Dấu Mộng

Đúng giờ hẹn, Giản Tư bước vào quán cà phê với dáng vẻ đầy tự tin.

Triệu Trạch đang ngồi ở góc phòng, thấy cô, bà ta hơi ngạc nhiên, ánh mắt ngờ vực xoáy sâu vào bộ đồ hàng hiệu trên người cô. Bà ta không ngờ, chỉ
trong vài ngày, cô bé nghèo hèn nhút nhát Giản Tư lại có phong thái
phóng khoáng tự tin đến thế.

Giản Tư ngồi xuống, đưa ánh mắt
lạnh lùng không lẩn trốn nhìn thẳng bà ta, khiến người đàn bà từng trải
đột nhiên lạnh sống lưng. Bà cố ý dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Giản Tư từ
đầu đến chân, tất cả những thứ trên người cô đều được mua bằng tiền con
trai bà. Triệu Trạch cười nhạt, một người đàn bà có sức vóc nhưng lười
biếng, sống bám trên thân người đàn ông, thử hỏi, một khi tiền hết, cô
ta lấy gì mua quần áo sang trọng đây?

Vợ chồng Triệu Trạch có
thể đánh trận cuối là công kích vào sự nghiệp và lòng tự tôn của con
trai, nhưng như thế sẽ tạo ra vết nứt tình cảm, người mẹ sẽ đau lòng.
Nén cơn giận, bà ta mỉm cười với Giản Tư, “Đến rồi à?”

“Vâng.”
Giản Tư ngoan ngoãn trả lời, rồi gọi cho mình ly cà phê đá. Cô cũng đang quan sát Triệu Trạch. Mấy chục năm ngồi trên ghế cao, bất luận lúc nào
bà cũng ăn mặc cầu kì không chê vào đâu được, nụ cười thâm trầm khó
đoán. Hai bên tóc mai chân trắng xóa chưa kịp nhuộm, đã lộ ra tuổi tác
và sự phiền não của bà, mặc dù bà tỏ ra rất bình thản.

Giản Tư
cảm thấy buồn cười, nghĩ lại năm đó, cô theo bố đến tìm họ, Hề phu nhân
đã đuổi bố con cô đi chỉ bằng mấy câu khinh rẻ. Lần thứ hai Hề phu nhân

chủ động đến tìm cô, dùng tiền mua chuộc cô. Bây giờ thì sao? Giản Tư
đang chờ bà đi nước cờ mới.

“Hai hôm nay sống tốt chứ?” Triệu
Trạch nhấp một ngụm đồ uống của mình, cười hỏi cô bằng khẩu khí khẳng
định, có người mù cũng nhận ra khuôn mặt cô hồng hào phơi phới, vẻ quê
mùa xám xịt đã biến mất, cô không phải loại nông dân chính thống, trang
điểm kiểu gì cũng vô tác dụng. Triệu Trạch bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp cô năm năm trước, lúc đó cô rụt rè trốn sau lưng bố, nhưng vẫn có
thể nhận ra cô là một thiếu nữ xinh đẹp, về điểm này thì bà đồng cảm với con trai, một món đồ đáng yêu như thế, đám thanh niên choai choai mê
mẩn cũng là chuyện dễ hiểu.

“Rất tốt.” Giản Tư cũng lãnh đạm trả lời.

Hai đối thủ như đang chơi bài ngửa, bà ta đi thẳng vào vấn đề chính, “Từ
lúc ở cùng cô, Thành Hạo không đến công ty làm việc nữa, cho dù bây giờ
nó chịu về, thì công ty cũng không còn chỗ cho nó nữa.” Triệu Trạch trần thuật ngắn gọn.

“Vâng.” Giản Tư dùng thìa hớt một ít kem trên mặt cốc, cẩn thận nếm, thật sự rất ngon.

“Chuyện này không nằm ngoài dự tính của cô phải không? Tôi và bố Thành Hạo, vì
muốn nó quay về, nên tìm mọi cách khống chế kinh tế của nó.” Bà ta cười
cười, dáng vẻ rất chán chường, “Giản Tư, tôi biết cô oán hận chúng tôi,
cái chết của bố mẹ cô… chúng tôi cũng có lỗi một phần. Nhưng cô có thể
đứng từ góc độ người làm mẹ như tôi mà nghĩ không? Từ bé Thành Hạo đã
rất xuất sắc, vợ chồng tôi luôn dành cho nó những thứ tốt nhất trong khả năng của mình. Cô bé, cô có trách ta, thì ta cũng phải nói thẳng, cô
không phải người phụ nữ thích hợp với nó.”

“Ồ?” Giản Tư nhướn

mày, Hề phu nhân quả có tài ăn nói. Không phải người phụ nữ thích hợp ư? Giản Tư cười mỉa, người mẹ vĩ đại này có biết ngày đêm đứa con trai bảo bối của bà sảng khoái rên rỉ trên người cô không, chỗ nào không hợp
chứ?

Triệu Trạch tinh mắt nhận ra sự chế giễu của cô, cũng mỉm
cười châm biếm đáp lại, “Có những thứ, lúc trẻ tưởng rằng quan trọng
nhất, cả đời không thể thiếu, ví như tình yêu, ân ái hoan lạc, nhưng khi trưởng thành, cuộc sống ổn định và gia đình hòa thuận mới là nhu cầu
căn bản nhất. Tiểu cô nương, cô còn nhỏ, bắt cô phải hiểu hết những lời
tôi nói thì có chút khó khăn cho cô. Nhưng tôi muốn hỏi cô, Thành Hạo
khăng khăng đòi cưới cô, lý do chính là vì nó không quên được cô hay do
dỗi hờn với chúng tôi đây? Kết hôn rồi, liệu hai đứa có thể trở thành
một cặp vợ chồng hòa thuận, sống trong thanh thản được không?” Giản Tư
không trả lời, đây quả nhiên là một câu hỏi hay.

“Nếu nói nó
không quên nổi cô…” Triệu Trạch nhìn Giản Tư, cười một cái thâm thúy,
“Tôi không phủ nhận, cô là một cô gái đẹp, nhưng mấy năm nay, Thành Hạo
đã qua lại với không ít những cô gái đẹp khác, chúng tôi chẳng hề cấm
đoán, nó muốn quay về tìm cô lúc nào cũng được, vậy tại sao nó không về? Bây giờ nó mê mẩn nhan sắc và thân thể của cô, nhưng cô cũng đâu thể cả đời trẻ trung nõn nà, nó cũng không thể dỗi hờn với bố mẹ cả đời được.
Huống hồ, thật sự cô có thể quên bố mẹ nó có liên quan đến cái chết của
bố mẹ cô ư?” Bà nói câu này thản nhiên như thể đang nói chuyện của người khác. “Vì muốn cưới cô, nó mất hết tất cả, đường đường là thiếu gia
giàu sang phú quý, lại trở thành kẻ tầm thường vất vả làm việc lo kế
sinh nhai, cô nghĩ người đàn ông như Thành Hạo có thể nhẫn nhịn được bao lâu? Nó có cam lòng không?”

Triệu Trạch đưa mắt quan sát Giản
Tư, cô im lặng, không biết trong lòng đang nghĩ gì, bà ta nói tiếp: “Nếu nó yêu cô cả đời, cô chịu khổ nuốt nhục bên nó cũng còn xứng đáng.
Nhưng nếu sau này cô héo hon tàn tạ, Thành Hạo chán cô, lúc đó chúng tôi những người làm cha mẹ lại sẵn lòng tha thứ cho con trai mình, không

màng hiềm khích khi xưa, chỉ cần nó chịu bỏ cô, kết hôn với một cô gái
môn đăng hộ đối, cô nghĩ xem Thành Hạo sẽ chọn lựa thế nào? Cũng có phải lần đầu tiên nó vứt bỏ cô đâu? Thành Hạo chưa sống khổ sở bao giờ, cô
thì khác, cô cũng biết cuộc sống nghèo khổ mệt mỏi như nào, nếu không cô cũng chẳng đi làm nhân tình cho Kỷ Hằng.” Giản Tư dùng ống hút quấy cốc cà phê, lời phân tích hợp tình hợp lý, từng câu thẳng thừng, khơi gọi
nhiều thứ trong đầu cô.

“Cô bé, cô chỉ đang nhất thời nông nổi,
muốn dùng hôn nhân để báo thù chúng tôi.” Triệu Trạch cười cười, “Nhưng
chỉ sợ đến một ngày, cô sẽ nhận ra người cô báo thù không phải là chúng
tôi, mà chính là cô. Thôi, cứ xem như tôi lùi một vạn bước để đặt ra giả thiết, những chuyện đã qua cô đều không muốn nghĩ tới, Thành Hạo giờ
đâm đầu vào đường cụt, ngày ngày vô công dồi nghề nằm nhà, thì có thể
đáp ứng cuộc sống xa xỉ của cô trong bao lâu chứ? Hai đứa kết hôn, đối
với hai ông bà già chúng tôi thì chẳng có tổn hại nào cả, nghĩ lạc quan
chút thì, chỉ là con trai tôi chơi đùa thêm một cô gái, chúng tôi có thể thua, nhưng cô thì không.” “Vậy bà nói phải làm sao đây?” Giản Tư khẽ
hỏi.

Triệu Trạch bật cười, biết là cô đã động lòng, “Cô đã nếm
trải khổ sở rồi, biết trên đời này quan trọng nhất là cái gì. Đây là tấm séc trị giá năm trăm vạn tệ, nếu cô chịu bỏ đi, tôi sẽ cho cô nhiều
hơn. Hà tất cô phải nhúng chân vào ao nước đục Hề gia chúng tôi?” Giản
Tư nhìn tấm séc trên bàn, năm trăm vạn tệ… cũng không nhiều lắm, xem ra
trong mắt Hề phu nhân, cô vẫn chỉ là một món hàng nhỏ trị giá năm trăm
vạn tệ thôi sao?

“Tôi cần suy nghĩ.” Giản Tư nhét tấm séc vào ví da, nét mặt khinh miệt của bà ta thoáng chút thở phào.

Từ quán cà phê cô đến thẳng ngân hàng, nhét tiền vào tài khoản của mình, sau đó gọi cho Hề Thành Hạo.

Hề Thành Hạo cười nói, “Giá quá bèo, anh nghĩ lát nữa sẽ đến lượt anh rồi, thế này đi, em cứ dạo phố một lúc, chờ anh thông báo địa điểm hẹn, sau
đó em đến muộn hơn anh nửa tiếng, chúng ta cùng ăn tối.”

Giản Tư cúp máy với tâm trạng vô cùng sảng khoải, cô nóng lòng muốn xem vẻ mặt
của Hề phu nhan khi đối diện sự thật, đây mới là điểm hay ho nhất của
giao dịch lần này.


Triệu Trạch nhận được thông báo Giản Tư đã
rút tiền, liền gọi ngay con trai ra gặp, bà tưởng sẽ phải tốn không ít
nước bọt, anh mới chịu ra mặt, không ngờ mọi thứ lại rất thuận lợi.

Lúc bà nửa đau lòng nửa khinh miệt nói với con trai, đứa con gái kia cầm
được tấm séc thì đi rút tiền luôn, rõ là đáng kinh tởm… Con trai chỉ
nhìn bà mỉm cười, bà vừa khóc vừa khuyên con quay đầu, vẻ rất đau xót.

Ngay lúc đó, Giản Tư cười ngọt ngào bước vào nhà hàng, ngồi xuống cạnh con
trai bà e thẹn như chú mèo con, Triệu Trạch cau mày, đột nhiên tỉnh ngộ, phẫn nộ mặt mày đỏ bừng.

“Mẹ à.” Giản Tư mỉm cười, đôi mắt cong cong, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, tiếng gọi này làm Triệu Trạch đau hơn cả bị dao cứa vào tim, “Cảm ơn món quà của mẹ, con và Thành Hạo sẽ dùng nó để tổ chức hôn lễ.”

Triệu Trạch trợn mắt tức giận nhìn con
trai, không ngờ đứa con dứt ruột đẻ ra lại dung túng cho con hồ ly tinh
mặc sức khiêu khích bà, thậm chí còn vuốt ve tóc nó khích lệ, bà chỉ
muốn giơ tay tát vỡ mặt đứa con gái kia, đòn đả kích này thật quá hiểm!
Đứa con trai bà quý hơn sinh mạng, không ngờ lại sỉ nhục mẹ nó như thế!
Mặt bà xám xịt, hai hàng lệ chảy ra, “Thành Hạo, không ngờ con lại đối
xử với mẹ thế này. Mẹ…”

Hề Thành Hạo không đành lòng, cau mày
gọi một tiếng: “Mẹ.” Anh căm tức cách làm thô bạo tàn khốc của bố mẹ:
phong tỏa kinh tế, đè bẹp sự nghiệp của anh, nhưng khi mẹ nhìn anh với
gương mặt đau đớn như thế, hai bên tóc mai chân trắng xóa, hỏi làm sao
trái tim kẻ làm con không thương xót? Triệu Trạch không chờ anh nói
tiếp, đứng dậy che miệng nghẹn ngào bỏ đi, lên xe rồi thì vẻ yếu đuối
thảm thương cũng biến mất, bà nhìn hàng cây bên đường, bà lại khinh địch rồi, không phải chỉ ả hồ ly tinh kia mới có tâm địa mưu mô, kẻ địch lớn nhất hiện nay của bà chính là đứa con trai do một tay bà dạy dỗ đồng
thời khiến bà được kiêu hãnh với đời.

Móng tay bà cắm sâu vào lớp da bọc ghế, nói về tâm địa mưu mô thì… bọn chúng vẫn còn xanh và non lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui