Ban ngày ngủ quá nhiều, ban đên đến tận hai ba giờ, Văn Ý mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy đã là giữa trưa rồi.
Bên cạnh không còn hơi ấm, Văn Ý vươn vai.
Khi cô hắt nước lạnh lên mặt, cô vẫn chưa tỉnh hẳn.
Ngón tay cô sờ lên trên bụng mình, trong này...!Thật sự có một bé con.
Bé con của cô và Thẩm Ôn Đình.
Cô không thể mặc quần áo bó sát người nữa, tránh bị siết bụng.
Không thể mặc quần áo quá phong phanh, phải mặc quần áo giữ ấm.
Ánh mắt cô đang do dự giữa chiếc váy nhỏ và áo len, thì có một bàn tay từ phía sau vươn lên, giúp cô giữ lại chiếc váy màu đỏ, "Em mặc váy cũng được, nhưng phải mặc thêm áo khoác."
Văn Ý yêu cái đẹp, Thẩm Ôn Đình vẫn luôn biết.
Trước đây vì chuyện quần áo mà cô còn ầm ĩ với anh.
Bây giờ đã là mùa xuân, tiết trời trở nên ấm áp hơn, mặc dù Thẩm Ôn Đình lo lắng, nhưng anh cũng không muốn tước đi quyền ăn mặc của Văn Ý.
"Được." Văn Ý gật đầu, cô lại đi tìm nội y.
Thẩm Ôn Đình lịch sự xoay người lại, anh nói với cô, "Ông nội đã biết rồi, em thay quần áo xong thì xuống ăn cơm trưa."
"Ừ." Văn Ý cúi đầu, cô thay quần áo xong.
Thẩm Ôn Đình đang đưa lưng về phía cô, anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám đơn giản.
Trái tim Văn Ý rung rinh, cô bước đến ôm lấy Thẩm Ôn Đình, cọ một cái, giọng nói mềm mại như đang làm nũng, "Hôm nay sao anh không đi làm?"
"Ở cùng em." Thẩm Ôn Đình xoay lại, anh hôn lên trán cô, "Sợ em căng thẳng."
Bản thân mình vẫn còn là một đứa trẻ, bỗng nhiên lại có thêm một hat đậu nhỏ ở trong bụng.
Thẩm Ôn Đình lo lắng, Văn Ý sẽ sợ hãi, sẽ không biết phải làm thế nào.
Thẩm Ôn Đình vẫn luôn như vậy, luôn đặt cô ở vị trí đầu tiên.
Ngải Tư Ngôn cũng đã từng nói, bỏ lỡ Thẩm Ôn Đình, cô sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông nào đối xử tốt với cô như vậy.
Văn Ý ngẩng đầu lên hôn anh, cô nhỏ giọng nói một câu, "Em yêu anh."
Thẩm Ôn Đình hơi giật mình, "Nói lại lần nữa."
"Không nói.
đâu" Văn Ý hơi ngượng ngùng, cô rúc vào lòng Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình khẽ cười.
Sau đó, một giọng nói vang lên từ trong vòng tay anh.
"Thẩm Ôn Đình, em yêu anh."
_
Bởi vì cô mang thai, nhà họ Thẩm đã kích hoạt mức cảnh báo cao nhất.
Tất cả những góc nhọn trong nhà đều được bọc lại, góc bàn cũng được xử lý qua.
Trước đó dì giúp việc đã đi học một khóa dinh dưỡng, bây giờ mỗi ngày dì đều thay đổi món để bồi bổ cho Văn Ý.
Mang thai được hai tháng, hiện tượng ốm nghén của Văn Ý vô cùng rõ ràng.
Cô không ăn được cá, vừa nghe mùi đã cảm thấy khó chịu.
Ông nội Thẩm rất đau lòng, mỗi lần ông nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Văn Ý, ông không nhịn được mà nhìn Thẩm Ôn Đình, "Cơ thể thế này còn chưa điều dưỡng xong đang mang thai, cònkhông biết khắc chế một chút."
Văn Ý âm thầm chọc thủng bao cao su: "..."
Thẩm Ôn Đình không giải thích, anh gắp một miếng đậu hũ đưa đến miệng Văn Ý, dỗ dành cô, "Ăn một miếng đi."
Văn Ý cố nén cảm giác buồn nôn xuống, cô nói đỡ cho Thẩm Ôn Đình, "Ông nội, anh ấy cũng vì tốt cho con, sinh sớm cho xong.
Đợi sau này con lớn tuổi rồi, sinh con sẽ rất cực."
Ông nội Thẩm hừ một tiếng, "Con lại đứng về phe nó."
"Ai bảo anh ấy là chồng con." Văn Ý nhìn ông nội Thẩm, cô mỉm cười ngọt ngào.
Ông nội Thẩm còn định nói thêm gì nữa, cổ họng ngưa ngứa, ông vội vàng che miệng, nặng nề ho khan.
Thẩm Ôn Đình cố gằng đè xuống cảm giác bồn chồn của Văn Ý, anh rót ly nước nóng, nhẹ nhàng vuốt lưng cho ông nội Thẩm, "Ông nội, mấy ngày nay ông ăn món mặn nhiều rồi, ngày mai con nói dì làm nhiều món chay."
"Con dám!" Ông nội Thẩm tức giận trừng mắt nhìn anh, "Bây giờ Tiểu Ý đang mang thai cần nhiều dinh dưỡng, ăn thịt nhiều vào."
Thẩm Ôn Đình không biết phải làm sao, anh đành phải thở dài, "Được, đều nghe ông.
Nhưng mà ông ăn nhiều món chay một chút."
"Khụ khụ..." Ông nội Thẩm lại không nhịn được mà ho khan, suýt chút nữa thì không thở nổi nữa.
Qua một lúc lâu, ông mới nhìn hai người, ông trấn an nói, "Đừng lo lắng, ông nội thật sự không sao."
Văn Ý cắn môi, hốc mắt cô đỏ lên.
Bác sĩ nói, thời gian của ông nội không còn nhiều nữa.
Cũng may là chăm sóc không tệ, vẫn còn chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa.
Sau khi nghỉ trưa, Văn Ý cùng ông nội Thẩm nghỉ ngơi ngoài đình viện.
Mới đó mà mùa hè đã đến rồi, ngoài vườn sau không còn dáng vẻ chán ngắt nữa, vạn vật hồi sinh, tràn đầy sức sống.
Ông nội Thẩm nhìn hoa cỏ trong vườn sau.
Những bông hoa ngọn cỏ này tràn đầy sức sống, còn ông đã sắp đi đến cuối cuộc đời.
"Ông nội, mấy hôm nay thời tiết rất tốt, ông nhớ ra ngoài phơi nắng nhé." Văn Ý nắm bả vai ông nội Thẩm, giúp ông xoa bóp, "Ngày mai phải đến bệnh viện kiểm tra, ông đấy, đừng làm ầm ĩ lên nữa."
Nửa tháng kiểm tra sức khỏe một lần, lần trước ông nội Thẩm chê mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện quá khó ngửi, làm loạn một lúc lâu không chịu đi.
"Hừ, kiểm tra tới kiểm tra lui không phải vẫn vậy thôi sao!" Ông nội Thẩm cố làm ra vẻ tức giận.
"Vậy cũng phải kiểm tra chứ ạ." Văn Ý kiên nhẫn nói lý lẽ với ông nội Thẩm, thấy vẻ mặt vô cùng cố chấp của ông nội Thẩm, cô lại nói, "Nếu như ông không đi, tháng này con cũng không đi khám thai."
"Đúng là vớ vẩn!" Ông nội Thẩm tức giận nói.
Văn Ý le lưỡi, cô làm nũng với ông nội Thẩm, "Con không quan tâm, dù sao thì chuyện này ông nội phải nghe con."
Ông nội Thẩm hết cách với cô, "Được được được."
Ông chỉ là không muốn sau mỗi lần kiểm tra, ông lại nhìn thấy vẻ mặt thương tâm muốn khóc của Văn Ý mà thôi.
Một đời người, dù gì cũng phải ra đi.
Ông chỉ sợ là Văn Ý đang mang thai, không chịu nổi, sẽ tổn hại nhiều đến cơ thể.
_
Văn Ý mang thai, công việc ở studio cũng giảm bớt, chỉ là vất vả cho Phó Thừa Ảnh.
Ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, vì thế Văn Ý ở nhà một tháng, ngoại trừ hoàn thành bản thảo, cô hoàn toàn không có việc gì.
Phó Thừa Ảnh không có vấn đề gì, không chỉ có thêm tiền tăng ca, anh còn có thêm cơ hội để gặp người trong lòng mình.
Bây giờ cứ để cho Văn Ý nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải quan tâm quá nhiều.
Văn Ý mang thai, bản thân cô cũng không có cảm giác gì nhiều, vẫn ăn uống như bình thường, chỉ là thỉnh thoảng cơ thể không được thoải mái.
Ngược lại thì Thẩm Ôn Đình, người sắp được làm cha, nhìn có chút lo lắng.
Bây giờ cô đã mang thai được bốn tháng, thai nhi đã ổn định, Thẩm Ôn Đình mới để cho Văn Ý đến studio.
Chỉ là trong thời gian rảnh rỗi, anh vẫn để Văn Ý ở bên cạnh mình.
Mỗi giây mỗi phút đều nhìn thấy cô, một khi không nhìn thấy Văn Ý, Thẩm Ôn Đình lại bắt đầu nóng nảy.
Cô đặt chiếc bút cảm ứng xuống, Văn Ý xoay xoay cổ tay, bụng bắt đầu đói.
Mê ngủ nghiện ăn, nhiều lúc, Văn Ý cũng nghi ngờ rằng mình chính là Thao Thiết chuyển thế.
Nhưng mà ăn no xong rồi ngủ, Thẩm Ôn Đình vẫn cảm thấy cô là một chú heo.
(*) Thao Thiết là một hình tượng thường được tìm thấy trên các vật dụng bằng đồng thời nhà Chu và nhà Thương.
Thiết kế thường có hình dạng một gương mặt chính diện của thần thú, đối xứng hai bên, với cặp mắt to và thường là không có phần hàm dưới.
Cầm điện thoại lên, Văn Ý đi xuống lầu.
Lúc Thẩm Ôn Đình về phòng làm việc, anh không thấy người đâu.
Bạch Tiêu cầm tài liệu đi theo phía sau, "Sếp Thẩm, tài liệu này..."
"Đợi lát nữa nói sau." Thẩm Ôn Đình lại đi ra ngoài, đi tới thang máy, cửa thang máy phát ra một tiếng "Ting" rồi mở cửa ra, Văn Ý ở bên trong, cô đàn cầm một hộp Takoyaki ăn, trong tay còn cầm hai phần.
"Anh định đi ra ngoài à?" Văn Ý nhìn anh, trong miệng vẫn còn đang cắn nửa viên, cô lầm bầm hỏi anh.
Thẩm Ôn Đình bình tĩnh lại, anh cầm lấy chiếc túi trong tay Văn Ý, "Ra ngoài sao không nói với anh?"
"Chỉ một lát." Ở phía đối diện, Văn Ý nghĩ rằng Thẩm Ôn Đình đang bận họp, cô cũng lười nói.
Thẩm Ôn Đình kéo cô vào trong phòng làm việc, "Lần sau đi đâu thì nói với anh một tiếng"
"Ồ." Văn Ý lại ăn một viên Takoyaki, cô đưa đến miệng Thẩm Ôn Đình, "Ăn một viên nhé?"
Thẩm Ôn Đình lắc đầu.
Văn Ý nhìn anh, cô lấy một hộp sữa chua bên trong ngăn kéo, cô dựa người lên ghế sofa ăn tiếp.
Thẩm Ôn Đình im lặng vài giây, anh đi về phía Văn Ý, "Cái này ăn được à?"
"Được chứ." Văn Ý gật đầu, tay cô vô thức bảo vệ đồ ăn của mình, cô rất sợ sẽ bị Thẩm Ôn Đình cướp đi.
Thẩm Ôn Đình không nói gì, anh im lặng nhìn cô ăn xong, "Đi ngủ một lát nhé?"
"Bây giờ em không mệt." Văn Ý uống sữa chua, cô chớp mắt nhìn anh, "Chẳng phải anh vẫn còn việc phải làm sao?"
"Anh ôm em ngủ một lúc, em vẽ lâu vậy, nên nghỉ ngơi rồi." Thẩm Ôn Đình dường như rất cố chấp với việc để cô nghỉ ngơi, Văn Ý im lặng, "Em thật sự không buồn ngủ."
Đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình mím chặt lại, ánh mắt anh vẫn vậy, nghi ngờ nhìn bụng cô, "Hôm nay bảy giờ em thức dậy, vẽ suốt một buổi sáng, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi."
Văn Ý dở khóc dở cười, trí nhớ của người đàn ông này tốt như vậy, anh toàn dùng để nhớ những chuyện thế này thôi à?
Đưa tay ra, Văn Ý nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày đang cau lại của Thẩm Ôn Đình, "Thẩm Ôn Đình, anh đừng căng thẳng như vậy, em và bé con đều khỏe mạnh.
Anh hãy chuyên tâm kiếm tiền nuôi gia đình đi."
Thẩm Ôn Đình: "Không vội, đợi lát nữa em sẽ buồn ngủ đấy."
Văn Ý ra vẻ rành rọt, "Hôm nay em ngủ đủ rồi!"
Thẩm Ôn Đình hơi cau mày lại, anh cầm tài liệu rồi ngồi cùng cô trên ghế sofa.
Văn Ý lập tức lao tới, Thẩm Ôn Đình điều chỉnh lại tư thế, để cô dễ dựa vào người anh hơn.
Cô tựa lên vai Thẩm Ôn Đình, Văn Ý rút một xấy giấy màu bên cạnh.
Gần đây cô thích gấp sao, có lẽ là do điện thoại của cô bị Thẩm Ôn Đình cất đi.
Mới gấp được vài ngôi sao, Văn Ý ngáp một cái, cô quay đầu lại nhìn đôi mắt trong veo của Thẩm Ôn Đình, cô nói, "Em mệt rồi."
Vừa rồi cô không buồn ngủ.
Bây giờ ăn no rồi, nghỉ ngơi được một lúc, cô buồn ngủ rồi.
Thẩm Ôn Đình bế ngang người cô lên, đôi mắt trong veo của người đàn ông dưới ánh đèn nhìn rất đẹp mắt.
Khoảng thời gian này rất vất vả, cằm anh nhọn hơn lúc trước rất nhiều.
Văn Ý vô thức sờ lên chiếc cằm không rõ ràng của mình, cô buồn buồn không vui mà kéo cà vạt của Thẩm Ôn Đình, "Em có mập không?"
Thẩm Ôn Đình suy nghĩ vài giây, anh thành thật trả lời, "Mập."
Văn Ý càng thêm buồn bực, "Chỗ nào mập?"
Thẩm Ôn Đình đặt cô xuống giường, giúp cô đắp kín chăn lại, anh nhàn nhạt lên tiếng, "Em cảm thấy chỗ nào của mình không mập?"
Văn Ý: "...??" Anh sắp mất đi em bé đáng yêu của anh rồi!
Anh nhìn thấy hết vẻ tức giận của cô, Thẩm Ôn Đình bật cười, anh giữ lấy đầu của Văn Ý rồi hôn cô, giọng nói trầm khàn vang lên giữa răng và môi.
"Em mập anh cũng thích."
_
Nhiệt độ của mùa hè quá cao, Văn Ý không muốn ăn chút nào, cô ăn một chén cơm thì không ăn nữa.
Đến chín giờ, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang yên lặng vẽ tranh, "Em đói không?"
Bình thường giờ này, Văn Ý đã bắt đầu đòi ăn khuya rồi.
"Không đói." Văn Ý lắc đầu.
Thẩm Ôn Đình đóng laptop lại, anh đi đến sau lưng Văn Ý, thấp giọng nói, "Tối nay em không ăn nhiều."
"Không có khẩu vị gì cả." Cô muốn ăn kem, lẩu, nhưng sợ bị đau dạ dày.
Thẩm Ôn Đình nói: "Không đói thì cũng ăn đi, đừng để bụng rỗng."
Mọi người đều nói phụ nữ mang thai đều hay lo lắng căng thẳng, nhưng Văn Ý lại cảm thấy Thẩm Ôn Đình đã thay cô gánh chịu những thứ này rồi.
Cô dừng bút trong tay lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Ôn Đình, cô mỉm cười, "Thẩm Ôn Đình, em chỉ là đang mang thai thôi, không phải em không thể tự chăm sóc bản thân mình."
Từ sau khi cô mang thai, Thẩm Ôn Đình nói nhiều hơn lúc trước nhiều.
Có những lúc anh nói liên tục, căng thẳng quá mức.
Thẩm Ôn Đình sờ lên bụng cô, anh lại không dám dùng lực quá mạnh, anh nghiêm túc nhìn cô, "Văn Ý, đây là lần đầu tiên anh làm cha."
Vì thế anh rất cẩn thận, sợ làm tổn thương hai cục cưng của mình.
Bụng Văn Ý hơi động đậy, cô hôn lên mặt Thẩm Ôn Đình, "Em biết chứ, anh đã làm rất tốt rồi."
Còn tốt hơn cô tưởng tượng nhiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...