặt, vinh dự hơn hẳn các nơi khác.
Đại trưởng lão cũng có chút bất đắc dĩ. Trận hắc ám hỏa diễm thiêu rụi một ngọn núi xảy ra mấy hôm trước, tuy không gây ảnh hưởng gì đến Thạch giới, song lại kéo lên một hồi sóng gió trong tộc nhân Thạch tộc.
Chẳng kể đến cư dân Thạch Thành, mà đến một bộ phận cao tầng trong tộc cũng cảm nhận được sự cuồng bạo của thứ hắc ám hỏa diễm kia, đồng thời cũng biết rõ nơi phát nguồn của hắc ám hỏa diễm là nơi ở của lão gia hỏa Thạch Thao... nhưng đến khi một phần đông cư dân Thạch Thành, trong đó có cả một vài trưởng lão đến kiểm tra, thứ năng lượng cuồng bạo ấy triệt để thất tung, như thể tiêu tán hoàn toàn trong trời đất.
Song mọi việc không vì vậy mà kết thúc, thậm chí còn khởi đầu cho một loạt giả thuyết được đặt ra sau đó. Có người cho rằng lão may mắn tìm được thứ hắc hỏa đó, song vì đưa tộc nhân ưu tú tới Thiên Mộ nên chưa kịp dung hợp, không may phong ấn bị phá vỡ, hắc hỏa thoát được ra ngoài; có người lại hoài nghi đó là lý do tại sao lão lại không bế quan trong Thánh địa mà lại dọn ra nơi đó; người có chút nhãn lực hơn thì nhận ra thứ hắc hỏa đó là Hư vô thôn viêm, cũng biết tới sự bí ẩn cùng cường bạo của thứ Dị hỏa tề danh thứ hai trên “Dị hỏa bảng”, liền khẳng định lão có một món thần khí có thể áp chế được Dị hỏa...
Tội nghiệp cho Thạch Thao, bỗng chốc nổi danh mà không hề hay biết...
“Thạch U cô nương...” Đại trưởng lão gõ cửa một thư phòng, theo như lời một trưởng lão trông coi Thư điện là nơi Thiên Khiển đang nghiên cứu thư sách,”Ta đến rồi!”
“Vào đi!” Từ trong thư phòng vang lên thanh âm êm ái, song lại vô cùng lạnh nhạt của Thạch U.
“Thạch U cô nương!” Đại trưởng lão mở cửa tiến vào, thấy núi sách ngồn ngộn trước mặt, rồi nhìn lên Thiên Khiển đang nằm ngủ trên đỉnh núi, bên cạnh là Thạch U đang tỏa ra hắc ám vụ bao trọn lấy toàn bộ, không ngừng tiếp nhận thông tin, khóe miệng có chút cười khổ...

Tri thức mấy vạn năm Thạch tộc tích lũy a, lại chẳng có ai để tâm, còn những kẻ chịu tìm hiểu được thì lại sắp phải rời khỏi Thạch giới
”Thạch nhi, nó...”
“Thạch nhi đang nghỉ ngơi một chút…” Thạch U nói, nhìn xuống Thiên Khiển đầy trìu mến,”Lát nữa sẽ rất vất vả cho đệ ấy!”
“Ta hiểu được!” Đại trưởng lão gật gù đồng thuận.
“Việc ta nhờ Đại trưởng lão sao rồi?” Thạch U nhàn nhạt nói, biết bản thân đang phải nhờ vả Đại trưởng lão chút việc nên cũng sửa câu từ cho lão có chút mặt mũi.
Không phải vì Thiên Khiển, muốn nàng hiện thân cũng đừng mơ tưởng, nói gì tiếp chuyện cùng lão...
“Tiểu nha đầu đó, biểu hiện rất tốt!” Đại trưởng lão nói.

