Đấu Phá Hậu Cung

Thấy bóng dáng Cao Lộc và mấy tiểu thái giám sắp khuất sau hoa viên, Lục Khê chần chờ một lát, đột nhiên mở miệng nói với Minh Uyên: "Tần thiếp theo Cao công công đến Tề hoa điện một lát."

Giống như nàng đã hạ quyết tâm rất lớn, Minh Uyên cũng hiểu được ý đồ của nàng —— An Uyển nghi vốn đã thất sủng, nếu vì đắc tội với Lục Dung Hoa đang được sủng ái nhất hiện nay, phải chịu tội chết trong cuộc đấu đá này, thì chính là lời giải thích tốt nhất cho cả hậu cung.

Nhưng đối với Lục Khê mà nói, mất đi không chỉ là thanh danh an phận từ trước đến giờ, mà còn có thể bị người ta đố kỵ thậm chí là ghen ghét, tựa như Thường phi nương nương ngày trước, vì được sủng ái vô hạn mà khiến không biết bao nhiêu người đỏ mắt sau lưng. Nhưng người ta là phi, phẩm cấp không thấp, tất nhiên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, còn Lục Khê dù có được sủng ái hơn đi nữa cũng chỉ là một Dung Hoa, tuy không ai dám nói xấu trước mắt, nhưng bị ngáng chân sau lưng là điều không thể tránh khỏi.

Ánh mắt Minh Uyên giật giật, cuối cùng vẫn gật đầu: "Uất ức cho nàng rồi."

Lục Khê mỉm cười lắc đầu: "Giúp hoàng thượng phân ưu là trách nhiệm của tần thiếp, cứ hưởng thụ sự yêu chiều của hoàng thượng mà không thể làm gì cho người, tần thiếp cũng sẽ rất áy náy."

Nàng cúi người hành lễ, ddiiendan sau đó đi theo hướng Cao Lộc vừa rời khỏi, Minh Uyên quay đầu lại phân phó hai cung nữ đi theo: "Chăm sóc tốt cho Dung Hoa."

Ánh mắt hắn dõi theo bóng nàng, bước chân của nàng rất bình tĩnh, trang dung chỉnh chu, chỉ có đôi khuyên tai là lấp lánh dưới ánh mặt trời thoáng, vô cùng chói mắt.

Trừ bị mọi người ghen tỵ ra, hành động này của nàng còn mang đến một tai họa ngầm rất lớn, đó là trở thành địch nhân của Thái hậu.

Lúc đầu, căn cơ Minh Uyên còn chưa ổn, rất nhiều phi tần trong hậu cung là do một tay Thái hậu nâng đỡ lên, chỉ vì những nữ nhân đó đều xuất thân trong gia đình thuộc đảng phái của Thái hậu, nếu chiếm được hơn phân nửa vị trí trong hậu cung, quyền thế của Thái hậu sẽ thêm phần vững chắc. Nhưng bây giờ Lục Khê lại công khai trừ khử An Uyển nghi, chỉ sợ Thái hậu sẽ coi nàng như mục tiêu sống.

Vì mình, nàng bỏ qua cái gì, trong lòng Minh Uyên rất rõ.

Nếu nàng có thể vì hắn ruồng bỏ cuộc sống yên bình mình mong muốn, fuly. hắn cũng sẽ không keo kiệt mà duy trì sự sủng ái vốn có cho nàng.

Nghĩ như vậy, hắn quay người trở về thư phòng.

Bên kia, Lục Khê đã đi đến Tề Hoa điện. Nàng sai một tiểu cung nữ đuổi theo gọi Cao Lộc lại, mình thì bình tĩnh bước tới.

Cao Lộc gần đến Tề hoa điện rồi cung nữ kia mới đuổi kịp, hắn nhẫn nại chờ Lục Khê tới, cung kính hành lễ: "Nô tài tham kiến Dung Hoa."


Trong lòng âm thầm kinh ngạc, không phải Lục Dung Hoa đang ở cùng với hoàng thượng ư, sao đột nhiên lại tới đây?

Chẳng lẽ là. . . . . . Hoàng thượng phân phó?

Hắn nhanh chóng hiểu ra ý định của Minh Uyên, thì ra Lục Dung Hoa này được phái tới đóng vai kẻ ác?

Ánh mắt Cao Lộc thay đổi, khi nhìn Lục Khê còn mang theo chút thương hại, cùng bất đắc dĩ, hoàng thượng quả nhiên vẫn là hoàng thượng, dù đặt người ta trong lòng, nhưng thời điểm nên lợi dụng vẫn sẽ lợi dụng.

Chỉ không biết trong lòng Lục Dung Hoa này nghĩ thế nào đây?

Lục Khê mỉm cười nói với Cao Lộc: "Cao công công không cần đa lễ, hoàng thượng để ta tới giúp công công xử lý chuyện An Uyển nghi, chúng ta vào thôi."

Cao Lộc gật đầu, nhìn Lục Khê trầm tĩnh đi vào Tề hoa điện, tiểu thái giám giữ cửa cao giọng thông truyền: " Lục Dung Hoa đến ——"

Buổi chiều hôm nay rất an tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vào đám lá cây xào xạc. Tất cả nguy cơ cùng rung động thường ẩn giấu trong những lúc yên tĩnh thế này. Nữ nhân kia ưu nhã đi ở phía trước, không còn vẻ nhu nhược, ôn hòa xưa nay, bóng lưng quả quyết mà kiên định, giống như đóa mai vàng luôn đứng vững giữa trời đông giá rét.

Cao Lộc bỗng có chút hoảng hốt, người này hình như không giống Lục Dung Hoa nữa, khí thế cùng tư thái như vậy, ngay cả hoàng hậu trước kia cũng chẳng sánh bằng. . . . . .

Suy nghĩ của Lục Khê rất đơn giản, nếu cung phi phân vị cao đã dần rơi đài hết, nàng cũng không nhất thiết phải tiếp tục giả vờ nhu nhược nữa, đã từng vì giữ mình mà không thể không “giả trư ăn cọp”, giờ đây cọp đã trừ hết, nàng cũng nên chấm dứt sự ẩn nhẫn lúc xưa.

Chuyện của An Uyển này, thứ nhất là vì trả thù Quý Thanh An, thứ hai là có thể lập uy cho bản thân nàng, từng bước từng bước đứng vững trong hậu cung.

An Uyển nghi còn đang ngồi trong thiên điện ngắm cá chép. Đám cá chép này được vớt từ trong ao ở ngự hoa viên, vì nhìn vui mắt, nên nàng ta mang một ít về, cả ngày ngắm bọn chúng vui sướng bơi qua bơi lại, cũng cảm nhận được chút sức sống.

Nghe thái giám thông báo, nàng ta dẫn theo cung nữ cận thân đi đến đại điện, liền nhìn thấy Lục Khê đang đi về phía này, phía sau là Cao công công bên cạnh hoàng thượng cùng với mấy cung nữ thái giám.


Bụng nàng ta đột nhiên thắt lại, mơ hồ có dự cảm xấu.

Bởi vì hôm nay vị phân đã thấp hơn Lục Khê, nàng ta không thể không cúi người hành lễ: "Tần thiếp tham kiến Lục Dung Hoa."

Lục Khê nhìn nàng ta một lúc lâu, mới nhàn nhạt cười: "An Uyển nghi không cần đa lễ."

"Không biết Lục Dung Hoa có chuyện gì muốn chỉ giáo mà hạ mình đến Tề hoa điện thế này. Nếu Dung hoa không chê, xin mời ngồi xuống nói chuyện." An Uyển nghi yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt Lục Khê khiến nàng ta cảm thấy có chút xa lạ, vầng sáng cùng quý khí quanh thân khiến nàng ta có cảm giác bị áp bức.

Quả thực là thay đổi khác xưa. . . . . .

Lục Khê trước kia ở trước mặt nàng ta hèn mọn, trầm mặc, hôm nay lại trầm ổn đại khí như vậy, đến cả ánh mắt nhu nhược cũng thay đổi.

Lục Khê khẽ nhếch môi, không nhanh không chậm nói: "Miễn đi, ngồi thì không cần, hôm nay ta tới đây chỉ là thay hoàng thượng truyền lời, kính xin An Uyển nghi chuẩn bị một chút."

Nàng xoay người sang chỗ khác liếc nhìn Cao Lộc, Cao Lộc hiểu ý, ra hiệu cho thái giám phía sau: "Đưa đồ lên."

Tiểu thái giám này liên bưng lên một chiếc khay đỏ, An Uyển nghi vừa liếc mắt qua, sắc mặt liền trắng bệch.

Trên chiếc khay đỏ là ba thước lụa trắng, màu trắng nổi bật trên nền đỏ khiến người ta cảm thấy ghê rợn.

Cổ họng nàng ta run rẩy, nhưng vẫn cố ổn định tâm thần hỏi: "Lục Dung Hoa có ý gì?"

Lục Khê mỉm cười liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "An Uyển nghi vốn thông minh, biết lấy lùi làm tiến, ta nghĩ không cần phải giải thích nhiều. Nhưng ngươi hiểu lầm một chuyện, đây là ý của hoàng thượng, không phải ý của ta."


Lấy lùi làm tiến là châm chọc chuyện nàng ta lợi dụng chiếc khăn tay nhặt được kia, câu này chỉ có nàng ta và Lục Khê biết.

Có chuyện không cần phải nói quá rõ ràng, giải thích chỉ gây bất lợi cho chính mình, Lục Khê cứ yên lặng nhìn nàng ta như vậy, rồi phân phó Cao Lộc: "Cao công công, nói cho An Uyển nghi ý của hoàng thượng."

Cao Lộc khẽ vuốt cằm, vững vàng nói: "Hoàng thượng ban thưởng cho An Uyển nghi ba thước lụa trắng, thỉnh an Uyển Nghi tuân theo thánh ý, kịp thời tiếp chỉ."

Mặt của An Uyển nghi tái đi, cắn răng nói: "Không thể nào! Hoàng thượng không thể nào đối xử với ta như vậy!"

Biểu tình của Lục Khê vẫn không thay đổi: "Cao công công bên cạnh hoàng thượng lâu như vậy, chẳng lẽ có thể thông đồng với ta giả truyền thánh chỉ hay sao? Hoàng thượng đã ra lệnh, An Uyển nghi không chịu tiếp chỉ, chẳng lẽ muốn kháng chỉ?"

"Hoàng thượng không lý do đối xử với ta như vậy! Ta không làm sai chuyện gì, sao lại ban chết cho ta?" Âm thanh của nàng ta bén nhọn, thân thể không ngừng run rẩy.

Thật ra thì từ lúc nàng ta nhìn thấy Cao Lộc, đã biết chuyện này không phải là giả, tất nhiên là ý của hoàng thượng, nhưng nếu như không biết rõ nguyên nhân nàng ta không cam lòng im lặng chết đi như vậy.

Lục Khê cũng không giải thích, chỉ an tĩnh nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: "An Uyển nghi ở trong cung này lâu hơn ta nhiều, lời của hoàng thượng là mệnh lệnh tuyệt đối, ta và ngươi đều không có tư cách hỏi nguyên nhân. Kính xin An Uyển nghi tuân theo ý chỉ đi, đừng kéo dài thời gian nữa, để tránh. . . . . ."

Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Để tránh An đại nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Sắc mặt An Uyển nghi tái nhợt, nàng ta hiểu, nếu như mình kháng chỉ, không những vẫn phải chết, mà còn có thể liên lụy tới người nhà.

Nàng ta chỉ hận đến cả nguyên nhân cũng không biết, đã thảm bại trước mặt nữ nhân này.

"Là ngươi, nhất định là ngươi hại ta!" Nàng ta vùng dậy kéo cổ áo Lục Khê muốn hỏi cho ra nhẽ, lại bị Cao Lộc sai các cung nữ kéo lại. "Buông ta ra! Các ngươi buông ta ra! Nhất định là tiện nhân này hãm hại ta! Đồ tiện nhân nhà ngươi. . . . . ."

Các cung nữ vội đè cả người nàng ta xuống, Lục Khê vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó:"Cao công công, nơi này giao lại cho ngươi, ta đi ra ngoài trước."

Lục Khê quyết đoán xoay người rời đi. Cao Lộc khom người đồng ý, đợi đến sau khi cửa điện khép lại, nhìn các cung nữ quấn lụa trắng lên quanh cổ An Uyển nghi, theo tiếng kêu oán hận yếu ớt của nàng ta, mọi thứ dần trở nên yên tĩnh.

Lục Khê lạnh lùng đứng ở ngoài cửa điện, giống như đang nhìn thấy tình cảnh An Uyển nghi vênh váo tự đắc nói chuyện với mình và Kha tần ở trong ngự hoa viên, từng câu từng chữ đều muốn sỉ nhục nàng chỉ là một kẻ hèn yếu nhát gan; còn có chuyện nàng ta ngênh ngang, chậm rãi ngồi liễn xa đi trước nàng hôm đó.


Thật ra nàng cũng không giận An Uyển nghi, người trong hậu cung có ai mà không phụng cao đạp thấp? An Uyển nghi cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Đều là đá kê chân, đều là người chịu tội thay, nói cho cùng cũng là người đáng thương. Nhưng người ta thường nói: người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Nàng nghe bên trong từ từ im lặng, trong lòng lại chẳng có chút thoải mái, nhưng nàng biết, đã đi đến bước này, phải kiên trì không được mềm lòng nữa.

Mềm lòng mang đến cho mình cái gì? Nàng đã thấy rõ.

Tròng mắt từ từ tĩnh lặng, nàng nhìn Cao Lộc bước ra khỏi điện, cúi đầu nói: "Dung Hoa, tất cả đã làm xong."

Khẽ gật đầu, nàng có chút mệt mỏi đáp lời: "Khổ cực cho Cao công công rồi, ta hơi mệt, không cùng công công trở về Tê Ngô cung nữa, mong công công chuyển lời xin lỗi của ta đến hoàng thượng."

Cao Lộc vội nói: "Nô tài không dám, Dung Hoa cứ về nghỉ ngơi đi, chuyện hôm nay, đã làm phiền Dung Hoa nhiều rồi."

Lục Khê gật đầu, xoay người bước lên liễn xa, khẽ gật đầu với Cao Lộc cái nữa, mới mệt mỏi nhắm mắt.

Cao Lộc sẽ báo cáo chi tiết biểu hiện của nàng cho hoàng thượng, nếu nàng ác độc quá mức, chỉ sẽ làm hoàng thượng sinh nghi.

Nàng là Lục Khê luôn ôn hòa bình tĩnh, dù sợ, dù mềm lòng, cũng sẽ cắn răng kiên trì, kiên cường như vậy mới làm người ta động lòng nhất cũng đau lòng nhất, không phải sao?

Kế tiếp. . . . . .

Nàng chợt mở mắt ra, nhìn đám liễu rũ hai bên đường, giống như đang nhớ lại cảnh sắc ở Giang Nam.

Rốt cuộc đã đến lúc trả thù hắn.

Đứa bé của ta, ân oán kiếp trước của chúng ta, cũng đã đến lúc nên tính rồi.

Cái ngươi nợ ta, ta sẽ đòi lại toàn bộ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui