Sở Vĩnh Ninh trong lòng thật mờ mịt, hắn nhớ hắn có quen biết cô nương nào ở thế giới này đâu? Bất quá mặt hắn vẫn lãnh đạm như cũ, biểu tình không chút biến hoá, hỏi: "ai cơ?"
"Chính là vị cô nương hôm trước chặn xa ngựa của ngài, nàng đang đứng ở trước phủ, đuổi mãi không đi, có cần.
.
"
Nguyên lai là vậy, Sở Vĩnh Ninh tuỳ ý phất tay, nói: "để nàng vào đi"
Đoá Nhi thật sợ hãi bước vào, cả người căng thẳng tới trước mặt Sở Vĩnh Ninh, nàng mặc bộ vải thô cũ, trên mặt không còn hiện ra vài nét thương tâm, nhưng bộ dáng trông thật tiều tuỵ, da nàng hơi ngăm, tuy vậy ngũ quan lại cực kỳ thanh tú, đường nét rõ ràng, nếu dưỡng tốt cũng sẽ được coi là một đại mỹ nhân.
Sở Vĩnh Ninh liếc mắt nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "ngươi tới đây làm gì?"
"Ân vương gia đối với dân nữ đếm không hết, dân nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài" vừa nói nàng vừa quỳ xuống đất, người giọng nói nàng run run, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Sở Vĩnh Ninh xoa xoa trán, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Không cần, tiện tay mà thôi"
"Đối với vương gia chỉ là tiện tay, nhưng đối với dân nữ việc đó là quyết định cả cuộc đời mình, nếu không có vương gia, chắc chắn giờ này dân nữ đã bán mình vào lầu xanh đổi lấy tiền chôn chôn cất cha rồi" nàng khóc thân thể run rẩy theo từng đợt, càng nói Đoá Nhi càng khóc tới lợi hại, nàng trán đập xuống đất vài cái, nói tiếp: "xin vương gia đồng ý thu nhận tiểu nữ, tiểu nữ, ân này phải báo, tiểu nữ nhất định nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ngài"
Sở Vĩnh Ninh rũ mắt xuống, mi mắt dài cụp xuống tạo thành bóng râm nhỏ, không biết nghĩ gì, hắn im lặng một lúc sau đó tuỳ ý nói: "vậy thì ở lại đi"
Sau đó hắn quay sang đối với quản gia: "sắp xếp cho nàng một chỗ ở"
"Đa tạ, đa tạ vương gia"
Sở Vĩnh Ninh: "Không cần, ngươi có thể tuỳ thời rời đi"
Sáng sớm thức dậy, ánh dương từ bên ngoài tràn vào trong phòng, gió bay thoang thoảng, mùi trầm hương lan toả khắp không gian, Sở Vĩnh Ninh ngồi nhìn một bàn toàn đồ ăn khẽ câu môi lên cười, quả nhiên là người có tiền có khác, khi xưa hắn viết tiểu thuyết trên mạng mỗi ngày đều vội tối mắt tối mũi, đành phải pha mì ăn qua ngày.
Hiện giờ thì có thể từ từ hưởng thụ, bất quá ăn xong không bao lâu hắn lại phải vào cung gặp hoàng thượng.
Nhìn tới thân hình nhỏ nhắn, mặt đang căng lại cầm cung tên hắn bất giác mỉm cười một chút, đi tới bên cạnh hỏi: "hoàng thượng đây là đang luyện cung?"
Sở Mạc Nhiên giật mình một cái, nhìn thấy người bên cạnh lông mày không nhịn được nhíu lại với nhau, hắn nhỏ giọng hô: "hoàng thúc"
"Hoàng thượng cầm cung tư thế không chuẩn, để ta tới chỉ" nói rồi Sở Vĩnh Ninh tiến tới, bàn tay nắm chặt lấy tay đang cầm tên của Sở Mạc Nhiên, giúp hắn cầm đứng tư thế, kéo dài mũi tên ra.
"Tay cầm cung nhất định phải dùng sức, người đứng thẳng, nhắm thẳng vào bia ngắm, lực tay của hoàng thượng còn yếu quá" Sở Vĩnh Ninh vừa nói, vừa giúp Sở Mạc Nhiên kéo cung, giọng nói trầm ấm phát ra bên ngoài.
Ở tư thế này, Sở Mạc Nhiên gần như đều bị Sở Vĩnh Ninh ôm trọn, đầu hắn chạm vào ngực Sở Vĩnh Ninh, lại ngửi được mùi hương như có như không từ trên người hắn, bên tai đều nghe thấy giọng nói tràn đầy từ tính, phiêu đãng khiến người ta trầm mê, bất giác đầu óc Sở Mạc Nhiên đều ong ong, tầm mắt càng mơ hồ.
Phật!!
Cung bắt ra bên ngoài, nhắm thẳng vào giữa hồng tâm khiến Sở Mạc Nhiên thanh tỉnh một chút, hắn nhìn chằm chằm vào mũi tên, không biết là đang nghĩ gì.
"Bệ hạ thật giỏi" nói rồi Sở Vĩnh Ninh vươn tay lấy thêm vãi mũi tên, hướng dẫn Sở Mạc Nhiên lại từng chút một.
Cứ như vậy một mũi tên, lại một mũi tên đâm thẳng bia ngắm, Sở Vĩnh Ninh không nhịn được cười, hắn vốn lớn lên đã đẹp, hiện tại cười lên tựa như một đoá hoa chậm rãi nở rộn, điên đảo mê hoặc chúng sinh, khung cảnh xung quanh cũng trở thành phông nền cho hắn.
Sở Mạc Nhiên nhìn ngẩn cả người, một lúc sau mới hoàn hồn lại, tay cầm cung cũng tăng thêm lực đạo, bắn liên tiếp vài mũi tên.
"Nếu đã như vậy, bắt đầu từ ngày mai ta đích thân dạy hoàng thượng võ nghệ" dừng một chút, Sở Vĩnh Nhiên nhìn thẳng mặt Sở Mạc Nhiên hỏi: "bệ hạ thấy thế nào?"
Sở Mạc Nhiên nhìn chằm chằn hắn, một lúc sau lại cười ngọt ngào, hai mắt sáng lên, hô một tiếng: "đều nghe hoàng thúc"
Thời gian trôi đi thật nhanh, trong năm năm qua Sở Mạc Nhiên lớn lên không ít, ít nhất hiện giờ trên mặt hắn không còn vẻ ngây thơ như ban đầu nữa, làm việc bắt đầu cứng rắn lên, cũng đã có thể tự đưa ra nhiều quyết sách giải quyết việc nước việc nhà.
Hắn lúc này im lặng ngồi bên bàn trà, mặt mày tuấn lãng, con mắt đào hoa khẽ lướt qua người bên cạnh, cánh mũi thon dài, da trắng nõn, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mở ra thưởng thức chén trà.
"Hoàng thượng cũng đến tuổi lấy vợ lập phi rồi" Sở Vĩnh Ninh ngồi bên cạnh tuỳ ý nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...