Cách đây mấy hôm, chính là lúc cả Thạch giới xôn xao tìm kiếm nơi hạ lạc của hắc ám hỏa diễm, từng đoàn tia sáng ngang dọc khắp trời như mưa sao băng... thì ba người Thiên Khiển lại đường đường chính chính bước từng bước chậm rãi đi về phía Thạch Đế sơn mạch. Rồi, bằng phương thức “dịu dàng” nhất, Thạch U quẳng Tiểu Bạch khóc lóc thảm thiết cho Đại trưởng lão,”nhờ” lão chỉ bảo qua một số kiến thức cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đáng thương, lần trước đã bị người xấu to lớn bắt nhốt trong phòng, không cho tiếp xúc với Thạch ca ca, giờ lại bị vây quanh bởi thật nhiều người xấu to lớn khác, lại khóc càng lớn hơn, vất vả cho Thiên Khiển với Thạch U dỗ dành một hồi, hứa trong vài ngày tới sẽ đến đón Tiểu Bạch, mới ngoan ngoãn ngồi lại Trưởng lão điện.
“Các người xấu to lớn! Không được nhốt Tiểu Bạch lại trong phòng! Cũng không được bắt nạt Tiểu Bạch! Bằng không Tiểu Bạch sẽ mách với Thạch ca ca! Thạch ca ca mà giận sẽ không chải lông cho các người xấu to lớn a!”
Ngồi được vào một vị trí trong Trưởng lão đoàn, không chỉ bởi dựa vào thực lực, mà các lão cũng đã sống đến cả ngàn năm, tự nhận mình thế gian sự việc gì cũng đã từng trải qua... vậy mà không ít kẻ té ngửa đương trường vì câu dọa dẫm của tiểu nha đầu. Thực sự là sức sát thương rất lớn a!
Đại trưởng lão cũng có chút cảm khái. Tiểu nha đầu đó ngây thơ thuần khiết như một tờ giấy trắng, ngoài Thạch ca ca của nó ra thì cái gì cũng không biết, nên việc dạy dỗ của các lão cũng thật vất vả. Mang bản năng của Hồ yêu, tiểu nha đầu đối diện với các lão cũng chỉ ở hình dạng tiểu hồ ly, chỉ cần có ai đó hơi to tiếng là lại giật mình trốn tiệt vào một góc, một hồi lâu sau mới dám mò ra, khiến việc dạy bảo không ít lần bị gián đoạn.
Dù sao cũng là những lão quái vật đã sống cả ngàn năm, làm sao có thể đi dỗ dành một tiểu hồ ly được chứ!
Hơn thế nữa, từng bộ dáng, cử chỉ của tiểu hồ ly cũng rất đáng yêu. Khi nghe giảng thì ngồi chồm hỗm nghiêng đầu dỏng tai nghe, khi nghỉ ngơi thì ôm cái đuôi bông xù cuộn tròn lại như một quả bóng nhỏ; khi bị hỏi chuyện thì nâng hai chi trước ngắn ngủn lên bịt chặt tai làm bộ không nghe thấy gì hết, khi cho phép nói thì lại huyên thuyên mấy thứ rõ ngây ngô chẳng ai nghe hiểu gì...

Đến ngày thứ ba, các lão cũng dần nắm được phương pháp để dạy dỗ tiểu hồ ly này. Đại khái là Tứ trưởng lão lỡ lời hơi to tiếng một chút, tiểu hồ ly này lại trốn vào góc tối quen thuộc trong thạch điện, Nhị trưởng lão có chút bất lực nói,”Nha đầu, mi mà không chăm chỉ, Thạch ca ca sẽ không chải lông cho mi nữa đâu!”.
Vốn tưởng là lời dọa nạt vớ vẩn, ấy thế mà tiểu hồ ly lại chui ra lập tức. Mấy lần liên tiếp lặp lại đều như vậy, khiến các lão cảm khái thực sự sức mạnh của ba chữ “Thạch ca ca” đối với tiểu hồ ly này!
Khi việc giảng dạy đã trở nên ổn định, thì các lão nhận ra tiểu hồ ly này có khả năng tiếp nhận kiến thức rất nhanh. Nhưng ngày trục xuất tộc nhân cũng chẳng còn mấy ngày, nên các lão cũng không có giảng giải cho tiểu hồ ly nghe về những điều quá cao thâm, chỉ đại khái những tri thức căn bản song lại vô cùng cần thiết để tồn tại ở thế giới bên ngoài, từ chính kinh nghiệm vốn có của mình.
Nhưng, khi nhắc đến con người, các lão cũng nhận ra thêm một điểm rằng tiểu hồ ly này luôn có một sự cảnh giác, thậm chí là bài xích rõ rệt. Phải biết rằng, khi tiếp xúc với con người, Hồ yêu một số loài nhút nhát sợ hãi, một số loài lại rất bạo dạn... nhưng hoàn toàn bài xích như tiểu hồ ly này, thực sự chỉ có thể là bị dạy thành như vậy!
“Tiểu nha đầu đó... cũng có nét giống với Thạch U cô nương!” Đại trưởng lão nói ra quan điểm của mình.
“Vậy nên ta mới nhờ lão dạy dỗ thêm cho muội ấy!” Thạch U bình thản nói,”Ta có thể không quan tâm, nhưng muội ấy cùng Thạch nhi sẽ phải đối diện với sóng gió ngoài kia, không thể ngốc nghếch tin người được!”
“Ta nói điều này, mong Thạch U cô nương đừng để bụng, nhưng ta thấy cách dạy dỗ của cô nương dành cho tiểu nha đầu, về suy nghĩ có chút hơi cực đoan!” Đại trưởng lão lắc đầu nhẹ,”Thế nhân nóng lạnh, có rất nhiều kẻ xấu, song cũng có không ít người tốt. Thế nhưng dường như...”
“Thạch nhi từ nhỏ đến giờ, ngoài sáu mươi ba lần bị sét đánh ra, còn có mười tám lần bị cảm nặng, hai mươi lăm lần vào rừng hái dược thảo bị dã thú độc trùng cắn…” Thạch U lần lượt liệt kê ra, đôi mắt hắc ám mang theo vẻ căm hận nhìn thẳng vào Đại trưởng lão,”Hơn nữa, vì Thạch nhi không thể tu luyện đấu khí, ngày ngày đệ ấy đều chịu sự dè bỉu châm chọc của đám người hậu đại dành cho kẻ vị trí còn thấp hơn cả bọn chúng…”
”Có một lần, Thạch nhi bị một con Nhị vĩ ngô công cắn, là ta không dám ra tay, chỉ dám kìm hãm sự phát tác của chất độc lại, vừa sợ cơ thể đệ ấy không chịu nổi, vừa lo sấm sét sẽ lại kéo xuống hành hạ đệ ấy. Bạch Bạch khi ấy mới có ba tuổi, một thân tiểu hồ ly chạy đến từng nhà trong làng cầu cứu, chẳng những không ai giúp đỡ, còn suýt chút nữa bị bắt giết… cuối cùng một mình băng qua cả ngàn dặm sơn lâm, bất chấp bị ma thú khác cắn xé đến thương tích đầy mình, một mạch ba ngày ba đêm mới tìm được lão già gia gia kia...”

“Và giờ… lão ở đây dạy dỗ ta về thế nhân nóng lạnh?”
Đại trưởng lão không nói gì, cũng không biết phải nói gì. Lão cũng không còn quan tâm đến thế nhân ngoài kia, nhưng việc này liên quan đến sự phát triển của Thiên Khiển a! Không một ai có thể đơn độc tồn tại trên thế giới này cả.
“Ta đã hứa với Thạch nhi, sẽ không gây khó dễ cho Thạch tộc...” Thạch U nói, vẻ khinh thường cũng giảm bớt đi một chút,”Đồng thời nếu ta có thể tỉnh giấc trước lần tới Thiên Mộ mở ra, ta sẽ cố gắng hoàn thành ước định giữa chúng ta…”
“Đa tạ cô nương!”
“Đừng đa tạ ta, ta chỉ làm vì Thạch nhi thôi! Ít nhất… Thạch nhi vẫn coi nơi này là nhà… Đệ ấy vẫn muốn được trở về nơi đây…”
“Thạch giới tuy rộng, nhưng sẽ chỉ kìm hãm sự phát triển của Thạch nhi…” Đại trưởng lão nói,”Thế gian muôn màu bên ngoài kia mới thực sự là vũ đài của nó!”
“Lão tin tưởng Thạch nhi vậy sao?” Thạch U ngạc nhiên hỏi. Nàng và Tiểu Bạch có thể tin tưởng Thiên Khiển vô điều kiện, nhưng lão thì…
“Ta tin vào cô nương!” Đại trưởng lão bình thản nói,”Cũng tin vào đại ca của ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui