Trên đường về nhà, tài xế không dám bật điều hòa lạnh quá, Giản Tư ngồi
ghế sau cảm thấy bí bách vô cùng, bèn hạ kính xuống. Cửa kính màu trà
vừa hạ xuống, hơi nóng dữ dội của ánh nắng trộn với khói bụi bên ngoài
xộc vào ngay lập tức, cô hơi choáng, vội nâng cửa kính lên với tâm trạng ngao ngán buồn bực.
“Hôm nay… Thành Hạo có đến công ty không?”
Cô rướn người về phía ghế lái, hỏi bác tài xế tên là Mạnh. Đột nhiên cô
rất muốn gặp Hề Thành Hạo, cuộc nói chuyện với Trương Nhu làm lòng cô
rối như tơ vò, giống như cô đang đi bộ trên đường, đột nhiên có người
ngáng chân, dù không đến nỗi bị ngã, nhưng nhịp chân đã rối loạn.
“Chuyện này… tôi phải hỏi tài xế của Tổng giám đốc.” Bác Mạnh hình như không
chắc lắm, Giản Tư gật đầu, ra hiệu cho bác ta gọi điện hỏi người tài xế
kia. Họ nhanh chóng nhận được tin, Hề Thành Hạo đang ở công trường ở
vùng núi phía Bắc.
“Bác đưa tôi đến đó.” Giản Tư dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, sau khi hạ quyết tâm thì tự dưng cảm thấy rất mệt mỏi.
Đường đến công trường không dễ đi, khấp kha khấp khểnh, mất một tiếng rưỡi
mới đến được khu đồi núi không được che phủ, bởi cây cối đã bị chặt hết
rồi. Giản Tư vừa xuống xe liền thấy trước mắt sáng lòa choáng váng, ánh
nắng chói chang khủng khiếp, không mở mắt nổi. Tiểu Trương là tài xế
riêng của Hề Thành Hạo vội vàng xuống xe đỡ cô, còn lấy trên xe một
chiếc mũ bảo hiểm đưa cho cô, Giản Tư đội vào thấy vừa nặng vừa bí, khó
chịu hết sức.
“Tổng giám đốc ở bên này ạ.” Tiểu Trương chỉ về
chỗ có nhiều máy đào đất và xe xúc: “Để tôi gọi điện thoại cho tổng giám đốc.” Tiểu Trương nghĩ Tổng giám đốc mà nhìn thấy phu nhân chắc chắn sẽ rất mừng rỡ, nên anh cũng phấn khởi theo.
“Không cần đâu, đừng
làm phiền anh ấy.” Giản Tư lắc đầu, chăm chú nhìn vào bóng người đằng
xa. Cho dù cách xa thế này, cô vẫn nhận ra Hề Thành Hạo chỉ bằng cái
nhìn đầu tiên, anh không mặc âu phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng,
dáng người cao ráo, vẫn nổi bật trong đám đông như thường. Có người chìa bản thiết kế cho anh xem, hình như anh đang căn dặn gì đó, những người
bên cạnh hơi nghiêng về phía anh, tập trung nghe anh nói. “ Mấy hôm nay… anh ấy đều ở công trường sao?” Cô khẽ hỏi.
Tiểu Trương thở dài
gật đầu: “Biết làm thế nào được, giai đoạn trước sắp phải đình công đến
nơi, công nhân náo loạn ầm ĩ cả lên, họ sợ không nhận được tiền lương,
đã làm loạn vài lần rồi. Bây giờ khó khăn lắm vấn đề mới được giải
quyết, đương nhiên tổng giám đốc phải đích thân xuất trận, cổ vũ nhuệ
khí binh lính. Công nhân thấy ông chủ lớn đến thì không còn lo công
trình bị trì hoãn, càng lao động hăng say hơn. Có điều như vậy tổng giám đốc phải vất vả rồi.”
Giản Tư dõi mắt về phía xa, không nói gì.
Những người bao đồng hay đưa chuyện lúc nào cũng rất đông đúc, Giản Tư nhìn
thấy có hai người chen vào đám đông, đứng cạnh Hề Thành Hạo hơi tí lại
quay đầu lại nhìn cô, Hề Thành Hạo lập tức bước nhanh về chỗ cô đang
đứng.
“Sao em lại đến đây?!” Anh nhìn cô, ánh mắt toát lên nét
mừng rỡ xen lẫn trách móc: “Trời nắng thế này, thật tùy tiện quá!” Có lẽ vì anh vừa mắng cấp dưới xong, vẫn đang đắm mình trong vị trí một ông
chủ, ở nhà cô chưa bao giờ được nghe thấy anh nói giọng điệu này. Cô
không giận, mà chủ động nhào vào lòng anh, ôm chặt eo anh.
Tiểu Trương và bác Mạnh vô cùng tinh mắt, lập tức chạy vòng qua đầu xe bên kia, giả bộ ngước mắt nhìn ngắm trời đất.
“A… người anh toàn là bụi, bẩn lắm.” Hề Thành Hạo có chút bất ngờ, trong
lòng cảm thấy vô cùng sung sướng, nên dù hơi xấu hổ với đám đông ở phía
xa, nhưng vẫn không nỡ đẩy cô ra.
“Em nhớ anh.” Cô tựa vào lòng anh, khẽ cất tiếng.
Hề Thành Hạo im lặng hồi lâu, từ ngày kết hôn đến bây giờ, đây là lần đầu
tiên Giản Tư chủ động trực tiếp bày tỏ tình cảm nồng thắm với anh, một
tiếng “nhớ” của cô đã đánh tan nỗi vất vả những ngày qua của anh. Chỉ
cần có thể chống đỡ một vùng trời cho cô, để cô tiếp tục có một cuộc
sống sung túc no đủ, thì dù anh phải vất vả khổ cực đến đâu, anh cũng
cam lòng.
Giản Tư cứ tưởng mình đã quen với vòng tay của anh,
nhưng hôm nay… hai cánh tay anh đã đem lại cho cô một cảm giác bình an
chưa từng có. Có lẽ Trương Nhu đã nói đúng, cái gì đã qua thì cho qua,
ân ân oán oán đời trước đã chất thành đống rồi, cô cũng không cần đem ra mổ xẻ, sau này, cô chỉ cần thật lòng đối xử tốt với anh là được.
Hình như Hề Thành Hạo cũng cảm nhận được sự dựa dẫm quyến luyến vượt quá mức bình thường của Giản Tư, anh đang định nói gì đó, thì di động lại vang
lên rất không đúng lúc, anh giơ tay lên nghe máy, bàn tay cô vẫn không
chịu thả lỏng, sự “bá đạo” ngọt ngào của cô làm anh bật cười, tựa như
cuối cùng thì ánh nắng cũng đã chiếu sáng tâm tư u ám của anh. Nhưng tin tức nghe được từ đầu dây bên kia lại làm cho ánh nắng đó mờ đi. “Cái
gì… Hề Kỉ Hằng đánh Đông Chính Dịch sao?” Giản Tư sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.
Vì Hề Thành Hạo thực sự không thể rời khỏi công trường,
nên chuyện này anh giao cho một luật sư, anh chỉ bảo Giản Tư đến đồn
cảnh sát đón Hề Kỉ Hằng về nhà. Giản Tư nhìn thấy Đông Chính Dịch trong
phòng tiếp dân của sở cảnh sát, một bên xương lông mày của anh ta bị
đánh vỡ, máu đóng vảy thành cục xấu xí, khuôn mặt tương đối sạch sẽ,
nhưng âu phục và cổ áo sơ mi loang lổ vết máu. Luật sư của anh ta ung
dung ngồi bên cạnh, thái độ cao ngạo. Lần này bọn họ hoàn toàn chiếm thế thượng phong sẽ trưng ra bộ mặt của ân nhân.
Giản Tư không nói chuyện với anh ta, Đông Chính Dịch cũng làm như không quen biết, chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.
Hề Kỉ Hằng bước ra từ một phòng khác cùng với luật sư riêng và vài người
cảnh sát, nhìn thấy Giản Tư thì hơi co người lại, quay mặt sang phía
khác, điệu bộ mất tự nhiên. Khóe môi anh có vết máu, một con mắt đã xanh tím, trông vừa nhếch nhác vừa buồn cười. Anh chạy về phía Giản Tư, lúc
đi qua Đông Chính Dịch và vị luật sư ngạo nghễ, anh hừ một tiếng khiêu
khích, ý nói dù bọn họ không tiếp tục truy cứu, như anh cùng chẳng thèm
cảm kích.
Đông Chính Dịch làm lơ, coi như không nhìn thấy Hề Kỉ Hằng.
Giản Tư kéo Hề Kỉ Hằng đi nhanh ra khỏi sở cảnh sát, giống như kéo một đứa
trẻ ngịch ngợm bướng bỉnh. May mà Đông Chính Dịch đã kí hợp đồng xong
xuôi với Gia Thiên, nếu không chỉ với vụ ẩu đả này, Giản Tư không còn
lòng dạ nào mà đi thăm dò ý nghĩ của anh ta nữa, có lẽ thỉnh thoảng cũng có lúc anh ta từ bi đột xuất.
“Sao anh lại cư xử lỗ mãng thế!
Chỉ toàn gây thêm rắc rối.” Trên đường về nhà, Giản Tư không nhịn được
lên tiếng trách móc. Quả nhiên Hề Kỉ Hằng vẫn là một cậu thanh niên hành xử tùy hứng, chẳng giúp được gì cho Thành Hạo cả, cô thấy buồn lòng
thay cho Thành Hạo. Hề Kỉ Hằng đúng là thành công thì không có, thất bại thì dư thừa.
“Thôi đi!” Hề Kỉ Hằng không nhịn được trước lời
trách mắng của chị dâu: “Cô thì làm anh ta yên lòng chắc? Lo cái thân
mình trước đi.”
Giản Tư lừ anh một cái, bảo bác Mạnh gọi cho dì
Lý, luộc mấy quả trứng gà, để xoa mắt cho Hề Kỉ Hằng. Đây là lần đầu
tiên cô lên tiếng trách mắng Hề Kỉ Hằng, dù như thế không giống mọi khi
và anh đang đốp trả không hề khách khí, nhưng so với sự thân mật giả tạo ngày trước, lúc mà mỗi người ôm ấp một mưu đồ riêng của mình, thì mối
quan hệ của họ lúc này trở nên tự nhiên và thành thật hơn, sau này hai
người có nhớ lại cũng thấy nhẹ nhõm gần gũi.
Trong tiếng kêu đau luôn mồm của Hề Kỉ Hằng, Giản Tư và dì Lý xử lý vết thương hộ anh, sau
đó bảo anh đi tắm, anh còn nằng nặc đòi ăn cơm do Giản Tư tự tay nấu mới chịu thôi, với lý do đánh nhau vừa tốn sức lại lập được công lớn. Sau
khi ăn uống no say, anh hài lòng lên gác ngủ một giấc, thật khiến người
ta vừa tức vừa buồn cười.
Chiều tối, Hề phu nhân bất ngờ đến
thăm. Giản Tư mặt mày lạnh tanh, ngồi trên sô-pha, không thể biểu lộ
được phép lịch sự cơ bản. Chắc là Hề phu nhân hay tin con trai đang ở
công trường phía Bắc nên mới cố tình đến tìm cớ gây sự với cô. Giản Tư
cũng cảm thấy bà ta nên xuất hiện, tang lễ của Hề Đồng Tiên đã xong xuôi đâu đấy, Hề phu nhân không có lý do nào mà không đến làm loạn một trận
vì thái độ ngứa mắt của cô lúc Hề Đồng Tiên sắp lìa trần.
Triệu
Trạch không có phản ứng gì với thái độ lặng thinh của Giản Tư, chỉ bình
thản ném cho dì Lý một cái liếc lúc dì đưa trà lên, dì Lý hiểu ý, vội
vàng bỏ đi, nhường phòng khách lại cho họ. Lần này Triệu Trạch đến một
mình, vẻ mặt trầm trọng, không thể đoán được rút cục bà ta định đối phó
với cô như thế nào. Giản Tư mặt không cảm xúc, ngồi trên ghế sô-pha, sự
phản kháng của cô đối với người đàn bà này sắp trở thành bản năng rồi.
“Tư Tư.” Triệu Trạch trầm giọng gọi tên cô, làm cô bỗng dưng rùng mình, một cảm giác không thể diễn đạt nhói qua tim, vừa nặng nề, vừa có chút bi
tráng, Triệu Trạch nhìn cái bụng nhô cao của cô một lúc mới nói tiếp:
“Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi.”
Ngón tay Giản Tư hơi run,
cuộc nói chuyện buổi sáng với Trương Nhu đã khiến cô thầm kinh hãi trong lòng, mặc dù đây cũng là điều khiến cô cô cùng đắn đo trăn trở, nhưng
khi Hề phu nhân bình tĩnh nói ra, hàm ý trong câu nói không khỏi làm cô
suy nghĩ.
“Trước khi chết, ông ấy…” Ánh mắt Triệu Trạch lướt
nhanh về phía cô: “… đã dặn ta, đừng tranh đấu với con nữa, đúng thế…
Đến thời khắc cuối cùng người ta mới nhận ra, cứ ấm ức mãi một chuyện,
tranh giành thắng thua, tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì. Mấy hôm nay ta
đã nghĩ rằng, nếu ngày xưa có thể rộng lượng với con hơn một chút, con
và Thành Hạo kết hôn, sinh đứa bé đó ra… thì lúc ông ấy ra đi, chẳng
phải sẽ nhìn thấy một đại gia đình hòa thuận hạnh phúc sao, nếu thế ông
ấy sẽ không… sẽ không…” Triệu Trạch lấy tay che mặt, dường như không
muốn để cho Giản Tư nhìn thấy nước mắt của mình.
Giản Tư cau
mày, những lời này của Hề phu nhân quả nhiên rất động lòng người. Trong
đó hình như cũng bao hàm cả sự hối hận và cảm ngộ sau tất cả những
chuyện bà đã gây ra với hai mẹ con Đông Chính Dịch, rất thích hợp với
tâm tư lúc này của cô. Nhưng cô đã từng nhiều lần chịu thiệt trước người đàn bà này, Giản Tư thực sự không dám tin bà ta, biết đâu Hề phu nhân
thậm chí còn đang hận cô hơn cả trước kia, và bà ta đã đào sẵn cạm bẫy
chờ cô nhảy xuống.
Vứt bỏ ân oán… Giản Tư thầm thở dài ngao
ngán, nói mới dễ dàng làm sao? Cô muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng người
khác có đồng ý không?
Thủ đoạn của người mẹ chồng này… cô đã
lĩnh giáo nhiều lần. Giờ cô không muốn trở thành người phải hứng chịu
hậu quả, cô không muốn thua lần nữa. Hề phu nhân đã nói những lời tha
thiết thành khẩn, chi bằng để bà ta thể hiện bằng hành động vậy.
Triệu Trạch đọc được suy nghĩ từ thái độ lạnh lùng của cô, hai bên đã bị tổn
thương nhiều, muốn bỏ qua hiềm khích chỉ bằng mấy câu nói suông là
chuyện tuyệt đối không thể, bà chỉ muốn thể hiện rõ thái độ lúc này của
mình: “Tư Tư, con không nên nghĩ rằng lòng khoan dung của ta chỉ là một
câu nói suông không chút giá trị.” Bà cười nhạt một tiếng: “Nếu ta muốn
bức con vào đường cùng thì dễ thôi, vì con đã chìa cho ta cái thóp trọng yếu của mình.”
“Ồ?” Giản Tư nhướng mày.
“Đông Chính
Dịch khiến Gia Thiên te tua như hiện nay, không khó tìm ra kẻ đồng lõa
trốn trong bóng tối. Chỉ có vài người có thể tiếp cận được với những tài liệu bí mật của Gia Thiên, Thành Hạo lại thận trọng như thế, kỳ thực
phạm vi rất nhỏ hẹp.” Triệu Trạch nhìn thẳng vào Giản Tư, dường như bà
đã nhìn thấu con người cô từ lâu.
Giản Tư cũng nhìn thẳng bà,
không chút sợ sệt, tại sao phải chột dạ chứ? Đến cả cảnh sát cũng không
tìm ra được chứng cớ cơ mà! Hơn nữa, nếu như Hề phu nhân có bằng chứng,
thì đã nhảy xổ vào làm khó cô từ lâu chứ chẳng nói tràng giang đại hải
như thế này. Bà ta chẳng qua chỉ muốn mượn đề tài này để nói chuyện của
mình, giả vờ muốn cô đặt quá khứ sang một bên, thực chất là chỉ muốn gạ
hỏi cô thôi. Cô cười lạnh, lúc nãy gần như cô đã mềm lòng trước lời nói
của bà ta, đúng là cô vẫn còn ngây thơ lắm.
“Lần này Gia Thiên
chỉ còn cách nuốt trọn nỗi ấm ức hòa với máu thôi, suy cho cùng thì Gia
Thiên không thể lần đến manh mối cuối cùng. Căn cứ vào tính cách của
Thành Hạo, con nói xem… tại vì sao?” Hề phu nhân cười u buồn.
Giản Tư sởn cả gai ốc, cái lạnh từ sống lưng lan ra toàn thân, lông tơ dựng
hết lên, chẳng nhẽ Hề Thành Hạo thật sự cũng nghi ngờ cô sao?
“Chắc con vẫn chưa biết phải không? Thành Hạo đã bán hết cổ phần mà nó có ở
công ty hợp tác với Tổng giám đốc Nguyễn, cộng thêm sự giúp đỡ của Tổng
giám đốc Nguyễn, nó mới đưa Gia Thiên vượt qua được cửa ải này. Kỳ thực
nếu chỉ vì muốn bảo vệ sản nghiệp của bố, thì nó cũng không cần dốc toàn bộ vốn liếng như thế. Gia Thiên đã sụp đổ thật, vừa hay đám cổ đông
đang kìm kẹp chân tay nó cũng bị đuổi sạch, dựa vào thực lực của nó lúc
này, chuyện khôi phục giang sơn là chuyện dễ như trở bàn tay. Nó làm như thế… có lẽ là muốn chuộc tội cho con!”
Giản Tư cố nén nhịp đập
điên loạn của con tim, gắng gượng cười nhạt: “Thật là ngậm máu phun
người, tôi chỉ là một thai phụ ở nhà chờ ngày sinh, sao lại thành tội
nhân của Gia Thiên được cơ chứ?” Cứng giọng thế nhưng cô không tài nào
khống chế được cơn run rẩy.
Triệu Trạch bật cười, khẩu khí đột
nhiên chậm lại: “Chuyện đã qua… quả thực ta không muốn nhắc đến nữa. Ta
chỉ cầu con có thể thành tâm thành ý đối tốt với Thành Hạo! Vì con, nó
đã vứt bỏ nhiều thứ như thế nào, chẳng lẽ con không nhìn thấy?! Chỉ cần
con làm người vợ tốt của nó, làm người mẹ tốt của đứa bé, thì con không
cho nó bước vào cổng nhà họ Hề, không nhận người mẹ này nữa… cũng không
sao.” Bà lại nghẹn ngào: “Ta cũng già rồi, còn sống được bao lâu nữa
chứ? Chồng ta thì đã chết, chỉ không yên lòng mỗi đứa con này thôi, chỉ
cần nó được hạnh phúc… ta còn tranh đấu cái gì nữa?” Giản Tư thở gấp,
tim đập nhanh quá mức cô có thể chịu đựng, cô thấy bụng quặn lên đau đớn từng cơn. Một dòng nước nóng từ nửa người dưới chảy tràn ra ngoài. Đột
nhiên cô sợ đến nỗi ruột gan vỡ nát… Lẽ nào tất cả những bình yên trước
mắt cô chỉ là ảo tưởng?
Cô sợ Hề Thành Hạo nhìn thấu những gì mình đã làm.
Phản ứng của Giản Tư làm Triệu Trạch hoảng sợ, bà lao đến bên cô, mặt mày
trắng nhợt, bà không ngờ những lời mình rút ruột rút gan bảo cô bỏ qua
hiềm khích lại gây ra hậu quả thế này. Nếu như đứa bé có bị làm sao, thì người làm bà nội sao có thể an hưởng những tháng ngày còn lại đây?!
Dì Lý nghe thấy tiếng gọi liền xông vào phòng khách, chỉ thấy Hề phu nhân
đang ra sức kéo Giản Tư ra khỏi sô-pha. Giản Tư giãy giụa trong đau đớn, còn Hề phu nhân thì đang cúi xuống, không cách nào khống chế được Giản
Tư, tư thế này rất dễ làm người khác hiểu lầm. Dì Lý đã làm công ở đây
một thời gian khá dài, dì hiểu rõ mồn một mối ân oán của mẹ chồng nàng
dâu Hề gia. Vốn sẵn có mối quan hệ tốt đẹp với Giản Tư, trong lúc nguy
cấp, dì lao đến đẩy Hề phu nhân lảo đảo sang một bên.
Lúc sau,
Hề Thành Hạo vội vàng lao đến bệnh viện. Anh đã kịp nghe thấy lời tường
thuật phiến diện nhuốm sắc thái tình cảm riêng của dì Lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...