Dấu Mộng

Trời mùa đông tối rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ngả về chiều. Sau khi ra
khỏi quán cà phê, Giản Tư cố ý đi dạo phố đến lúc sẩm tối mới về. Nhìn
căn nhà chìm trong ráng chiều, ánh đèn hắt lên khung cửa sổ và chiếc ô
tô Hề Thành Hạo đỗ tùy tiện trong sân, đột nhiên lòng cô dấy lên một cảm xúc bình yên ấm áp, tựa như cô thật sự thuộc về nơi này. Giản Tư co
người lại, chợt thấy mình cô độc và lạnh lẽo, không biết là bởi cơn gió
lạnh vừa lướt qua hay là bởi trí óc tỉnh táo mách bảo cô vĩnh viễn không bao giờ thực sự thuộc về người đàn ông chỉ đem đến cho cô sự ấm áp nhất thời.

Mặc dù đã về Gia Thiên làm việc, nhưng Hề Thành Hạo vẫn
cố gắng chối từ những cuộc nhậu nhẹt không cần thiết. Trong một tuần, số lần anh về nhà ăn tối nhiều hơn cô nghĩ, nhưng vô dụng, anh đã trở về
môi trường đó, thì không cần bố mẹ sắp đặt, chẳng sớm thì muộn anh cũng
bị công việc cuốn lấy.

Đẩy cửa bước vào nhà, cô thấy Hề Thành
Hạo mặc áo len mỏng đang đứng trong phòng nói gì đó với dì Lý, thấy cô
trở về thì lập tức mỉm cười bước nhanh ra phòng khách: “Dạo phố về rồi
hả em?” Anh nhìn hai tay trống không của Giản Tư, không dám chắc có phải cô thật sự vừa đi dạo phố không.

Giản Tư cởi áo khoác, cười
buồn gật đầu: “Ngày trước thiếu tiền, lúc nào cũng thèm mua nhiều thứ.
Giờ thì… lượn đi lượn lại cũng chẳng muốn mua gì.” Cô chớp chớp mắt, vẻ
mặt rầu rĩ.

Hề Thành Hạo cười ha hả, nắm chặt bàn tay lạnh giá
của Giản Tư trong tay mình: “Mùa xuân tới đi học lái xe nhé, ai bảo em
không thích thuê tài xế, mà đi bộ từ cổng khu chung cư vào đến nhà mình
cũng đủ bị cảm lạnh mất.” Anh trách móc.

Cô không nói gì, trong lòng vô cớ dậy lên nỗi thèm hơi ấm từ bàn tay anh.

©STENT

Hề Thành Hạo cảm thấy hôm nay Giản Tư quấn anh hơn, ăn cơm xong thì rúc
vào lòng anh, giống một con mèo nhỏ cần hơi ấm. Anh bị cô bám dính, cũng chẳng muốn đi làm nốt công việc còn dang dở, lười biếng dựa vào thành
giường, vừa xem tivi vừa vuốt ve cái đầu nhỏ tựa trên tay mình, trong

lòng mềm mại thư thái lạ thường. Anh thích Giản Tư nhõng nhẽo với anh,
sự kiên cường giả tạo mà cuộc sống ép cô phải có làm anh đau lòng buồn
bã. Khoảnh khắc này nhắc nhở anh, sự ra đi năm nào của anh đã khiến cô
phải chịu khổ sở biết bao.

“Thành Hạo…” Giản Tư khẽ gọi tên anh, ngón tay trắng nõn bật chiếc khuy trên áo anh, bộ dạng rất trẻ con, anh thấy hơi buồn cười, “Ừm” một tiếng. “Hôm nay… em đã đi gặp Kỷ Hằng.”
Mắt anh lóe lên một tia sáng, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên: “Ồ? Sao không
bảo cậu ấy đưa em về, ăn tối cùng chúng ta một thể.”

Cơ thể nhỏ
nhắn của Giản Tư từ vòng tay anh lăn xuống gối hai mắt nhắm chặt, bờ môi hơi run rẩy. Hề Thành Hạo trong lòng phiền não, ấn nút tắt tivi. Mỗi
lần hai người nhắc tới Kỷ Hằng, cảm xúc bực bội ngấm ngầm lại xuất hiện, anh sợ Giản Tư cho rằng anh không tin tưởng cô, vừa thương xót sự cô
đơn của cô vừa không muốn nảy sinh tranh cãi. Mặc dù chẳng nghi ngờ gì
mối quan hệ này, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu. Chẳng những anh không
thể bộc lộ tâm trạng thật của mình mà còn phải dùng vẻ mặt thản nhiên
nhất để che giấu nó. “Sau này em sẽ không gặp riêng anh ta, cũng không
muốn anh ta đến đây nữa.” Giản Tư điềm đạm nói.

Anh rất bất ngờ, nhưng không mở lời ngay tức khắc.

“Em sợ cậu ta sẽ trở thành Lữ Thanh thứ hai.” Khẩu khí của Giản Tư quyết
liệt lạnh lùng, khiến tim anh bất giác đau nhói, chuyện mẹ anh mua chuộc Lữ Thanh – người anh thuê về bầu bạn với Giản Tư đã gây ra những tổn
thất nặng nề về mặt tinh thần cô, không phải chỉ một lời xin lỗi của mẹ
anh là có thể hóa giải hết.

“Tư Tư…” Anh cau mày, đang định nói gì đó thì di động trong túi quần chợt đổ chuông, anh nhăn nhó bắt máy.

Lông mày Giản Tư hơi rướn lên, cô đợi mãi cuộc gọi vạch trần người phụ nữ có “Trái tim độc ác” của Hề Kỷ Hằng. Lúc này cô và người nhà họ Hề đang
tiến hành một trận chiến tâm lý, trong lúc Hề Thành Hạo vẫn đang hết
lòng thương yêu cô, tất cả những lời chỉ trích của người nhà họ Hề dành
cho cô đều bị xem như vu oan giá họa. Cô đang dồn sức ép bọn họ đến mức
không thể nhịn nổi nữa, phải lên tiếng vạch trần cô, mục đích chính là
khiến Hề Thành Hạo càng ngày càng thấy có ác cảm hơn với họ.


Chủ nhân cuộc gọi không đúng lúc này là Hề phu nhân, bà ta nhiệt tình nói
muốn đem một ít rau sạch không phun thuốc trừ sâu mua trực tiếp ở nông
trại ngoại ô đến cho vợ chồng cô. Sự can thiệp này vừa hay đụng tới nỗi
đau mới trỗi dậy của Hề Thành Hạo.

“… Không cần đâu!” Giọng anh
lạnh băng, “Không cần đâu! Không phải đã nói rõ rồi sao, sau này mẹ đừng có đến đây nữa!… Thôi không cần đâu!” Anh cúp máy, vứt di động kêu đánh “Cạch” một cái lên nóc tủ đầu giường, Giản Tư giật mình đánh thót. Cô
mở mắt ra, thấy anh mặt mày giận dữ.

“Tư Tư.” Anh ôm chặt cô:
“Anh đã nói, họ chỉ có thể bước vào ngôi nhà của chúng ta một lần duy
nhất, anh biết em không muốn gặp họ”.

Giản Tư tựa lên ngực anh, cơ thể mềm nhũn, gật đầu. Mỗi khi anh hết lòng bảo vệ cô như thế này… tim cô lại đau đớn.

Hề phu nhân rõ ràng không bận tâm đến lời cự tuyệt của con trai, bà ta căn thời gian rất chuẩn, khoảng mười giờ sáng khi Hề Thành Hạo đã có mặt ở
công ty, tài xế của bà mới xách đống túi đựng đủ loại rau đến trước cửa
nhà cô. Giản Tư vịn tay vào lưng sofa, lạnh lùng quan sát tài xế và dì
Lý bận bịu chuyển đồ vào nhà bếp.

Thực ra Hề phu nhân cũng dùng
kế sách giống Giản Tư, đều muốn dồn đối phương vào chỗ không nhịn nổi,
và biến mình trở thành “Người bị hại”.

Giản Tư nghe thấy di động của mình reo lên, cô tập trung lắng nghe một lúc, thì ra nó bị rơi trên ghế trong phòng ăn, cô đã đoán ra được là ai, nhìn dãy số thì quả nhiên không sai. Đương nhiên Hề phu nhân muốn ép cô vào đường cùng.

“Đã nhận được rau chưa?” Giọng nói của Triệu Trạch rất vui vẻ.

Giản Tư cười nhạt, biết rồi còn hỏi, chắc chắn trước khi gõ cửa tài xế đã gọi điện báo cáo với bà ta.

“Ta gọi điện cho con cũng không phải vì mấy chuyện vặt vãnh tủn mủn này
đâu, con còn nhớ Duệ Duệ chứ?” Lúc nhắc tới Duệ Duệ, giọng bà vô cùng

trìu mến, người không biết còn tưởng bà đang nói đến con gái mình.

Chương Duệ? Sao Giản Tư có thể quên được chứ, cô còn biết rõ mồn một Triệu Trạch muốn cô ta đóng vai gì.

“Bây giờ con trai có vợ thì quên mất mẹ già, không thèm về nhà thăm chúng
ta, ta và Đồng Tiên có chuyện muốn nói cũng không thể chủ động gọi điện
thoại cho nó mãi được. Hôm qua khi nghe giọng lạnh băng của nó, người
làm mẹ đau lòng biết chừng nào.” Tiếng cười khô khốc của Triệu Trạch
vọng vào tai Giản Tư, cô có thể hình dung rõ nét khuôn mặt lạnh lẽo khi
nói những lời này của bà ta: “Đành phải để Duệ Duệ làm người trung gian
chuyển lời vậy. Bây giờ con bé là thư kí của ta, cùng làm việc một tầng
với Thành Hạo. Tư Tư này, không phải ta lắm lời đâu, ta chỉ muốn nhắc
nhở con, dù người đàn ông có yêu người phụ nữ đến đâu, sau khi lấy về
làm vợ thì sức hấp dẫn của cô ta tự nhiên sẽ giảm. Trưa nay Thành Hạo đã hẹn Duệ Duệ đi ăn cơm chung, có lẽ con không biết đâu nhỉ, gần đây hai
đứa nó toàn ăn cơm trưa với nhau, ngay ở nhà hàng gần Gia Thiên đó, bàn
số Sáu được đặt dài hạn rồi, cho dù Thành Hạo không có thời gian đến đó
để ăn cùng Duệ Duệ, thì con bé có thể đi cùng đồng nghiệp, hóa đơn đều
do Thành Hạo thanh toán.”

Giản Tư cũng cố ý cười thành tiếng:
“Mẹ, mẹ thật tốt đã nhắc nhở con thế này.” Giọng cô ngọt ngào êm ái:
“Thật ra con cũng không bận tâm đâu, đã dám lấy một người chồng nhiều
tiền thì con cũng có khả năng chịu đựng chuyện này. Mẹ chính là một tấm
gương tốt của con, không cần bận tâm bố con làm gì ở ngoài, chỉ cần ông
chịu về nhà, chỉ cần mẹ vẫn là Hề phu nhân là được rồi, có phải không
ạ?” Cô hỏi rất nghiêm túc, rất khiêm nhường.

Triệu Trạch nhất
thời á khẩu, hình như không ngờ rằng Giản Tư cũng có lúc mồm mép đối đáp như thế này, bà cười khan một tiếng: “Rất đúng!” nói đoạn liền cúp máy.

Giản Tư bước vào nhà bếp, tên tài xế đó đã đi rồi, dì Lý đang bận rộn phân
loại đống rau củ: “Không cần bỏ ra đâu, cứ để đó đi.” Cô dặn.

Dì Lý mồ hôi đầm đìa trên mặt, lấy làm khó hiểu nói: “Rau tươi lắm, để
trong túi bóng rất nhanh hỏng.” Giản Tư cười cười: “Không sao đâu.”
“Trưa nay tôi xào dưa chuột cho cô nhé nhìn này, quả dưa chuột này mới
tươi ngon làm sao.” Dì Lý hớn hở nói.

“Không cần đâu, trưa nay cháu không muốn ăn cơm, cháu đi ngủ đây.” Nói đoạn cô quay người bước lên gác.


Giản Tư kéo lớp rèm cửa nặng trịch, phòng ngủ lập tức tối như một sơn động.
Cô không ngốc đâu, nếu Triệu Trạch vừa “nhắc nhở” mà cô liền chạy đi
thăm dò, chưa biết chừng Triệu Trạch đã thuê người theo dõi cô, dù sao
Hề phu nhân ở nhà vừa rảnh rỗi lại lắm tiền mà. Nếu Giản Tư đi ngay tức
khắc, Hề phu nhân lại chẳng đắc ý cười hằn thêm vài nếp nhăn sao? Cô
không hiếu thảo đến mức đem lại nhiều niềm vui cho bà ta đến thế đâu.

Nằm trên chiếc giường rộng rãi thoải mái, dưới ánh đèn mờ mờ nhưng Giản Tư
không buồn ngủ chút nào… Hề phu nhân đem cô ả Chương Duệ về, mục đích rõ ràng đến mức làm người ta phải nghi ngờ sao bà có thể nông cạn đến thế? Làm sao mà Hề Thành Hạo không nhìn ra được mưu đồ của bà chứ? Sao anh
ta có thể chui vào cái bẫy hớ hênh ngay trước mắt này?

Có lẽ…
anh sẽ nói với cô rằng anh không nghĩ gì cả, rằng anh không muốn thêm
mâu thuẫn giữa hai bên. Anh ta vốn giỏi lấy cớ và xoa dịu người khác mà.

Cô phát hiện bàn tay mình đã đưa lên vuốt ve gò má tự bao giờ. Khuôn mặt
xinh đẹp mịn màng được chăm sóc kĩ càng dạo gần đây, chẳng nhẽ lại nhanh mất đi sức hấp dẫn thế sao?

Lúc Hề Thanh Hạo về đến nhà, Giản
Tư vẫn đang ngủ, anh nghe dì Lý nói cô không ăn cơm thì có chút không
vui, nhìn thấy đống rau củ lộn xộn ở phòng bếp, lửa giận nhất thời bốc
lên: “Mau vứt hết đi!”

Dì Lý sững sờ trước cơn nóng giận vô
duyên vô cớ của anh, chẳng trách cô chủ bảo dì không cần phải dọn dẹp,
thì ra đã biết trước sẽ phải vứt đi. Vốn dĩ dì định xin mang về nhà
mình, nhưng khẽ liếc sắc mặt đáng sợ của Thành Hạo thì không dám mạo
hiểm nữa.

Giản Tư nằm dài một buổi chiều, đầu hơi nhức, toàn
thân nặng nề, lúc đầu chỉ là hờn dỗi, không ngờ lại thành ra như người
bệnh. Cô nghe thấy Hề Thành Hạo gọi điện thoại dưới lầu, giọng anh hơi
lớn, cô nghe rõ mồn một.

“Đừng có bày chuyện lôi thôi nữa… Con vứt hết rồi… ”

Cô mỉm cười, nỗi u sầu trong lòng vơi đi một nửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui