Trương Tích Hoa đem Du ca đi tắm rửa sạch sẽ, trong phòng đã đốt chậu than sưởi ấm nhưng nàng vẫn nhanh chóng dùng khăn bông lớn quấn chặt hài tử. Đứa nhỏ được đặt trêи giường liền sảng kɧօáϊ vùng vẫy tứ chi cười không dứt, cũng không biết hắn cười cái gì, Trương Tích Hoa nhìn con trìu mến, dùng khăn nhẹ nhàng lau khô tóc tơ.
Du ca nhân cơ hội túm lấy góc khăn trước mặt, nhanh chóng cho vào miệng. Thấy nương có ý muốn lấy ra, Hà Du liền trừng lớn hai mắt, biểu tình vô cùng nghiêm túc…
Khí lực của tiểu tử kia càng lúc càng mạnh mẽ rồi. Trương Tích Hoa cảm thán một câu, lại nhẹ nhàng lấy khăn ra, khẽ cười một tiếng nói: “Lấy được cái gì cũng muốn cho vào miệng. Cái này cũng không phải đồ ăn.”
Vừa rồi ở trong bồn tắm chơi đùa hắn cũng há miệng thật to đem nước tắm uống ừng ực khiến nương nhìn thấy cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Buổi chiều chỉ cho hắn ăn một ít trứng chưng thịt gà, đoán chừng là đói rồi. Trương Tích Hoa nhìn Du ca, vỗ vỗ cái ᘻôиɠ nhỏ của con: “Được rồi, Tiểu Ngư Nhi ngoan ngoãn mặc quần áo, xong xuôi nương sẽ cho ngươi ăn.”
Trương Tích Hoa một bên dỗ dành, một bên lại nhanh tay giúp Du ca mặc quần áo. Thân thể đứa nhỏ trắng nõn, tứ chi mũm mĩm đáng yêu khiến nàng không nhịn được liền hôn một cái vào khuôn mặt phúng phính.
Hà Du y y nha nha cười vui vẻ, chọc nương lại hôn hắn không ngừng: “Du ca của nương thật là đáng yêu quá đi mất.”
Đúng lúc này Hà Sinh mang một thùng nước nóng vào phòng, thấy một lớn một nhỏ đang cùng nhau chơi đùa, khoé miệng hắn cũng có chút cong lên. Lẳng lặng không nói lời nào đi pha nước ấm cẩn thận, Hà Sinh mới nói: “Tích Hoa, đặt con xuống đi, nàng đến tắm rửa một chút.”
Nói xong, Hà Sinh liền xoay người thu thập đồ đạc Du ca vừa tắm xong, bồn tắm của con cũng không lớn, hắn chỉ cần một chuyến đã dọn dẹp sạch sẽ.
Trong phòng cùng ngoài phòng khác biệt rất lớn, cách một vách tường gió thổi lạnh buốt từng cơn, trong phòng lại ấm áp thoải mái. Hà Sinh cởi bớt áo khoác, nhìn thấy nương tử cũng chưa động, nhẹ giọng nói: “Sao còn chưa đi? Nước ấm nguội mất đấy.”
“Được, thϊế͙p͙ tới đây.” Nàng chưa ngồi được bao lâu, Hà Sinh cũng nhích lại gần.
Cửa sổ mở một chút khe hở cho không khí lưu thông, chỉ cần một tia gió thổi qua, ánh đèn trong phòng cũng lay động theo, thế vẫn có thể thấy được rõ ràng một đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn được bao bọc trong đôi bàn tay to lớn ấm áp…
Hà Sinh đang giúp nương tử của mình rửa chân, thấy nước hơi nguội liền nâng chân nàng, cẩn thận cho thêm nước nóng vào.
Gò má Trương Tích Hoa cũng ẩn ẩn mấy tầng hồng rực, từ khi bắt đầu mùa đông, nàng phát hiện ra trượng phu lại rất thích thay nàng rửa chân rồi mới để nàng tắm rửa. Mỗi ngày mỗi ngày, hắn đều cẩn thận chuẩn bị nước ấm, pha nước đủ độ nóng thoải mái, khiến Trương Tích Hoa thấy mình làm vợ mà có chút thất trách không chú ý việc này, suy nghĩ lại thật sự rất ngại ngừng.
Dưới ánh đèn ấm áp, cảnh tượng này thật sự rất an yên. Hà Sinh vô cùng tự nhiên nói: “Đưa tay cho ta.”
“Ừ ?” Trương Tích Hoa nghi hoặc không hiểu, bất quá vẫn đưa tay tới.
Hà Sinh một tay nắm lấy tay nàng, tay kia vươn tay đến vòng eo nhỏ nhắn, lại hơi dùng lực một chút, liền đem thiên hạ nhốt vào lồng ngực.
Trương Tích Hoa chưa kịp hoàn hồn đã thấy mình ngồi trêи đùi trượng phu, bả vai được trượng phu tựa đầu vào.
Hai người kề sát nhau, từng hơi thở nóng của hắn phả vào bên tai Trương Tích Hoa chọc người ngứa ngáy, nàng hơi chút động đậy, Hà Sinh lại càng ôm chặt.
Im lặng trong chốc lát, Trương Tích Hoa muốn nói gì đó để đánh vỡ trầm tĩnh. Thành thân lâu như vậy, hai người ở cạnh nhau cũng đã quen thuộc, thậm chí đã sinh ra một hài tử, Du ca cũng đã từ từ lớn lên… Thế nhưng Trương Tích Hoa nàng vẫn không khỏi ngượng ngùng.
Tỷ như hành vi này của trượng phu thật sự khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Hà Sinh cũng không để cho nàng mở lời, đưa tay tháo bỏ trâm cài khiến mái tóc óng ánh thơm dịu của nàng xoã tung. Luồn tay vào suối tóc mềm mượt mát lạnh, Hà Sinh liền hít một hơi sâu, ánh mắt đen láy bắt đầu trầm xuống,
Qua một lát, Trương Tích Hoa lấy cùi chỏ thúc vào bụng trượng phu. Hà Sinh hỏi: “Làm sao vậy?”
Trương Tích Hoa lập tức nói: “Nước lạnh rồi.”
Nghe vậy Hà Sinh liền cười cười: “Nàng đừng động, để ta đổi nước cho.”
Nói xong liền nghiêng người đem toàn bộ nước đổ vào chậu, bao bọc chân nương tử trong làn nước ấm.
Làm xong ổn thoả hắn bỗng trầm giọng nói: “Hôm nay xảy ra việc như vậy, cũng chưa mua sắm gì. Cuối năm rồi, nàng có muốn sắm sửa gì không?”
Ở chung một thời gian lâu như vậy, hắn cũng không tìm ra được nàng đặc biệt ưa thích cái gì. Trâm ngọc, trang sức các loại này nọ, hắn cũng mua cho nàng vài lần, lúc nào nương tử cũng đáp đã đủ dùng. Khi rảnh rỗi hắn điêu khắc các thứ, mang tặng cho nàng thì nàng lại cười như hoa nở, nhưng cũng chẳng mấy khi thấy nàng dùng đến. Hà Sinh có chút thắc mắc, có khi nào ánh mắt hắn kém như vậy? Mua về hay tự mình làm nàng đều không thích?
Nói đến xiêm y, trong nhà thường chọn vải để tự cắt may, hắn hôm nay vốn định mua mấy miếng vải hoạ tiết mới, lại vướng phải chuyện của muội muội cùng Hoàng Gia Vượng, sau lại đi gặp Hứa Hoài… Một chuyện lại một chuyện, hắn đành phải gác lại ý định của mình.
Trương Tích Hoa suy nghĩ một lát liền cười nói: “Mua một ít vải dệt đi. Chàng xem loại nào mềm mại nhất thì mua, thϊế͙p͙ muốn may cho con một ít đồ mới. Còn lại thì làm một ít đồ lót cho phu thê chúng ta.”
Hà Sinh lại vuốt nhè nhẹ tóc nàng, cười cười: “Được, qua vài ngày nữa liền mua. Còn thứ gì nữa không?”
Những thứ này, không cần nương tử nói hắn cũng sẽ mua, Hà Sinh chỉ muốn hỏi nàng thích cái gì.
Trương Tích Hoa vùi đầu cố gắng suy nghĩ một phen, sau đó nói: “Giày của cha cùng chàng cũng đã cũ rồi, trong nhà đã hết vật liệu, chàng mua thêm một ít đi vậy.”
Đang ôm ôn hoa nhuyễn ngọc trong ngực, Hà Sinh thật sự không muốn phá hỏng không khí, đoán chừng nương tử nhà mình thì không như vậy, nàng thật sự rất nghiêm túc rồi. Nghe xong đáp án, Hà Sinh nhẹ nhàng đem môi cọ vào vành tai của nàng, cố tình đè thấp giọng nói: “Ừ, đến lúc đó ta sẽ đem về, còn gì không?”
Trương Tích Hoa khổ não nói: “Cũng đã hết rồi.” Mẹ chồng đã sớm mua sắm đầy đủ các thứ, thiếu cái gì cũng đã sai trượng phu đi mua, đâu đến lượt nàng phải bận tâm khổ não, nàng thật sự nghĩ không ra phải chọn mua thêm thứ gì.
Hà Sinh ôn nhu nói: “Nghĩ kĩ một chút đi.”
Nàng rất muốn xem nhẹ thân thể nóng hừng hực đang dán vào lưng nhưng sự tồn tại của trượng phu thật sự mãnh liệt, muốn bỏ qua cũng không được. Trương Tích Hoa chỉ còn cách giả bộ không biết gì, cúi đầu nghiêm túc tự hỏi, rốt cuộc trong nhà còn thiếu cái gì?
Thật sự không còn thiếu cái gì mà?
Trương Tích Hoa lâm vào trầm tư, Hà Sinh cũng không thúc giục nàng, hắn lẳng lặng chơi đùa cùng mấy lọn tóc đen mượt thơm ngát…
Nội tâm từng đợt từng đợt dâng cao lửa nóng, thân thể đã bắt đầu khó nhịn, Hà Sinh thả mấy sợi tóc ra, đem người trong ngực siết chặt thêm một chút. Cứ từ từ, không cần vội vàng…
Im lặng một lát, Trương Tích Hoa lắc lắc đầu nói: “Không nghĩ ra được.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu. Ở chung bao lâu nay không lẽ hắn không biết tính tình của nương tử, nàng là nữ nhân rất ít khi dụng tâm với bản thân mình. Từ nhỏ đã là đại tỷ trong nhà, nàng đã quen kiềm chế bản thân, một tay nuôi lớn đệ đệ, ra sức giúp đỡ cha mẹ. Đến lúc gả cho hắn, lúc nào cũng nhu thuận lẳng lặng thay hắn xử lý thoả đáng mọi thứ, hiếu kính cha mẹ, hoà ái với mọi người, lại tỉ mỉ chăm sóc con. Từng chuyện từng chuyện nàng chưa từng để ai trong nhà phải phật lòng phật ý…
Nghĩ đến đây tâm Hà Sinh có chút đau…
Nhị thúc thường nói “Nương tử của mình là để mình đau lòng”, đến lúc này hắn cũng đã hiểu ra. Nương tử gả cho mình, vì mình mà làm ra bao nhiêu việc, tâm mình không đau mới là chuyện lạ.
Hà Sinh cũng không bức bách Trương Tích Hoa nữa, hắn tiếp tục nhỏ giọng nói: “Để ta đóng cho nàng một kệ thuốc được chứ? Giống như trong y quán vậy, nàng sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Lúc trước hắn đã làm cho nương tử một cái hộp lớn chứa dược liệu. Bất quá có chút đơn sơ, thảo dược không để được lâu lại dễ mất hết thuộc tính. Vài lần nhìn thấy nương tử tiu nghỉu tiếc nuối số dược liệu hư hỏng hắn đã có ý định này. Thế nhưng thời gian qua bận rộn vô cùng, hiện tại thư thả liền muốn làm cho nương tử một cái.
Tay nghề thợ mộc của Hà Đại Xuyên tốt nhất nhì trong thôn, bằng không một mình ông cũng không tự mình làm cho Hà Du một cái xe tập đi tinh xảo như vậy. Hà Sinh là theo cha mà học hỏi nhưng tay nghề kém xa phụ thân, chỉ có điêu khắc thì hắn vững vàng cùng điêu luyện hơn một chút.
Tuy tay nghề không tốt lắm nhưng nhìn thấy nương tử vui vẻ điều chế thảo dược đến quên cả thời gian, hắn liền muốn ra tay làm cho nàng mấy thứ để nàng thuận tiện thực hiện ý thích của mình.
Hà Sinh vừa dứt lời, nhãn tình của Trương Tích Hoa lập tức sáng lên, vội nói: “Không cần gấp gáp, trong nhà còn nhiều việc như vậy, chàng đợi rảnh rỗi rồi hẵng làm cho ta.”
Nàng cũng muốn có một kệ thuốc chỉnh tề, không chỉ dễ dàng tìm kiếm cũng có thể nâng cao dược tính của thảo dược. Nàng càng lúc càng tin tưởng vào bản thân mình, chắc chắn sẽ không để tâm tư của trượng phu phải uổng phí.
“Ừm.” Hà Sinh gật gật đầu, tiếp tục nói: “Ta sẽ sớm bắt tay vào làm, trước cuối năm nàng sẽ có kệ thuốc để dùng.”
Trong lòng Trương Tích Hoa lúc này ngọt ngào vô cùng, ở trong lồng ngực dày rộng ấm áp của trượng phu, nàng đột nhiên cảm thấy mình giống như một nữ nhân mềm mại yếu ớt. Chỉ cần ở trong vòm ngực vững chãi này, sóng gió ngoài kia đã có người chống đỡ cả rồi.
Trương Tích Hoa vô cùng an tâm, cả người mềm mại vô lực tựa vào Hà Sinh, thanh âm run run chứa đựng ngại ngùng nói: “Được, không cần gấp gáp, cứ từ từ mà làm…”
Càng về sau, âm thanh phát ra càng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Ừm.” Cảm nhận được nương tử run rẩy, Hà Sinh hé miệng cười, cánh tay hữu lực ôm nàng đi về phía giường.
Được đặt lên giường êm ái, Trương Tích Hoa muốn nói chân nàng là còn dính nước nhưng chưa kịp lên tiếng thì trượng phu đã thay nàng dùng khăn bông từ tốn lau khô.
Không khí trong phòng bắt đầu đậm đặc, nhu tình mật ý tràn ra cả ánh mắt, hai người cái gì cũng không cần nói nhưng đã hiểu rõ tâm ý đối phương.
Trương Tích Hoa trong chăn cũng thực chủ động rút đi xiêm y của mình, Hà Sinh vừa ra tay liền phát hiện trêи người nương tử không có gì cản trở, khoé miệng vẽ một đường cong đẹp đẽ. Thổi tắt ngọn đèn lay động, hắn cười đến thoải mái…
Tiếng cười vừa dứt thì đứa trẻ sơ sinh cũng khóc lên “Oa…oa..oa” chọc thủng màn đêm yên tĩnh, nháy mắt đem hai người lớn tỉnh táo lại.
“Con dậy rồi.” Tính tình của Du ca cũng không biết giống ai, mỗi khi khóc phải có người dỗ ngay, bằng không hắn có thể náo loạn cả đêm. Trương Tích Hoa muốn xoay người ngồi lên, Hà Sinh lập tức ngăn nàng không cho động. Qua một lát, Hà Du thấy không có ai để ý tới mình, tiếng khóc lại càng lúc càng to hơn, đoán chừng không dỗ sẽ không nín.
“Tiểu gia hỏa này!” Hà Sinh ảo não buông nương tử ra, trong lòng có chút phiền chán.
Cái tên tiểu tử này lớn thêm chút nữa sẽ đá phụ thân ra ngoài ngủ một mình hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...