Anh bị trap rồi!
Cố Phương Nguyên tung hoành ngang dọc tình trường nhiều năm, có làm thế nào anh cũng không ngờ rằng, có một anh anh sẽ bị phụ nữ trap.
Giờ phút này, Cố Phương Nguyên cầm cốc cà phê của mình, tức giận nhìn chằm chằm vào Lục Y Y đang đứng cách đó không xa tán tỉnh người khác.
Hiếm khi Phương Dịch có thời gian đi ra ngoài uống cà phê với anh, đang nói lảm nhảm, "Cậu nói xem Ngải Tư Ngôn này có phải là thèm muốn sắc đẹp của tôi không? Ngày hôm qua tôi...!Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"Phụ nữ!" Cố Phương Nguyên nói, "Cậu nói tiếp đi."
Phương Dịch không nói gì, chỉ nghĩ là tật xấu lăng nhăng của cậu ta lại nổi lên.
Cũng mất hứng nói nữa, "Tôi nói cậu cũng nên thôi đi, mấy ngày trước dì Cố đã nói như vậy rồi, đang trong lúc thử lòng mới người kia, không thể làm loạn lên được.
Nếu không sẽ hủy luôn quán bar của cậu."
Anh không làm loạn, anh đã đồng ý là sẽ diễn trò với Lục Y Y trong vòng một tháng, sau đó sẽ tự nói với người lớn trong nhà, bọn họ không hợp nhau, chia tay trong hòa bình, có cuộc sống của riêng mình.
Nhưng mà chưa đến một tuần, người phụ nữ này đã chạy đi tán tỉnh người đàn ông khác.
Anh bỗng nhiên uống hết cà phê trước mặt, khuôn mặt Cố Phương Nguyên nhăn lại, "Sao lại đắng như vậy?"
Phương Dịch không nói gì, "Hôm nay cậu uống lộn thuốc à?"
Cố Phương Nguyên rất bực bội.
Có lẽ là do anh là đàn ông, anh không nhìn nổi Lục Y Y trap anh.
Đã nói là hết một tháng, người phụ này còn không nhịn nổi?
Sau khi tạm biệt Phương Dịch, Cố Phương Nguyên đứng ở cửa chờ Lục Y Y.
Hôm nay Lục Y Y mặc một chiếc váy ngắn trẻ trung xinh đẹp, vốn dĩ cô cũng còn nhỏ, khiến không ít người liên tục quay lại nhìn cô.
"Được." Lục Y Y chào tạm biệt với người đàn ông, cô quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đen ngòm của Cố Phương Nguyên, bình tĩnh hỏi anh, "Anh đang đợi em à?"
Nói nhảm!
Không thì anh ở đây hóng gió à!
"Người đàn ông kia là ai?" Vừa nói ra khỏi miệng, Cố Phương Nguyên ngây người.
Sao nghe giống như bạn gái cũ lúc trước hỏi anh vậy?
"À...!Chuẩn bị là bạn trai của em rồi." Lục Y Y nghiêng đầu, cô nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn Cố Phương Nguyên, "Bây giờ chắc đang là đối tượng mập mờ."
Cố Phương Nguyên: "...!Không phải em đã đồng ý với anh sao? Ở bên nhau một tháng!"
"Nhưng chúng ta ở bên nhau một tháng, không phải bạn trai cũng không phải bạn gái, xem như em độc thân đi." Lục Y Y cẩn thận phân tích cho anh, "Em độc thân, có thể tìm bạn trai, có gì không đúng à?"
Cố Phương Nguyên: "..." Đm, anh lại không phản bác lại được!
Hít một hơi thật sâu, Cố Phương Nguyên nhìn Lục Y Y, "Em nói vậy không đúng, chúng ta bây giờ là bạn trai bạn gái, ít nhất cũng phải giả bộ, qua một tháng này, tùy em."
"Được thôi, được thôi." Lục Y Y rất miễn cưỡng.
Cố Phương Nguyên: "..."
-
Mẹ anh rất hài lòng với Lục Y Y, sau khi ăn cơm xong, bà còn vui vẻ đẩy hai người ra sân đi dạo.
Mẹ Cố: "Đừng có ở trong nhà mãi như vậy, người trẻ tuổi các con nên đi ra ngoài nhiều một chút."
Cố Phương Nguyên nghiêng đầu nhìn quả cầu trên đỉnh đầu Lục Y Y.
Anh vẫn luôn thích kiểu nóng bỏng, mái tóc đen dài xoăn sóng.
Kiểu người trẻ tuổi đầy sức sống như Lục Y Y, đây là lần đầu tiên.
Anh đoán không ra cô gái này thích gì, Cố Phương Nguyên ho nhẹ một tiếng, "Muốn đi xem phim không?"
Lục Y Y ghét bỏ, "Đây là chiêu trò tán gái bao nhiêu năm nay của anh đó hả?"
Cố Phương Nguyên: "..." Anh hoàn toàn không cần tác gái, từ trước đến giờ đều là phụ nữ liên tục đi theo anh.
Anh nhịn lại một chút, Cố Phương Nguyên mỉm cười, "Vậy em muốn đi đâu?"
"Chơi chút gì đó kích thích!"
Một tiếng sau, Cố Phương Nguyên xuống tàu lượn siêu tốc, bước chân có chút xiêu vẹo.
Anh ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn.
Lục Y Y vội vàng mua trà sữa đến, nhẹ nhàng hỏi anh, "Anh không chơi được mấy thứ này à?"
Cố Phương Nguyên cảm thấy mất mặt, anh buồn buồn không vui mà "ừ" một tiếng.
"Xin lỗi nhé." Lục Y Y nói xin lỗi.
Cố Phương Nguyên nhìn cô, da của cô gái này rất trắng, cũng không thích trang điểm, nền da lại rất tốt.
Lúc cô ngoan ngoãn nhìn anh, thực sự khiến anh muốn thương hại cô.
Anh ho nhẹ một tiếng, Cố Phương Nguyên nhận lấy ly trà sữa trong tay Lục Y Y, "Không sao."
Lục Y Y nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cố Phương Nguyê, cô thở dài, "Em giúp anh xoa bóp."
Cố Phương Nguyên nghẹn lại, anh cảm thấy khó chịu, xoa bóp có tác dụng gì?
Lời đến miệng rồi, Cố Phương Nguyên lại nuốt lại, anh nói, "Được."
Bàn tay yếu ớt không xương nhẹ nhàng đè lên vai Cố Phương Nguyên, Lục Y Y hơi cúi đầu, đến gần mặt Cố Phương Nguyên, nhẹ nhàng hỏi anh, "Đỡ hơn chút nào không?"
Cố Phương Nguyên chỉ cần hơi ngước mắt lên là đã có thể nhìn được khuôn mặt của cô gái nhỏ.
Còn có đôi môi đỏ mọng đang gần trong gang tấc, khiến người khác phải nghĩ lung tung.
"Tạm được."
"Ờ." Lục Y Y lại giúp anh xoa bóp thêm một cái, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh anh, cô thân thiện nói, "Vậy chúng ta nói chuyện một lúc rồi về."
Cố Phương Nguyên: "Em muốn nói chuyện gì?"
"Đều được.
Trước tiên em tự giới thiệu mình một chút, hai mươi mốt tuổi, chuyên ngành máy tính, ước mơ là đi vòng quanh thế giới.
Mấy người bạn trai trước của em có..." Lục Y Y nghiêm túc đưa ngón tay ra đếm, cuối cùng cô từ bỏ, "Không nhớ rõ, dù sao thì cũng rất nhiều."
Khóe miệng Cố Phương Nguyên nhếch lên, "Hai mươi bảy, mở quán bar, không có công việc gì đàng hoàng.
Cũng không nhớ rõ số bạn gái."
"Công việc của anh là mở quán bar à?" Lục Y Y có chút tò mò.
Cố Phương Nguyên do dự vài giây, gật đầu, "Ừ."
"Tốt thật đấy." Ánh mắt Lục Y Y sáng lên, cô vô cùng hứng thú hỏi anh, "Quán bar của anh ở đâu? Sau này em đến quán bar của anh tán trai, anh có thể giảm giá cho em không?"
Cố Phương Nguyên: "..." Anh xem em là bạn gái, em lại muốn trap anh!
Bực nhất chính là, Lục Y Y không cảm thấy mình rất cặn bã.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nghiêm túc thương lượng với anh.
"Không được." Cố Phương Nguyên nghiến răng nghiến lợi trả lời cô.
Mỗi lần cô ấy đến đây đều là lừa người, sao có thể giảm giá được chứ.
Không gian trá thì không phải kinh doanh.
"Ờ." Lục Y Y cũng không thất vọng lắm, cô lấy một viên kẹo ở trong túi ra ăn.
Cố Phương Nguyên không nhịn được mà nhìn cô, "Em không cảm thấy mở quán bar là một công việc không đàng hoàng à?"
Trước đây mẹ anh đã tìm cho anh rất nhiều đối tượng xem mắt, chỉ là ở tầng lớp của bọn họ, luôn cảm thấy mở quán bar là điều đáng hổ thẹn.
Vì thế vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ, cuối cùng cũng tìm được một cô gái có mạch não không bình thường sẵn sàng đi xem mắt với anh.
"Tại sao?" Lục Y Y có chút khó hiểu, sau khi cẩn thận suy nghĩ, cô nhìn Cố Phương Nguyênvới vẻ mặt khó hiểu, "Anh không làm chuyện phạm pháp là tốt rồi, còn có thể gặp được trai xinh gái đẹp mỗi ngày, tốt biết mấy."
Cố Phương Nguyên hơi ngẩn người ra.
Là rất tốt.
Những người khác vừa nghe đến hai chữ quán bar, sẽ cảm thấy đây là một nơi để tiêu tiền.
Nhưng mà đối với Cố Phương Nguyên mà nói, quán bar giống như một nơi ẩn náu của nhiều người.
Bọn họ có thể có thể trút bỏ tất cả những cảm xúc tồi tệ của mình ở nơi nhỏ bé này mà không hề đắn đo.
Lục Y Y vỗ lên vai Cố Phương Nguyên, "Nếu như em mở quán bar, một tuần em có thể đổi một người bạn trai.
Thật tốt, hâm mộ anh thật đấy."
Cố Phương Nguyên: "..." Em cặn bã quá vậy!
-
Lục Y Y cũng giữ lời hứa, mỗi tuần cô sẽ cùng Cố Phương Nguyên về nhà anh, mỗi ngày sẽ cùng anh hẹn hò.
Theo lời mà Lục Y Y nói, bây giờ cô thông thể yêu đương, cô xem Cố Phương Nguyên như bạn trai trên danh nghĩa, cần phải hẹn hò với cô.
Vừa đúng năm giờ, Cố Phương Nguyên cầm áo khoác đi ra ngoài, anh đụng phải bạn mình, nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của anh, tò mò hỏi, "Cậu đi đâu vậy?"
"Ở cùng Lục Y Y." Cố Phương Nguyên nói.
Anh bạn trợn tròn mắt, "Lần đầu tiên tôi thấy cậu nghiêm túc như vậy đấy, chẳng phải chỉ là diễn thôi sao? Nửa tháng nay ngày nào cậu cũng đến đúng giờ, cái này không giống cậu."
Cố Phương Nguyên: "Nói nhảm, bọn tôi bây giờ vẫn còn đang yêu đương."
Anh bạn: "Chậc chậc chậc, trước đây cậu yêu đương, cũng không thấy cậu chăm chỉ như vậy." Anh bạn chớp mắt nhìn Cố Phương Nguyên, mỉm cười nham hiểm, "Không phải cậu vừa ý em gái người ta đấy chứ?"
Vừa ý Lục Y Y? Cố Phương Nguyên khịt mũi coi thường, anh vẫn luôn thích kiểu nóng bỏng, không có hứng thú gì với cô gái nhỏ ngốc nghếch đáng yêu như vậy.
"Thôi nhé, tôi đi trước."
Lục Y Y khá nổi tiếng ở trường, lúc anh đợi ở sân bóng rổ, anh nhìn thấy nhìn thấy cô gái nhỏ mặc váy dài màu be, buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, hai bên trái phải còn có hai tên con trai.
Cố Phương Nguyên tức giận đến ngứa cả răng, vừa đến đã nghe thấy cậu kia nói, "Chị Lục, em nghe nói chị thích ăn đồ ngọt, nhà em có một cửa hàng đồ ngọt, nếu như chị không chê, thứ sáu tuần này..."
"Thứ sáu tuần này cô ấy có hẹn rồi." Cố Phương Nguyên bước đến, kéo Lục Y Y vào lòng.
Cho đến khi ra khỏi cổng trường, Cố Phương Nguyên vẫn nhăn nhó, nhìn anh không mấy vui vẻ.
Lục Y Y nhìn anh, cô nghiêng đầu hỏi anh, "Anh đang tức giận à?"
"Không có." Rõ ràng như vậy mà em không nhìn ra à?
"Ồ." Lục Y Y ngoan ngoãn gật đầu.
Trái tim Cố Phương Nguyên giống như bị một chú mèo nhỏ gãi vậy, hơi ngứa.
Nhưng mà Lục Y Y lại là một cô gái không tim không phổi, đợi một lúc lâu, cô gái này không lên tiếng nói chuyện, Cố Phương Nguyên đành chủ động hỏi, "Hai cậu vừa rồi là ai vậy?"
"Đàn em của ngành bọn em." Lục Y Y nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt ươn ướt nhìn Cố Phương Nguyên.
Phải nói là, đây là lần đầu tiên Cố Phương Nguyên tiếp xúc với một cô gái giống như chú mèo nhỏ vậy, mềm mại, chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy là sẽ mềm lòng.
Cố Phương Nguyên không khống chế được, anh vuốt đầu cô.
Đầu ngón tay ấm áp vừa mới chạm đến đỉnh đầu cô, anh nghe thấy cô gái này nghiêm túc nói với anh, "Ngoại hình cũng không tệ đúng không? Đợi đến khi chúng ta kết thúc, em sẽ yêu đương với cậu ấy."
Cố Phương Nguyên: "..." Đm!
Còn chưa chia tay, cô ấy đã tìm xong người tiếp theo rồi!
Quá cặn bã, còn cặn bã hơn cả anh!
Anh lạnh mặt xuống, Cố Phương Nguyên nói, "Cậu ta không đẹp trai lắm."
"Không đẹp à?" Lục Y Y cúi đầu suy nghĩ, cô ngây thơ nói, "Nhưng những người đẹp hơn cậu ta ở trường em đều yêu đương hết rồi, phải làm sao đây?"
Cố Phương Nguyên: "..." Lên đại học chẳng phải để học tập sao! Em cả ngày yêu đương làm gì! Bây giờ cô gái nhỏ suốt ngày không chịu làm việc đàng hoàng à!
Hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên Cố Phương Nguyên lo lắng cho màu sắc trên đỉnh đầu mình.
Nhìn thấy Lục Y Y bối rối, cô hoàn toàn không thấy mình sai, anh nghiêm túc dạy dỗ cô, "Làm người không thể cặn bã như vậy được."
"Em không có cặn bã!" Lục Y Y tức giận nhìn anh, "Em là người có nguyên tắc, một lúc chỉ yêu đương với một người.
Cái này gọi là ăn chơi, không phải cặn bã!"
Cũng rất có nguyên tắc, ít nhất không bắt cá hai tay.
Nhưng mà em nói với anh, người tiếp theo cũng tìm được rồi, không cặn bã thì là cái gì!
Lần đầu tiên Cố Phương Nguyên cảm thấy bất lực như vậy, trái tim anh hơi ê ẩm.
Từng yêu đương nhiều như vậy, làm gì có người phụ nữ nào không thích anh chứ, cũng chỉ có một mình Lục Y Y, hận không thể trap anh sớm một chút.
Anh ho nhẹ một tiếng, Cố Phương Nguyên nói, "Mẹ anh rất thích em."
Lục Y Y nháy mắt, "Em cũng rất thích dì."
"Vậy nên lúc trước nói được một tháng thì chia tay, có thể sẽ phải kéo dài rồi." Cố Phương Nguyên giữ lấy vai Lục Y Y, "Em xem mấy người đẹp trai ở trường em đều yêu qua rồi, tìm một người xấu chẳng phải là khiến mình chịu ấm ức sao?"
"Ngoại hình của anh cũng được, đẹp hơn mấy người mà em tìm, chúng ta cứ yêu đương vậy đi."
"Không được!" Lục Y Y xụ mặt, cô không vui, "Em chưa bao giờ yêu ai quá một tháng."
Cố Phương Nguyên: "..."!
-
Không đến một tháng, Cố Phương Nguyên càng ngày càng thích ở bên Lục Y Y.
Mặc dù có những lúc anh bị cô chọc tức đến nỗi hộc máu, nhưng anh lại thấy cô rất đáng yêu.
Kỳ hạn một tháng sắp đến, Cố Phương Nguyên có hơi vội.
Lục Y Y ở phòng khách ăn trái cây, nhìn Cố Phương Nguyên đang không yên lòng, "Em yêu đương với anh, chỉ yêu một tháng.
Anh thích em cũng vô ích, nhân lúc còn sớm thì buông bỏ đi."
"Em nghĩ nhiều rồi, anh không có thích em." Cố Phương Nguyên tức giận trả lời, anh nhìn cô, "Không có phép tắc."
"Như vậy là tốt nhất." Lục Y Y vui vẻ ăn kem.
Cố Phương Nguyên quả thực rất bực bội, anh lấy một chai rượu ra, còn chưa kịp uống thì đã bị bàn tay bên cạnh giành mất, "Rượu này uống ngon không?"
Ngoại trừ hơi cặn bã ra, cô gái này hoàn toàn là một em gái ngọt ngào.
Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ghé sát mặt anh, da không tỳ vết.
"Ừ."
Lục Y Y mím môi, cô uống một hớp.
Cô liếm liếm môi mình, bực mình nói, "Uống không ngon, quá cay."
Cố Phương Nguyên do dự, cô gái này là một tay lão luyện, đến quán bar không ít lần, vậy mà không biết uống rượu?
Anh vội vàng đoạt lấy ly rượu từ trong tay Lục Y Y, Cố Phương Nguyên cất rượu đi, "Uống không ngon thì đừng uống."
"Vậy sao anh lại thích uống?" Lục Y Y ôm gối ôm, nhẹ nhàng hỏi anh, "Khó uống như vậy mà nhiều người thích."
"Vì anh thấy uống rất ngon." Cố Phương Nguyên không biết nên giải thích thế nào với cô.
Trước kia mỗi khi anh bực bội mới uống, sau đó dần dần thành thói quen.
Các nhiều loại rượu khác nhau, mùi vị cũng khác nhau.
"Ồ." Lục Y Y không hỏi nữa, cô tiếp tục xem phim thần tượng.
Cố Phương Nguyên vào phòng nghe điện thoại, lúc đi ra anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lục Y Y, mỉm cười ngốc nghếch với anh, "Anh về rồi?"
Đây là uống say à?
Cố Phương Nguyên hơi nhức đầu, anh hơi cúi người xuống, "Anh đưa em về nhà."
"Không muốn."
Vừa dứt lời, cơ thể mềm mại của Lục Y Y bò tới.
Đôi môi mang theo mùi rượu hôn lên môi anh, "Khó chịu..."
Cô nằm trên vai Cố Phương Nguyên, ngón tay không chịu yên phận mà sờ soạng lung tung.
Ánh mắt Cố Phương Nguyên tối sầm lại, anh cố kìm nén dục vọng, "Lục Y Y, đừng lộn xộn."
"Anh là bạn trai của em à?" Lục Y Y hỏi anh.
Cố Phương Nguyên không cách nào phản bác, "Ừ."
"Vậy chúng ta ngủ chung đi." Lục Y Y dịu dàng nói, "Nếu không thì chia tay."
Cố Phương Nguyên nghiến răng, anh ôm Lục Y Y đi vào phòng, anh nói, "Lục Y Y, đây là em tự tìm đấy!"
-
Một đêm xuân.
Cố Phương Nguyên vẫn nhớ những gì Lục Y Y đã nói tối qua, kết quả ngàu hôm sau cô gái này tỉnh lại đã đá anh.
Lục Y Y ăn mặc chỉnh tề, cô cầm túi xách nhỏ của mình lên, vẫy tay với Cố Phương Nguyên, "Bye bye."
"Lục Y Y!" Cố Phương Nguyên nghiến răng nghiến lợi, "Em nói lại lần nữa!"
"Em nói chia tay đấy." Lục Y Y bình tĩnh nhìn anh, có chút không hiểu, "Hôm nay không phải vừa tròn một tháng sao?"
Cố Phương Nguyên sắp bị vẻ thản nhiên của Lục Y Y chọc cười, "Tối hôm qua em ngủ với anh."
Lục Y Y: "Tối hôm qua chúng ta là bạn trai bạn gái."
Cố Phương Nguyên: "...!Em không thấy mình nên chịu trách nhiệm với anh sao?"
"Em không nghĩ như vậy." Lục Y Y thở dài, cô còn đi an ủi Cố Phương Nguyên,"Cẩn thận một chút, suy nghĩ kỹ, thật ra thì chuyện này anh cũng không thua thiệt đúng không?"
Cố Phương Nguyên: "..."
Lục Y Y rời đi, vô cũng thản nhiên, vòng bạn bè của cô ngày nào cũng tràn ngập những bức ảnh tiệc tùng.
Cố Phương Nguyên cảm thấy mình rất đau, lần đầu tiên bị trap, anh không cam lòng.
Sau khi được Văn Ý làm cho thức tỉnh, Cố Phương Nguyên quyết định, anh muốn thay dân trừ hại, tiếp nhận cô nhóc cặn bã này.
Lục Y Y nhìn Cố Phương Nguyên, cô nói, "Có sao nói vậy, chúng ta chia tay, ai cũng có cuộc sống của mình."
Cố Phương Nguyên nhăn mặt, "Anh thích em."
Lục Y Y không ngạc nhiên chút nào, cô chỉ "Ừ" một tiếng, "Nhưng em không thích anh."
"Dù sao thì trap boy trap girl yêu nhau cũng không quan tâm thích hay không." Cố Phương Nguyên nói, "Anh xem hình trên vòng bạn bè của em, không có người đàn ông nào đẹp trai hơn anh, em vẫn là ở bên anh đi."
"Không muốn!" Lục Y Y xụ mặt nhìn anh, "Em không ở bên bạn trai cũ!"
Cố Phương Nguyên tức giận, trực tiếp bế ngang người cô lên, không để ý Lục Y Y đang giãy giụa, "Anh có chỗ nào không tốt?"
Lục Y Y suy nghĩ một lát, "Chị Văn Ý nói bạn gái của anh rất nhiều, là một tên cặn bã!"
Cố Phương Nguyên: "..." Em là trap queen còn không biết xấu hổ mà nói anh?
Bỗng nhiên anh cảm thấy bất lực, Cố Phương Nguyên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Y Y, "Không sao, anh có thể theo đuổi em."
-
Sống hơn hai mươi năm, Cố Phương Nguyên chưa từng nghiêm túc theo đuổi con gái.
Vì để lấy lòng "Cặn Bã Lục", Cố Phương Nguyên đành phải giở trò.
Chẳng qua là Lục Y Y này, kinh nghiệm cũng lão luyện, có thủ đoạn gì mà cô chưa từng thấy qua.
Cố Phương Nguyên theo đuổi một thời gian dài, chịu rất nhiều thất bại.
Anh cầm hoa, vẻ mặt ai oán nhìn Lục Y Y, "Lục Y Y, em không có trái tim!"
Sao làm loạn giống trẻ con vậy?
Lục Y Y nhịn cười, cô chọc chọc lên mặt Cố Phương Nguyên.
Người đàn ông rất bất mãn, quay mặt đichỗ khác.
"Ngoan." Lục Y Y nhìn Cố Phương Nguyên, "Bất ngờ ngày hôm nay em rất thích."
Cố Phương Nguyên hỏi: "Không thưởng à?"
"Không có." Lục Y Y mỉm cười.
Cố Phương Nguyên không thể hiểu nổi sinh vật là phụ nữ, dáng vẻ ngoan ngoãn của Lục Y Y là một trap girl, người vô tư như Ngải Tư Ngôn thì tính tình nóng nảy, chứ đừng nói đến Văn Ý, không được bình thường nhất trong những thứ không được bình thường.
Cố Phương Nguyên cũng không ép buộc nữa.
Ít nhất trong khoảng thời gian này, Lục Y Y độc thân.
Chủ yếu vẫn là anh trông quá kỹ, không người đàn ông nào dám tiến lên.
"Được rồi, như vậy cũng tốt." Cố Phương Nguyên ôm người vào trong lòng, nhìn thấy Lục Y Y tức giận trừng mắt nhìn anh, "Buông ra, tên háo sắc!"
Nhanh chóng hôn lên môi Lục Y Y, Cố Phương Nguyên có chút phiền não, "Anh cảm thấy trước đây anh cặn bã quá, cho nên ông trời phái em xuống để trừng phạt anh."
Lục Y Y ghét bỏ, "Anh không cảm thấy em là một phần thưởng à?"
Cố Phương Nguyên cười, "Ừ, em nói đúng."
-
Vào đêm Lục Y Y xảy ra chuyện, Cố Phương Nguyên đưa cô bị dọa sợ về nhà.
Anh vẫn luôn đi theo sau, cô không sao, nhưng mà lần đầu tiên gặp phải chuyện này, có lẽ là đã bị dọa sợ.
"Đừng sợ." Cố Phương Nguyên nhẹ nhàng dỗ dành Lục Y Y, anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng Lục Y Y.
Người ta thường nói đi đêm có ngày gặp ma.
Bạn trai cũ của Lục Y Y là người có tính chiếm hữu rất cao, tối nay đi theo Lục Y Y, muốn ra tay, bị Cố Phương Nguyên ngăn lại.
Lục Y Y bình tĩnh lại, vẫn còn có chút sợ hãi, "Anh ta sẽ trở lại tìm em sao?"
"Anh đảm bảo sẽ không." Anh lăn lộn lâu như vậy, quen nhiều bạn như vậy, Cố Phương Nguyên vẫn có một số mánh khóe.
Lục Y Y gật đầu, cô đột nhiên ôm lấy Cố Phương Nguyên, giọng nói có chút run rẩy, "Cảm ơn anh."
Nếu như tối nay không có Cố Phương Nguyên, Lục Y Y thật sự không biết mình nên làm gì nữa.
Cố Phương Nguyên ôm lấy cô gái nhỏ trong lòng mình, không nỡ nói nặng lời, chỉ nhẹ nhàng an ủi cô, "Sau này anh đưa em về."
"Được." Lục Y Y cọ cọ lên ngực Cố Phương Nguyên.
Cô cũng không phải là không tim không phổi gì, Cố Phương Nguyên tốt với cô, cô vẫn luôn nhớ.
Cô ở trong lòng Cố Phương Nguyên, Lục Y Y ngẩng đầu lên hỏi anh, "Anh định đến khi nào thì không theo đuổi em nữa?"
Sắc mặt Cố Phương Nguyên tối sầm xuống, anh tức giận nói, "Kiếp sau đi!"
"Ồ." Lục Y Y cúi đầu xuống, ở góc độ mà Cố Phương Nguyên không thấy được, cô mỉm cười rạng rỡ.
-
Lục Y Y vẫn là không từ bỏ, cô cố chấp muốn là một tên cặn bã, còn nghiêm túc dạy dỗ Cố Phương Nguyên, "Mẹ em nói, trên thế giới này có rất nhiều người, không thử thì làm sao biết ai hợp với mình nhất."
Cố Phương Nguyên: "..." Chẳng phải mẹ em với mẹ anh muốn tác hợp hai người chúng ta sao?
Anh tự hỏi sao mẹ Lục Y Y vừa nhìn thấy anh đã rất dịu dàng, sao lại có chuyện như vậy!
Cố Phương Nguyên giữ lấy cằm Lục Y Y, anh nói, "Nhưng mà sau khi gặp được em, anh không muốn thử thêm ai nữa."
Lục Y Y ngẩn người ra, cô có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nhăn mặt nói, "Lỡ như thì sao?"
"Không có lỡ như." Cố Phương Nguyên hỏi cô, "Bỏ lỡ anh, em đi đâu tìm được người đàn ông tốt với em hơn anh?"
Lục Y Y phản bác, "Anh tốt chỗ nào?"
Cố Phương Nguyên đếm cho cô, "Anh sẽ nấu cơm cho em, đưa em về nhà, xoa bóp cho em, cùng em đi học, dẫn em đi chơi.
Những thứ em muốn, có cái nào anh không làm được?"
Đúng thật, Cố Phương Nguyên tốt hơn tất cả những người bạn trai trước đây của cô cộng lại.
Lục Y Y có hơi phân vân, "Nhưng mà..."
"Còn nữa, không phải em sợ gặp biến thái sao?" Cố Phương Nguyên nhắc nhở cô.
Nhớ đến chuyện ngày hôm đó, Lục Y Y rùng mình một cái.
Cố Phương Nguyên tranh thủ chớp lấy cơ hội, "Nếu như em không đồng ý, sau này người đưa đón em miễn phí cũng không còn."
Lục Y Y: "..."
"Nghe nói gần đây khu nhà của em an ninh không tốt.
Em lại thích chơi, đêm hôm về nhà, cũng không biết có an toàn không..."
Lục Y Y: "Em em em đồng ý!"
Cố Phương Nguyên ngây người, anh nhìn chằm chằm Lục Y Y, "Lặp lại lần nữa."
Lục Y Y nhìn anh cười, ngoan ngoãn nói, "Vừa rồi em nghiêm túc suy nghĩ một chút, em nên chịu trách nhiệm với anh.
Vậy nên anh Cố, anh làm bạn trai em nhé?"
Cố Phương Nguyên đè khóe miệng xuống, anh giả vờ nghiêm túc nhìn Lục Y Y, "Em lặp lại lần nữa, anh phải ghi âm.
Còn nữa, thêm một câu, không có sự cho phép của anh, không được đơn phương chia tay."
Lục Y Y: "Sao anh ngây thơ vậy?"
"Em có nói không?"
Lục Y Y không có cách nào, "Nói thì nói."
Rất lâu sau này, Cố Phương Nguyên lại nhớ tới chuyện này, "Em chỉ muốn anh làm vệ sĩ miễn phí cho em phải không?"
Lục Y Y ăn kẹo thỏ trắng, cô phản bác, "Không phải."
Cố Phương Nguyên: "?"
Lục Y Y bóc một viên kẹo đưa cho Cố Phương Nguyên, cô ghét bỏ, "Ôi này, thật ra thì người đàn ông đó là do mẹ em tìm đến, anh ngốc thật đấy, mẹ em suýt chút nữa vì chuyện này mà không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó mẹ em cảm thấy, người đàn ông ngốc nghếch chỉ biết bảo vệ em, dường như như cũng không tệ."
Hoàn thành..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...