Lục Khê mơ một giấc mộng, trong mộng có ánh nắng ấm áp, cành liễu chập chờn, gió xuân tháng ba ở Giang Nam thổi xuống mặt nước hồ, làm một vùng xanh biếc khẽ lay động, lay động đến cả tầm mắt của nàng, lòng của nàng.
Nàng nhìn thấy Quý Thanh An đứng trên thuyền, áo trắng bay bay đẹp như tranh vẽ, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Tháng ba ở Giang Nam là dịp du xuân, các cô nương chưa xuất giá sẽ tới bờ hồ, nếu phải lòng ai sẽ ném khăn tay lên thuyền cho người ấy, nếu đối phương cũng có ý tương tự sẽ nhặt chiếc khăn kia lên, không lâu sau thì có bà mai tới cửa
Đây là mẩu chuyện tài tử giai nhân ngàn xưa của Giang Nam, đây cũng là sự phong lưu phóng khoáng của Giang Nam.
Giấc mộng kia rất đẹp rất dịu dàng, giống như gió nhẹ thổi qua mặt, giống như ánh nắng phủ ấm người.
Nàng mơ thấy mình cười vui vẻ ném khăn tay về phía Quý Thanh An, nhưng đến nửa đường chiếc khăn tay kia lại bỗng dưng biến thành một cây chủy thủ đâm thẳng vào ngực người đối diện.
Nụ cười trên khuôn mặt nàng bỗng dưng biến mất, trong mắt tràn đầy hận ý.
"Quý Thanh An, ngươi trả mạng lại cho ta ! Trả mạng con ta lại cho ta !"
Giữa tiếng hét hoảng hốt trong mơ, nàng từ từ tỉnh lại, mí mắt nặng như bị đổ chì, khó khăn mở ra.
Người đang trông chừng bên giường vừa thấy nàng tỉnh, liền nhanh mắt đè bàn tay đang định chống người ngồi dậy của nàng lại, trầm giọng nói: "Đừng cử động, để trẫm bảo thái y xem mạch cho nàng trước."
Vì vậy Lục Khê hơi thất thần, khẽ quay đầu nhìn người ngồi ở bên cạnh mình, mở miệng mới nhận thấy được âm thanh khàn khàn vô lực của bản thân". . . . . . Hoàng thượng?"
Minh Uyên đã ngồi ở đây rất lâu, rốt cuộc cũng đợi được đến khi nàng tỉnh lại, đôi môi mím chặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhạt, hạ thấp thanh âm: "Thật may là còn nhận ra trẫm."
Lục Khê khôi phục ý thức, vừa hồi tưởng lại một màn kinh hoảng trước lúc hôn mê, vừa đáp trả bằng một nụ cười: "Hoàng thượng sợ đầu óc của thiếp bị nước vào nên hỏng rồi sao?"
"Còn có tâm tình nói giỡn, xem ra vẫn rất có tinh thần." Đáy lòng vốn còn căng thẳng của Minh Uyên cũng yên bình lại, vừa quay đầu gọi Ôn thái y tới bắt mạch vừa cầm tay Lục Khê trấn an: "Nàng cứ an tâm để thái y kiểm tra, trẫm ở đây với nàng, đừng lo lắng."
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của Lục Khê đột nhiên tái nhợt, bây giờ mới hoàn toàn hồi tưởng lại một màn lúc trước, bàn tay đang đặt dưới chăn nhanh chóng phủ lên bụng, run giọng nói, "Con của thiếp. . . . . ."
Vẻ mặt kinh hoảng của nàng khiến nụ cười trên mặt Minh Uyên trở nên tắt liệm, hắn nắm chặt tay nàng, trấn an nói: "Con rất khỏe, đừng hoảng hốt, có trẫm ở đây, nàng và con sẽ không có chuyện gì đâu."
Ôn thái y cung kính đi đến bắt mạch cho Lục Khê, quay đầu lại muốn hồi báo, chợt thấy Minh Uyên kín đáo lắc đầu, hắn ngẩn người, ngay sau đó hiểu ý, cúi mâu nói: "Bẩm hoàng thượng, Lục Dung Hoa cùng thai nhi rất khỏe mạnh, nhưng vẫn cần điều dưỡng thì mới khôi phục hoàn toàn."
Tầm mắt của Lục Khê bị hắn che khuất, vì vậy không nhìn thấy nét mặt của Minh Uyên, nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc căng thẳng cũng buông lỏng xuống.
Minh Uyên cúi đầu hạ xuống một nụ hôn lên trán nàng, dịu dàng nói: "Nghe thái y nói chưa? Không phải lo lắng, nàng và con đều rất tốt, hiện tại trẫm chỉ muốn hỏi nàng một câu, là ai đẩy nàng xuống hồ?"
Đồng tử Lục Khê khẽ co rút, sắc mặt cũng tái hơn, lặng lẽ thu tay lại, lắc đầu một cái.
Minh Uyên đề cao âm lượng: "Nói cho trẫm, trẫm làm chủ thay nàng."
Lục Khê yên lặng thật lâu, mới nhỏ giọng đáp: "Tần thiếp không biết, tần thiếp đưa lưng về phía hai người bọn họ, không nhìn thấy là ai ra tay, đến lúc tần thiếp kịp phản ứng, đã rơi vào trong nước. . . . . ."
Nàng nói thật, quả thật nàng không nhìn thấy là ai ra tay.
Nhưng nàng cũng che giấu một chuyện, chuyện nàng biết rõ là ai ra tay, dù mắt không nhìn thấy, nhưng tâm lại không mù.
Minh Uyên ngồi thêm một lúc, giúp nàng vén lại tóc mai, ém chăn cho nàng: "Nàng cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm ra ngoài một lát, xem các cung nữ nấu thuốc đến đâu rồi."
Lục Khê gật đầu một cái, dịu ngoan nhìn hắn rời đi, nhưng sau khi hắn vừa bước ra khỏi cửa phòng, biểu cảm trên mặt liền thay đổi.
Trong phòng chỉ còn lại Bích Chân, nàng nhắm chặt mắt, lên tiếng gọi Bích Chân.
"Có nô tỳ."
"Vừa rồi, lúc ta còn chưa tỉnh, sau khi Ôn thái y thỉnh mạch đã nói những gì với hoàng thượng?"
Bích Chân cúi đầu chần chờ chốc lát, mới thẳng thắn trả lời: "Bẩm chủ tử, Ôn thái y nói. . . . . . Nói thân thể nương nương vốn đã suy yếu, cộng thêm bị nhiễm lạnh, tình trạng hiện thời rất không ổn, dễ dẫn tới sinh non. . . . . ."
Lục Khê nhắm chặt mắt, lông mi hơi run rẩy, cuối cùng thở dài.
Vừa rồi, thấy sự do dự của thái y sau khi xem mạch, nàng đã đoán được phần nào, cộng thêm chuyện hoàng thượng cao cao tại thượng lại muốn đi thị sát cung nữ nấu thuốc, còn đi ra cùng lúc với Ôn thái y. . . . . .thì dù nàng có ngu ngốc cỡ nào đi nữa cũng phát hiện dị thường.
Nàng cứ lẳng lặng nằm ở trên giường như vậy, thật lâu sau mới mở mắt nhìn chiếc khăn thêu lộng lẫy phủ trên đỉnh giường.
Chẳng lẽ nàng vẫn không thể giữ được con mình sao. . . . . . Đời trước đã thế, đời này cũng lại thế. . . . . .
Bích Chân lại đột nhiên quỳ xuống, nhìn chăm chú vào nàng, lấy âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Chủ tử, người hại ngài có phải là Thường Tiệp dư không?"
Lục Khê do dự một lát, mới khẽ gật đầu: "Ta biết không thể gạt được ngươi."
Bích Chân nói: "Lúc chủ tử muốn nô tỳ rời khỏi đình nô tỳ liền phát hiện có điểm khác thường, nên vẫn luôn quan sát tình huống bên này. Mặc dù động tác của Thường Tiệp dư không rõ ràng, cộng với góc độ hơi khuất, nhưng nô tỳ đoán là nếu Thường nhị tiểu thư gây ra, chủ tử sẽ không cần nô tỳ tránh đi, sự thật chắc hẳn sẽ khác với kết quả."
Lục Khê bất đắc dĩ cười cười,:"Nếu không phải ngươi kịp thời chạy tới, chỉ sợ giờ phút này ta đã không thể tỉnh lại."
Bích Chân đáp: "Chủ tử gặp nạn, nô tỳ phải có trách nhiệm hộ chủ. Nhưng nô tỳ thật sự không hiểu. . . . . . vì sao chủ tử phải lấy tính mạng của chính mình cùng thai nhi để đánh cược?"
Lục Khê cười buồn: "Ngay cả chính ta cũng không ngờ đến, ta lại sợ nước đến mức này. . . . . ."
Nàng không ngờ tới Thường Tư Viện sẽ ra chiêu đẩy nàng xuống hồ, bởi vì thứ nhất nàng biết bơi, thứ hai không ngờ tới Thường Tư Viện sẽ hung ác tới mức ấy, thấy chết mà không cứu, nếu không sao có thể rơi vào thảm cảnh hiện giờ?
Khoảng khắc tiếp xúc với làn nước, trí nhớ bị chết đuối ẩn sâu trước kia đập thẳng vào đại não, khiến thân thể nàng mất hết sức lực, thiếu chút nữa bỏ mạng.
Quả thật là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Lúc bị Thường Tư Viện đẩy xuống nàng cũng chợt suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, nếu chỉ là tội danh vô ý đẩy ngã cung phi có thai rơi xuống nước, thì không đủ để khiến Thường gia rơi đài, nhiều lắm chỉ bị trách phạt. Còn nếu là hại chết hoàng tử thậm chí còn hại chết cung phi, sợ rằng chẳng còn là vấn đề Thường Vệ Quang bị lật đổ nữa, mà có thể khép vào tội danh tru di cửu tộc.
Lục Khê cảm thấy bản thân mình rất đáng cười, cười vì đến giờ phút này còn quá ngu xuẩn, tin một Nguyệt Dương phu nhân, thiếu chút nữa hại chết con mình, giờ lại tin tưởng Thường Tư Viện, sợ rằng phải thật sự mất đi đứa bé này.
Cuộc đời của nàng hình như luôn vì tin lầm người mà gặp phải tình cảnh bi thảm, đời trước như thế, đời này cũng như thế.
Minh Uyên ngồi xuống ghế chủ tọa trong đại điện, hỏi thẳng Ôn thái y: "Đứa bé có giữ được không?"
Ôn thái y cúi mắt đáp: "Hạ quan nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Trẫm muốn biết có bao nhiêu cơ hội giữ được?"
Ôn thái y khẽ cắn răng, "Ba phần."
Sắc mặt Minh Uyên tối lại, cuối cùng trở thành bình tĩnh, như một mặt nước không hề có gợn sóng: "Nếu đứa bé có điều bất trắc, người mẹ có gì nguy hiểm không?"
Ôn thái y đột nhiên quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: "Hạ quan không dám lừa hoàng thượng, mặc dù có cơ hội có thể giữ được đứa bé, nhưng một khi đứa bé có chuyện, bị thương tổn lớn nhất là Dung Hoa."
Minh Uyên trầm mặc thật lâu, lúc mở miệng thì âm thanh như vang đến từ một nơi xa xôi: "Không đề cập tới đứa bé, thì như thế nào mới là tốt nhất cho Lục Dung Hoa?"
Ôn thái y lại một lần nữa cắn răng, lấy dũng khí nói: "Hạ quan cho rằng biện pháp tốt nhất là thuyết phục Dung Hoa bỏ đứa bé này đi, thay vì mạo hiểm bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sẽ sinh non, nguy hiểm hoài thai mười tháng, không bằng dưỡng tốt thân thể, đợi đến sau này mang thai lại cũng không muộn."
Minh Uyên đột nhiên đứng dậy bước vào phòng trong: "Chuyện này không thể nói cho bất cứ kẻ nào, để trẫm suy nghĩ thêm một chút. Cao lộc, ngươi sai người đi mời viện phán vừa bị cách chức về đây, ngay lập tức! Phải nhanh chóng mang hắn về cung cho trẫm!"
"Nô tài tuân chỉ!"
Lúc Minh Uyên trở lại thì Lục Khê đã nhắm mắt nghỉ ngơi, thật giống như mới vừa ngủ.
Hắn hạ bước thật nhẹ, chậm rãi đi tới bên người nàng, ngồi xuống chiếc ghế dựa bên giường đã được cung nhân chuẩn bị từ trước.
Người trên giường, khuôn mặt trong suốt, bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, trở nên mờ mờ ảo ảo, có chút không chân thật.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má của nàng, cảm thấy giờ phút này nếu như vứt bỏ tất cả ưu phiền thì cảnh tượng như vậy vô cùng ấm áp.
Hắn ở bên cạnh chăm sóc người con gái tốt đẹp nhất là nàng, giống như một người đàn ông canh giữ ở bên người nương tử mình, mà không phải là một Đế Vương ở trong thâm cung này, mà không phải là một hậu phi không chỗ dựa luôn phải nếm trải đau khổ.
Hắn chậm rãi thở dài, biết rõ nàng còn tỉnh, nhưng không vạch trần, chỉ thở dài: "Trẫm muốn nàng thật khỏe mạnh, sau này còn có thể có nhiều con hơn."
Lục Khê giống như biết được gì đóa, hai giọt lệ rời khỏi đôi mắt đang khép chặt, dọc theo gò má rơi xuống lòng bàn tay Minh Uyên, nóng bỏng giống như một đốm lửa.
Thân thể của nàng bắt đầu run rẩy, càng ngày càng mạnh, nhưng vẫn cố gắng kìm nén không khóc ra thành tiếng tiếng.
Nàng vẫn luôn như vậy, mặc kệ có khó khăn, có đau lòng hơn nữa, vẫn cố gắng ẩn nhẫn khắc chế, chỉ vì không để cho người bên cạnh lo lắng. Nhưng không biết rằng nàng càng kiên cường, lại càng khiến người khác phải xúc động, càng khiến người khác phải thương tiếc.
Minh Uyên cúi người ôm nàng vào trong ngực, đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, đây là lần đầu tiên sau bao năm bước chân lên đế vị nhìn qua tất thảy mọi âm mưu xảo trá hắn cảm thấy vô lực như vậy.
"Sẽ không có chuyện gì đâu, trẫm sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện." Hắn chỉ có thể an ủi nàng như vậy.
Lục Khê bị hắn ôm vào trong ngực, giờ phút này rốt cuộc mất khống chế, ôm lấy bờ vai của hắn cắn xuống một cái, không chút lưu tình, giống như muốn đem tất cả khổ sở truyền lại cho hắn, muốn hắn phải nhận lấy như mình.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Minh Uyên gặp phải một người to gan đến mức ấy, lại dám cắn Đương Kim hoàng thượng!
Bích Chân đứng ở một bên cũng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Hoàng thượng sẽ nhịn xuống sao?
Nhưng hắn không chỉ nhịn được, mà còn cam tâm tình nguyện, còn dịu dàng đa tình.
Đợi đến khi Lục Khê cắn mệt, không cắn nữa, Minh Uyên ôm lấy mặt nàng, dịu dàng nhìn nàng: "Khóc đi, nếu như cảm thấy khó chịu thì cứ khóc đi, không cần phải chịu đựng nữa."
Vì vậy Lục Khê bật khóc, đem tất cả khổ sở uất ức của kiếp trước, cùng sự chua xót ẩn nhẫn của kiếp này hóa thành nước mắt thổ lộ ra ngoài.
Thật ra thì biểu hiện của nàng vẫn có chút đang diễn kịch, nhưng giờ phút này hình như từ đùa mà thành thật, mọi ngổn ngang khổ sở cột chung vào một chỗ, khiến nàng khóc nức nở thương tâm, như một đứa bé.
Chỉ tiếc người đang ôm nàng tuy rất dịu dàng, nhưng lại không phải là phu quân của nàng.
Thế gian khó nhìn thấu nhất không phải là lòng đàn bà, mà là Đế Vương tâm.
Nếu nói lòng của nữ nhân là kim dưới đáy biển, như vậy sợ rằng tâm Đế Vương chính là kim trong sa mạc, chôn dưới cát vàng, ai cũng đoán không ra.
Hơn nữa này sa mạc này còn biến ảo theo tự nhiên, bốn mùa thay đổi.
Nàng không biết phần dịu dàng này của hắn còn có thể kéo dài bao lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...