Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Thiên Khiển mở to mắt, thiếu chút nữa chảy nước miếng. Lần thứ hai nó thấy hình dáng thiếu nữ của Tiểu Bạch, lại lần nữa là một cảnh đẹp không ngờ - thân thể nhỏ xinh căng mọng được bao bọc sơ sịa trong tấm áo choàng ngoài xám màu đá rộng thùng thình của gia gia, do không có thắt dây đai áo, lộ ra một đường xẻ dọc mê người, chảy dài từ cần cổ mảnh khảnh, da trắng thịt trong, len qua hắc vực giữa song phong đẫy đà thấp thoáng, tới tiểu phúc bằng phẳng, bạch phát sâm lâm...
“Thạch nhi hư!” Hắc ám vụ bùng phát, quấn chặt lấy đôi mắt không biết xấu hổ của Thiên Khiển, kèm theo tiếng trách móc của Thạch U.
Nàng tồn tại trong cơ thể của Thiên Khiển, cũng dễ dàng cảm nhận được tình cảm cũng như suy nghĩ của nó. Hiển nhiên lúc này Thiên Khiển đang rất ư là không an phận a!
“Đệ sai rồi, tỷ tỷ...” Thiên Khiển lúng túng nói, có chút không biết giấu mặt vào đâu.
Trong mắt U tỷ tỷ, Thiên Khiển vẫn chỉ là một đứa bé trong sáng hồn nhiên, nhưng... thực sự đâu phải mãi mãi sẽ là như vậy!
Khác với Chính tông Thạch tộc, thì Hậu đại tộc nhân có huyết mạch phẩm rất là loãng, gần như là không còn chút nào, nên cái việc... chăm chỉ cày cấy, hi vọng đời sau sẽ có huyết mạch biến dị là rất thường xuyên a!
Dù Thiên Khiển cũng chẳng bao giờ xuất hiện chủ ý kia, song không phải ai cũng có ý thức giữ bí mật chuyện đó trong khuôn viên phòng ngủ mà!
“Hôi quá!” Tiểu Bạch khẽ đưa tay áo lên ngửi thử, rồi chun mũi khó chịu cái mùi ẩm mốc bốc lên từ tấm áo choàng của người xấu to lớn, nhất quyết cởi ra ném đi thật xa, lại trở về với vẻ nguyên sơ của mình.
“Bạch Bạch, mặc đồ vào!” Thạch U nhẹ nhàng nhắc nhở, vẫn che kín đôi mắt của Thiên Khiển, nhìn con hồ ly ngốc đang mon men lại gần Thiên Khiển, trong lòng có chút... không nói nên lời...
“Nhưng hôi lắm, Hắc Vụ tỷ!” Tiểu Bạch lắc đầu quầy quậy, cuộn năm cái đuôi bông xù lên ôm chặt lấy bản thân, đôi mắt thuần khiết lộ ra vẻ ủy khuất.
Tiểu Bạch vốn trước kia chỉ có linh tính mơ hồ, không có hiểu hết những gì Thiên Khiển nói, nên cũng không có biết tên của Thạch U. Trước giờ Thạch U chỉ xuất hiện dưới dạng làn sương khói hắc ám, nên Tiểu Bạch mới đinh ninh gọi Thạch U là Hắc Vụ.
“Vậy muội trở lại thành hồ ly được chứ?” Thạch U hỏi.

“Không được!” Tiểu Bạch hai mắt buồn thiu,”Tiểu Bạch cũng muốn trở lại làm hồ ly, nhưng không được!”
“Lúc muội thành ra thế này, trên người còn thứ gì khác không?”
“Có!” Tiểu Bạch gật gật đầu, lại tươi rói mỉm cười với Thạch U,”Có một tấm áo lông, mềm lắm! Tiểu Bạch thích nhất là rúc vào đó ngủ, rất là ấm nha!”
“Mặc cái đó vào, muội mới trở lại làm hồ ly được!” Thạch U nói, có chút không biết làm gì với tiểu chút chít ngốc nghếch này.
“Ya!” Tiểu Bạch nghe nói vậy, vội vã leo tót lên lầu. Một thoáng sau, lại một tia sáng lóe lên, rồi một bóng trắng nhỏ lao vào ngực Thiên Khiển.
“Chủ nhân!” Từ khóe miệng nhỏ xíu của tiểu hồ ly, một giọng nói yêu kiều vang lên, vui thích cọ mình vào lòng bàn tay để mở của Thiên Khiển, như thể chờ đợi được vuốt ve, cưng nựng.
“Bạch Bạch!” Thạch U nói khẽ, bỗng có chút tâm tư sủng ái tiểu chút chít ngoan ngoãn ngốc nghếch này.
Không có lý do gì để che mắt Thiên Khiển nữa, nàng cũng tán đi hắc ám vụ, lấy tư thái nghiêm túc nhìn về phía Thiên Khiển và Tiểu Bạch.
“Dạ!” Tiểu Bạch lớn tiếng đáp lại, hưng phấn cảm thụ bàn tay ấm áp của Thiên Khiển vuốt ve cái đầu nhỏ của mình.
“Từ nay về sau, phải đổi cách xưng hô đi!” Thạch U ra dáng đại tỷ, ân cần chỉ bảo cho tiểu hồ ly đang nghiêng đầu nhìn mình,”Không được gọi chủ nhân nữa, phải gọi là Thạch ca ca! Cũng không được gọi là Hắc Vụ tỷ, gọi là U tỷ tỷ, nghe không?”
“…” Tiểu Bạch nhìn Thạch U một lúc, rồi ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Thiên Khiển, thấy Thiên Khiển gật gật đầu, liền quay lại nhìn Thạch U, vui vẻ nói,”Tiểu Bạch biết rồi! Tiểu Bạch nghe lời U tỷ tỷ a!”
Thạch U trừng đôi mắt hắc ám nhìn Tiểu Bạch, thầm nghĩ tiểu chút chít này có lẽ cũng không quá thuần khiết rồi,”Rõ ràng là thấy Thiên Khiển chấp nhận, còn nói là nghe lời tỷ tỷ!”

“Vậy là được rồi!” Nàng nói tiếp, đến lúc này cũng bỏ qua tất cả. Những gì nàng cần chuẩn bị bây giờ chỉ là để cho Thạch nhi của nàng có một bàn đạp phát triển thật vững chắc,”Thạch nhi, những gì tỷ tỷ dặn đệ, đã nhớ hết chưa?”
“Đệ nhớ rồi!” Thiên Khiển nói, cũng có chút không nỡ.
Nó thà không thể tu luyện, để U tỷ tỷ ngày nào cũng ở bên trò chuyện cùng nó, chơi đùa cùng nó, dạy bảo nó những điều tốt... chứ không muốn U tỷ tỷ ngủ say thật lâu a.
Nhưng tỷ tỷ từng nói với nó, nếu nó không tu luyện, thì tuổi thọ của nó sẽ chỉ kéo dài trên dưới trăm năm. Đến khi đó, nó sẽ để lại tỷ tỷ cùng Tiểu Bạch lạc lõng giữa đất trời, không còn ai để làm chỗ dựa nữa...
Chỉ có đạt đến sức mạnh tối thượng, mới có thể nắm giữ được sinh tử, mới có thể ở bên cạnh, bảo vệ những người mình thương yêu vĩnh viễn…
“Vì tỷ tỷ, vì Tiểu Bạch, đệ sẽ cố gắng!” Thiên Khiển cương quyết nói,”Thạch nhi chỉ cần thật nỗ lực để trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ được tỷ tỷ và Tiểu Bạch, còn thế nhân hơn thua nhau ra sao, Thạch nhi sẽ không quan tâm, cũng sẽ không để tâm!”
“Uhm!” Thạch U hài lòng gật, trên dung nhan sương khói của nàng hiện lên vẻ dịu dàng.
Môt phần nàng tự hào vì quyết tâm của Thiên Khiển, phần còn lại vì đã đá được lão già vớ vẩn kia ra khỏi cửa miệng của Thiên Khiển a, thật sảng khoái!
”Nhưng... cũng đừng nên quá cứng nhắc. Tấm lòng của Thạch nhi rất thiện lương, tỷ tỷ biết sẽ có lúc Thạch nhi vì bất bình mà xen vào chuyện của người khác. Chỉ cần Thạch nhi hứa với tỷ tỷ thêm một chuyện, là đừng để bản thân bị tổn thương vì điều đó! Chỉ có tỷ tỷ và Bạch Bạch đau khi Thạch nhi bị tổn thương, còn người mà Thạch nhi muốn giúp, người đó chẳng có đau đớn gì cả, chỉ lo lắng xem Thạch nhi có ích gì cho họ không mà thôi!”
"Vâng, đệ hiểu!"
“Bạch Bạch ngoan!” Xong chuyện với Thiên Khiển rồi, Thạch U quay sang nhìn Tiểu Bạch ngồi chồm hỗm trong lòng Thiên Khiển, âu yếm gọi.

“Dạ! U tỷ tỷ!” Tiểu Bạch ngoan ngoãn đáp.
Tuy nàng vẫn chưa hiểu lắm những gì U tỷ tỷ nói với Thạch ca ca, nhưng linh tính của nàng mách bảo những ngày tháng rong chơi này sẽ không kéo dài lâu nữa.
“Trong vài ngày tới, tỷ tỷ sẽ dạy cho muội thêm một vài thứ...” Thạch U sủng ái nói, đưa cánh tay sương khói về phía Tiểu Bạch, chấm nhẹ một ngón tay lên trán nàng,”Nhưng trước hết... cố chịu đựng...”
Nghe Thạch U nói, Tiểu Bạch cũng ngẩn ra một chặp, chưa hiểu rõ chuyện gì.
Nhưng, chỉ một thoáng sau, một luồng nhiệt khủng khiếp, kéo theo cơn đau điên cuồng ập đến, khiến Tiểu Bạch té nhào khỏi lòng Thiên Khiển, gào thét trong đau đớn. Gương mặt hồ ly xinh đẹp vặn vẹo đáng sợ, hai hàm nghiến mạnh như muốn ép vỡ răng ngà, tứ chi co quắp, móng vuốt nhô ra cào nát cả sàn đá cứng.
Một sợi hắc hỏa của hư vô thôn viêm theo ngón tay của Thạch U tiến nhập vào trong cơ thể của Tiểu Bạch, để thiêu đốt tạp chất dư thừa trong quá trình hấp thụ ma tinh hạch, đồng thời cũng ăn sâu vào xương tủy, kinh mạch của Tiểu Bạch, dần dần biến đổi thành thứ kinh mạch có chút khả năng thôn phệ, giúp nàng về sau sẽ dễ dàng hấp thụ năng lượng hơn.
Song... đó là khi Tiểu Bạch kiên trì được, nếu không... hậu quả không thể, cũng không nên tưởng tượng...
“TIỂU BẠCH!” Thiên Khiển gào lên, nhìn Tiểu Bạch vốn dĩ đang vui vẻ ngoan ngoãn lại trở nên quằn quại đau đớn như bị ném vào địa ngục Atỳ,”U tỷ tỷ...”
“Đừng quá xúc động, Thạch nhi!” Thạch U cố bình tĩnh nói, vận dụng hắc ám vụ bảo vệ Thiên Khiển, nhìn cả tấm thân trắng muốt của Tiểu Bạch phút chốc chìm sâu trong hắc ám hỏa diễm, gào thét thảm thiết không ngừng, trong lòng cũng lo lắng vạn lần,”Tỷ chuyển cho Bạch Bạch một chút năng lượng bản nguyên của tỷ, Bạch Bạch nếu hấp thụ được sẽ rất có lợi cho muội ấy!”
Có chết nàng cũng không dám nói với Thiên Khiển đầy đủ sự thật, rằng ngoài như thế ra thì Bạch Bạch cũng là vật thử trước cho việc tạo kinh mạch cho Thiên Khiển...
”Bạch Bạch, cố lên! Về sau tỷ tỷ sẽ bù đắp thật nhiều cho muội!” Nàng thầm cầu xin như vậy.
“Nhưng...” Nhìn Tiểu Bạch đáng yêu vật lộn trong hắc ám hỏa diễm, Thiên Khiển thấy bản thân dù được U tỷ tỷ bảo vệ song vẫn cảm nhận được sức nóng khủng bố của thứ hỏa diễm kia.
Căn thảo lư, trong chốc lát chìm sâu trong biển lửa.

“Thạch nhi, cầm lấy giúp Bạch Bạch!” Thạch U nói, nương theo dòng hắc ám chuyển vào tay Thiên Khiển một Không gian giới, là thứ dùng để cất trữ đồ đạc mang theo người trên phiến thiên địa này,”Tất cả ma tinh hạch, linh quả, dược thảo… của gia gia đệ chuẩn bị cho Bạch Bạch đều ở trong đó, có cả ít đồ cho đệ nữa!”
“Vâng!” Thiên Khiển cầm Không gian giới, xiết thật chặt nó trong tay. Giờ nó không có tâm trạng quan tâm xem trong này có những gì, nó chỉ cần Tiểu Bạch bình an thôi!
U tỷ tỷ nói đúng! Ba người bọn nó, bất cứ ai trong ba người bị tổn thương, ngoài hai người còn lại ra, chẳng còn ai khác quan tâm lo lắng…
Một hồi lâu sau, hắc ám hỏa diễm vốn dĩ vẫn còn đang ở mức độ bình ổn, bỗng chốc bạo phát mạnh tới mức bao trùm cả sơn động, manh nha muốn nhấn chìm cả ngọn núi này trong biển lửa.
Thạch U vốn đã đưa Thiên Khiển lánh ra một chỗ cách xa đó, nhìn thấy một màn này mà lo lắng không thôi, toan tính nếu trong vài khắc tới Tiểu Bạch vẫn không thể kiểm soát được, nàng có thể sẽ phải bất chấp hiểm nguy của Tiểu Bạch mà áp chế, ít nhất có lưu lại một đường sống cho Tiểu Bạch... thì bỗng, nàng cảm nhận được từ trung tâm của biển lửa, một cỗ khí tức dần dần trở nên thanh thuần, tinh khiết hơn.
Một tiếng kêu trong trẻo, vang vọng như chuông bạc khánh vàng, hắc ám hỏa diễm cuồng nộ như thuần phục, thu liễm dần dần, rồi rút trở lại sơn động…
Một màn này, nàng biết là Tiểu Bạch đã thành công rồi!
“Tiểu Bạch/Bạch Bạch!”
Cả Thiên Khiển lẫn Thạch U cùng đồng thanh nói, lướt nhanh lại phía sơn động. Chính giữa sơn động, nơi chẳng còn chút dấu tích gì của việc ở đó từng có dựng một căn thảo lư, có một thân ảnh trắng muốt tinh khôi, không còn là một hồ ly nhỏ, mà là thiếu nữ tóc trắng tuyệt sắc...
“Tiểu Bạch” Thiên Khiển vội vã thoát ly khỏi hắc ám vụ của Thạch U, chạy tới bên Tiểu Bạch đang suy yếu vô lực nằm dưới đất, nhìn gương mặt tái nhợt đến cực điểm, xót xa ôm thật chặt nàng vào lòng mình.
“U tỷ tỷ...” Tiểu Bạch chầm chậm mở đôi mắt nặng trĩu nhìn Thiên Khiển, rồi lướt qua Hắc Vụ tỷ của nàng, không hiện lên một chút oán trách. Cuối cùng, ánh mắt đáng yêu ấy lại tập trung vào Thiên Khiển, bờ môi khẽ nở một nụ cười.
“Thạch ca ca…” Nàng hơi cuộn người lại, gắng sức lực quẫy mấy cái đuôi bông xù mềm mại của nàng trước mắt Thiên Khiển, dịu dàng nhìn hắn nói.
“Thạch ca ca! Tiểu Bạch lại mọc thêm một đuôi rồi này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui