Từ sau ngày ở thư phòng hôm đó, Minh Uyên giống bị nghiện, mỗi khi phê duyệt tấu chương mệt mỏi, liền lệnh cho Cao Lộc đến đón Lục Khê, thế là một buổi chiều yên ấm lại trôi qua.
Lục Khê cũng chẳng có gì bất mãn với an bài của hắn, vui vẻ tiếp nhận, dù sao lúc ở cùng với hoàng thượng cũng chỉ là ai làm chuyện nấy, nàng thanh nhàn tự tại, còn được dùng ngự thiện của hoàng thượng, màu sắc hay hương vị đều hoàn hảo, sao mà không vui vẻ chứ?
Nhưng đối với Quý Thanh An thì ngược lại, cứ vài ngày hắn lại vào cung báo cáo chuyện tổ chức khoa cử, nàng thấy hắn thì tâm trạng liền không thoải mái, lỗ tai cũng chẳng được thanh tịnh, đây là chuyện đau đầu duy nhất.
Ngày hôm đó, Quý Thanh Anh lại đến như thường lệ, trước khi hắn đến Minh Uyên đã duyệt hết số tấu chương hôm nay, Lục Khê dụi dụi mi mắt, ngẩng đầu lên khỏi trang sách: "Hoàng thượng, tần thiếp muốn đến Ngự Hoa Viên một lát."
Minh Uyên liếc nhìn thời tiết dịu mát ngoài cửa sổ, cảm thấy ngày nào cũng buồn bực ở trong phòng như vậy không tốt cho cơ thể, liền gật đầu: "Trẫm đi cùng nàng."
Lục Khê giúp hắn đổi sang một bộ y phục thoải mái hơn, nhón chân lên vén mái tóc dài của hắn ra sau gáy, nhìn những sợi tóc đen nhánh mềm mại, không nhịn được đưa tay cuốn hai vòng, vuốt ve, chậm chạp không buông ra.
Minh Uyên cúi đầu cười hai tiếng, nàng có chút ngạc nhiên hỏi: "Hoàng thượng đang cười gì thế?"
Minh Uyên xoay người ôm lấy hông nàng: "Trẫm cười vì thấy nàng như một đứa bé chưa trưởng thành vậy."
Lúc này Lục Khê mới ý thức được ngón tay của mình còn đang quấn tóc hắn, vội vàng buông ra, quẫn bách nói: "Tần thiếp thấy tóc của hoàng thượng còn mềm mượt hơn tần thiếp, nhất thời. . . . . . Nhất thời thất thần. . . . . ."
Minh Uyên cười cầm lấy tay nàng: "Trẫm xem như nàng đang khen ngợi trẫm vậy, đi thôi, đến ngự hoa viên dạo một lát."
Lục Khê cười gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa như có điều suy nghĩ, ắt hẳn cũng sắp đến lúc rồi. . . . . .
Hai người vừa bước ra khỏi đại điện, liền nhìn thấy một cỗ kiệu dừng lại dưới bậc thang, Quý Thanh An vén lên rèm đi ra, hiển nhiên cũng không ngờ gặp phải cảnh tượng hoàng thượng cùng Lục Dung Hoa bước ra, nhất thời ngẩn người, nhưng hắn nhanh chóng hồi hồn, vội vàng hành lễ: "Vi thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến Lục Dung Hoa."
Minh Uyên ra hiệu cho hắn đứng dậy, liếc mắt qua Lục Khê đang chờ mong nhìn mình, liền mỉm cười nói với Quý Thanh An: "Trẫm và Lục Dung Hoa đang định đến Ngự Hoa Viên đi dạo, nếu là Quý đại nhân không ngại, thì đi cùng đi."
Ý này rõ ràng là muốn chu toàn hai đầu, vừa nghe Quý Thanh An hồi báo tiến trình công việc, lại vừa cùng sủng phi đi tản bộ.
Quý Thanh An khẽ chớp mắt, không biến sắc liếc nhìn Lục Khê, người phía sau yên tĩnh đứng đó, nhìn hắn giống như là nhìn một người xa lạ.
Cổ họng hắn thắt lại cúi đầu nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh, có thể cùng hoàng thượng và Dung Hoa tản bộ, là vinh hạnh của vi thần ."
Tổ hợp như vậy quả thật có chút quỷ dị, Lục Khê đi bên cạnh Minh Uyên, Quý Thanh An thì ở phía còn lại, phía sau ba người là một đoàn cung nữ thái giám, Cao Lộc cũng ở trong số đó.
Cái nóng của mùa hè đã rút đi hết, không khí ấm áp dễ chịu, không còn bức bối như mấy ngày trước, mấy cành liễu rũ hai bên đường xao động theo làn gió, đem đến cảm giác yên tĩnh an bình.
Lục Khê im lặng nghe Quý Thanh An báo cáo tình hình khoa cử cho Minh Uyên, những thí sinh tham dự khảo thí lần này đều đã được điều tra rõ lý lịch, bối cảnh. Là người sẽ được bổ nhiệm làm quan trong triều đinh, nên công tác này cần phải tiến hành cẩn thận.
Quý Thanh An vẫn cố gắng khống chế bản thân không được nhìn tới nữ nhân áo hồng kia. Ánh mắt người con gái ấy trong sáng, rạng ngời, ý cười ngự tại bên đôi môi đào đều là những cảnh tượng xinh đẹp hắn vô cùng quen thuộc trong quá khứ, thật khiến người ta dễ phân tâm, mà giờ khắc này hắn tuyệt đối không được có nửa điểm sơ xuất.
Đến Ngự Hoa Viên, ập vào cảm giác là mùi thơm của hoa sơn chi, Lục Khê ngước mắt liếc nhìn hai người đang nói chuyện nghiêm túc, kéo kéo ống tay áo Minh Uyên.
Minh Uyên khẽ nhíu mày, hơi ghé mắt nhìn Lục Khê, fuly thấy nàng đang háo hức chỉ bụi hoa bên cạnh, ý bảo muốn tự mình đi hái một ít hoa.
Ánh mắt kia cẩn thận, mang theo khát vọng đơn thuần, thật giống như một đứa trẻ.
Minh Uyên không thể làm gì khác hơn là khẽ mỉm cười, gật đầu với nàng, nhưng không ngắt lời Quý Thanh An, chỉ là dừng bước lại, đứng nguyên tại chỗ tiếp tục nghe.
Lục Khê an tâm đi đến cạnh bụi hoa, phía sau là hai cung nữ giúp nàng.
Minh Uyên vốn đang nghiêm túc nghe Quý Thanh An báo cáo, ánh mắt lại không tự chủ dời đến bụi hoa sơn chi, nữ nhân áo hồng kia quay lưng về hướng này, mái tóc đen chỉ búi thành một Lạc Vân kế đơn giản, nàng đang cúi người cố gắng ngắt mấy đóa hoa đẹp, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.
Tầm mắt của Quý Thanh An cũng dời đến người Lục Khê, tâm thần hắn hơi chấn động, vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Minh Uyên thấy trong tay hai cung nữ đã đầy ắp những cánh hoa màu trắng, còn Lục Khê thì lại có chút chần chừ không biết nên hái tiếp hay không. Nàng quay đầu lại, luống cuống nhìn hắn.
Vừa vặn lúc này Quý Thanh An cũng đã nói xong, Minh Uyên liền quay đầu sai bảo Cao Lộc: "Cho người đi lấy một cái rổ tới đây."
Quý Thanh An suy nghĩ một chút, từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay, đưa tới: "Nếu Lục Dung Hoa không ngại, trước hết hãy dùng chiếc khăn này của vi thần để đựng hoa."
Minh Uyên khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vừa tiếp xúc với chiếc khăn tay kia liền cứng lại ——
Chiếc khăn đó nhìn rất thanh lịch, trên mặt lụa trắng là hai câu thơ được thêu khéo léo:
“Thấp Tang hữu, kỳ diệp hữu.
Vừa gặp quân tử, vui mừng khôn cùng”
Nét chữ này vô cùng quen thuộc, câu thơ cũng giống nhau, ánh mắt Minh Uyên như bị chế trụ, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng không có hành động gì khác.
Lục Khê đã bước ra khỏi bụi hoa, nhìn chiếc khăn trong tay Quý Thanh An, mặt cũng hơi ngẩn ra, không biến sắc ngước mắt liếc nhìn Minh Uyên, rồi cúi đầu như không có việc gì nói nhỏ: "Đa tạ Quý đại nhân, chừng hoa này là đủ rồi, không cần đến khăn tay."
Quý Thanh An mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng, lại thấy Minh Uyên quan tâm hỏi: "Chiếc khăn này nhìn rất tao nhã, không biết Quý đại nhân có được từ đâu?"
Quý Thanh An không dám nhìn Lục Khê , chỉ cười nói: "Đây là của một cố nhân đưa cho vi thần ."
"Nếu đã là cố nhân tặng cho, Quý đại nhân lại luôn mang theo bên người, chắc hẳn vị cố nhân này rất quan trọng với Quý đại nhân." Minh Uyên cảm thán nói xong, khẽ mỉm cười: "Chuyện hôm nay Quý đại nhân đã bẩm báo xong rồi, trẫm cũng không giữ ngươi lại nữa, ngươi về trước đi."
Quý Thanh An không biến sắc liếc nhìn Lục Khê, cung kính hành lễ, sau đó liền lui xuống.
Gió phất qua chỗ hai người đang đứng, nhưng chẳng ai có động tĩnh gì.
Nụ cười trên mặt Minh Uyên biến mất, nhìn bóng lưng của Quý Thanh An, ánh mắt trở nên sâu xa khó lường.
Hắn không nói lời nào, Lục Khê cũng yên lặng, cho đến khi hắn xoay đầu lại nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi một câu: "Sao ái phi lại không nói gì?"
Lục Khê do dự đáp: "Tần thiếp không biết nên nói gì."
"Chiếc khăn đó trẫm thấy rất quen mắt, ái phi cảm thấy thế nào?"
Lần này Lục Khê không đáp lại, thật lâu sau mới nói nhỏ "Tần thiếp không biết. . . . . ."
Chiếc khăn này cùng chiếc ở thư phòng kia giống nhau như đúc, điểm khác chính là An Uyển nghi đưa cho Minh Uyên bài thơ《 thấp Tang 》 hoàn chỉnh, còn cái trong tay Quý Thanh An chỉ có hai câu mở đầu, nhưng chỉ nhiêu đó, cũng đủ để nhìn ra nét chữ giống nhau trên đó.
Ánh mắt Minh Uyên lạnh xuống, liếc nhìn Lục Khê đang cúi đầu không biết làm gì bên cạnh, âm thanh hơi nhu hòa đi: "Sợ rằng hôm nay không thể cùng nàng tản bộ rồi."
Lục Khê nói ddiieendan: " Hoàng thượng đừng nói vậy, tần thiếp không dám. Hoàng thượng có chuyện muốn làm, tần thiếp tuyệt không dám oán giận."
Nàng có chút lo âu ngẩng lên đầu nhìn hắn, trong mắt ngoài lo lắng cũng chỉ là lo lắng, là sợ hắn thương tâm, sợ hắn thịnh nộ, ánh mắt quan tâm như vậy khiến lòng Minh Uyên hơi dịu đi, xoa bớt lửa giận đang chực chờ bùng nổ.
"Nàng về trước đi, trẫm có chuyện phải xử lý." Hắn gật đầu nói với nàng.
Lần đầu tiên Lục Khê không thuận theo, ánh mắt kiên định nhìn hắn: "Nếu hoàng thượng muốn đến Lâm Hoa điện, tần thiếp thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn mang tần thiếp đi cùng."
Biết nàng lo lắng cho mình, Minh Uyên trầm mặc một lát, liền gật đầu: "Cũng được, vậy thì cùng đi."
Hai người rảo bước về hướng Lâm Hoa điện, chỗ An Uyển nghi ở vốn rất gần Ngự Hoa Viên.
Phi tần trong cung cấu kết với đại thần triều đình. . . . . . Ánh mắt Minh Uyên tối lại, hắn đã từng vì chiếc khăn tay kia mà nhớ tới mẫu phi, cho nên đối với An Uyển nghi thất sủng đã lâu này luôn mang theo ý thương tiếc, nhưng không ngờ chiếc khăn kia không chỉ có một!
Hắn đi rất nhanh, Lục Khê cố gắng lắm mới bắt kịp, thấy sát khí giữa hai lông mày hắn, nàng đột nhiên vươn tay ra kéo tay hắn, dưới ánh mắt ngẩn ra kia, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Hoàng thượng, tần thiếp cho là lúc này không nên giận dữ. Quý đại nhân mới vừa đi, nếu hoàng thượng liền chạy đến chất vấn An Uyển nghi chuyện tình chiếc khăn tay, sợ rằng chẳng mấy chốc, người trong cung đều biết hết."
Phi tần vượt tường, đây là chuyện xấu lớn nhất cung đình, đối với tôn nghiêm của hoàng thất hay Minh Uyên, đều là sự đả kích nghiêm trọng nhất, nếu truyền đến tai dân chúng, không biết còn bị biến tấu đến mức nào.
Minh Uyên cũng dừng chân lại, không đi tiếp nữa. Hắn trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "Cũng được, trẫm có chút mệt mỏi, không đến Tề hoa điện nữa. Cao Lộc, phái người đưa ba thước lụa trắng cho An Uyển nghi, nói là trẫm thưởng cho nàng ta!"
Trong mắt của hắn hiển thị rõ sát ý, lại thấy Lục Khê cau mày nói: "Hoàng thượng, An Uyển nghi là người thái hậu nương nương tự thân sắc phong, nếu lúc này hoàng thượng không có lý do gì mà xử tử nàng ta, sợ rằng chỗ thái hậu nương nương. . . . . ."
Minh Uyên lạnh nhạt nói: "Cung phi làm việc sai, trẫm ban cho nàng ta cái chết chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt của thái hậu hay sao? Không cần phải nói nhiều, Cao Lộc, theo lệnh trẫm mà thi hành!"
Cao Lộc vội vàng đáp, mang theo mấy tiểu thái giám nhanh chóng đến Tề hoa điện.
Xảy ra loại chuyện như vậy, cung phi phạm sai lầm phải xử trí thế nào nên do hoàng hậu quyết định, nhưng bây giờ không có hoàng hậu, Minh Uyên chỉ có thể tự mình xử lý.Fuly.ddleequydon
Theo lý thuyết một khi cung phi cấu kết với triều thần, phải lập tức xử trảm, cũng là Lục Khê nghĩ chu đáo, để tránh chuyện này truyền đi làm hỏng danh tiếng của hoàng thượng, phải tỉnh táo mà xử lý, không thể làm lớn chuyện.
Hiện giờ, Quý Thanh An là đại thần đảm đương nhiều trọng trách, khoa cử lại sắp tới, nếu giờ phút này mà xử lý hắn, sợ rằng việc khảo thí không thể tiến hành thuận lợi.
Lục Khê có chút do dự hỏi, "Hoàng thượng, vậy bên phía Quý đại nhân. . . . . ."
Ánh mắt Minh Uyên lại lạnh hơn, cuối cùng không cảm xúc nói: "Trẫm tạm giữ lại cái mạng chó đó cho hắn, sau khoa cử mới tính sổ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...